Chương 9: Trả dù

“Thiếu gia, Thi cô nương... đã ở cửa đi vòng vòng một canh giờ rồi... Tùy tùng trong phủ cũng ra hỏi... cô nương nói... muốn... chuẩn bị tinh thần...” Hạ nhân báo cáo.

Lăng Hoàng đang múa bút vẩy mực lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Đã một canh giờ?”

Vật nhỏ vừa đến Lăng phủ, hạ nhân liền tới nói cho hắn biết, ai ngờ, nàng ở bên ngoài chậm chạp không dám vào cửa, ở cửa phủ đi tới đi lui, chuẩn bị tinh thần? Ha ha, thú vị.

“Có cần kêu người đến đón Thi cô nương vào không ạ?”

Lăng Hoàng ném một tờ giấy Tuyên đi, trên tờ giấy mới hắn viết một chữ: “Không cần, không cần gọi người quấy rầy nàng, nàng ấy thích chuẩn bị bao lâu cũng được.” Ngay sau đó hắn cười nhẹ: “Ta cũng có rất nhiều thời gian.”

Từng nét bút mực nhẹ nhàng vẽ lên mặt giấy, ‘Thi’.

...

Cuối cùng...

Thi Mặc Nhi đi vào Mạt Viên, bọn hạ nhân chỉ hướng thư phòng cho nàng rồi tất cả đều lui xuống. Nàng cầm dù trong tay, phát hiện cửa thư phòng đang mở, nam tử bên trong đang cúi đầu luyện thư pháp.

Cảm giác được thân ảnh của nàng, hắn ngước mắt, cong môi: “... Nương tử đến rồi.” Dịu dàng mê người.

Thi Mặc Nhi đỏ mặt… tay nắm chặt dù, thấy giấy, bút, mực và nghiên trên án thư đều là của nhà nàng, mắt nàng dịu xuống, lấy tay nải trên vai xuống, lấy một thứ trong tay nải ra: “Công… Công tử, đây là… bộ sưu tập riêng của cha ta...”

Tiểu gia hỏa lấy hộp gấm từ trong tay nải ra, mở ra là một bộ bút nghiên.

Lăng Hoàng vòng qua án thư, đi tới, theo nàng nhìn đồ trong hộp gấm. Nghiên mực, là nghiên mực Đoan Khê, nghiên mực Đoan Khê có trọng lượng nhẹ, được làm bằng đá núi lửa. Ngón tay mảnh khảnh lướt qua nghiên mực, quả nhiên, kết cấu mềm như tơ không làm hỏng bút vẽ, ngày nay rất khó tìm thấy một cục đá như này, đúng là đồ tốt.

“Đây là... Mẹ của tiểu nữ... bộ sưu tập riêng...” Thấy Lăng Hoàng đến gần, Thi Mặc Nhi lại chỉ vào một đôi bút lông bên trong. Phần trúc trên thân và lông dê trên đầu bút đều được mẹ của nàng lựa chọn cẩn thận, ước chừng phải mất nửa tháng để mài giũa cẩn thận rồi chế tác.

Mắt Lăng Hoàng mang theo ý cười, hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt nàng, đôi mắt xinh đẹp kia rạng rỡ vô hạn, bên trong dường như có hàng vạn lời âu yếm: “Của hồi môn sao?”

Thanh âm giống một mảnh lụa, trói chặt nàng. Từng cơn gió nhẹ thổi đến, hương hoa nhài thoang thoảng tỏa ra từ người hắn, hắn tùy ý vấn tóc, đuôi tóc quấn lên xiêm y của nàng, quấn lấy lòng nàng.

“Không không không, là lễ... vật, đền tội.” Thi Mặc Nhi nhảy lùi về phía sau, kéo xa khoảng cách với hắn, khi nói chuyện nàng gần như cắn vào lưỡi.

“Sao phải đền tội?”

Hắn... Hắn… Vậy mà lại duỗi tay vuốt tóc nàng, thưởng thức ở trong lòng bàn tay, lại đưa nàng vào trong khoảng cách mà hắn có thể dễ dàng bắt lấy.

“Tin đồn gần đây, sợ... làm nhục thanh danh của công tử, cha mẹ tiểu nữ nói… Còn… Mong công... Tử… Thứ lỗi…”

“Ừ…” Hắn khẽ ừ một tiếng, sau đó hơi nhíu mày, nam nhân tuấn tú này như khoác lên một kiện y phục soái khí, khuôn mặt buồn bực chợt lóe, làm người ta muốn dỗ dành hắn: “Có chút phiền phức, cha và đại nương cũng tới hỏi ta vài lần.”

Quả nhiên… đã quấy nhiễu Lăng phủ… Thi Mặc Nhi cắn môi dưới.

“Ta hỏi ngươi trước, chuyện của Giang gia có phải thật không?” Lăng Hoàng buông tóc nàng ra, ngồi xuống ghế, ra hiệu cho nàng ngồi xuống, nhưng tiểu gia hỏa không dám.

Thi Mặc Nhi gật đầu.

Hắn khẽ chớp hàng mi để che đi sự không hài lòng.

“Vậy ngươi định làm gì?” Hắn ngước mắt nhìn nàng.

“Chúng ta... sắp chuyển đi...” Thi Mặc Nhi thành thật giải thích, mọi chuyện càng ngày càng trở nên rắc rối, nhưng bọn họ không thể phản kích. Nếu có thể lấy được sự thông cảm của Lăng phủ, có lẽ rời đi là giải pháp tốt nhất.

“Trốn?” Hắn dùng một chữ kết luận.

Thi Mặc Nhi sửng sốt, cúi đầu, ngược lại giống nàng đã phạm sai.

...

Tiểu gia hỏa bẩm sinh đã đáng yêu, không giống những cô nương khác, rõ ràng không quyến rũ, lại khiến người ta nhộn nhạo; rõ ràng mộc mạc, giản dị, cười lên lại lấp lánh.

Bây giờ nàng cúi đầu, đôi lông mi dài che đi đôi mắt màu nâu, nhưng trời sinh khóe miệng nhếch lên vẫn luôn quyến rũ.

“Không bằng... gả cho ta!”