Chương 3: Bà mối tới cửa
Thi gia ở ngoại ô Lăng Thành, tuy hẻo lánh nhưng yên tĩnh, hơn nữa khi Thi lão gia mày mò tìm đá cũng không lo làm phiền người khác.
“Thi Thi về rồi.” Vừa vào cửa nàng đã thấy mẫu thân bưng một rổ nguyên liệu nấu ăn vào bếp, vừa thấy nữ nhi vào cửa thì bà yên tâm: “Nghe Lưu thúc thúc nói, con ở lại Lăng phủ, có việc gì sao?"
Hạ nhân Thi gia chỉ có hai người, Lưu thúc thúc là gia đinh, đầu bếp là Lưu a di, Lưu thúc thúc và Lưu a di là hai vợ chồng, đã ở Thi gia hơn mười mấy năm, làm việc cũng theo giờ giấc. Sau bữa tối, thu dọn xong xuôi, bọn họ sẽ về nhà, trưa ngày hôm sau mới đến, giống một gia đình.
“Không có chuyện gì.” Thi Mặc Nhi cất dù, ông trời thật thích trêu đùa người ta, cả đường nàng về nhà, trời có sấm chứ không mưa...
“Chiếc dù này?” Trông thật đắt giá, Thi phu nhân nhìn con gái mình cẩn thận cầm nó.
“Thời tiết không tốt, Lăng gia cho mượn...”
“Người Lăng gia thật nhiệt tình, không giống...” Thi phu nhân dừng lại, nhẹ thở dài: “Thi Thi, con để dù xuống, vào ăn cơm.”
Thi Mặc Nhi gật đầu: “Cha đâu?”
“Cha con, vừa nghe thôn bên cạnh đào được một tảng đá tốt, vội vàng đi ra ngoài, kêu Lưu a di phần cho hắn ít đồ ăn là được.”
Thi Mặc Nhi cười khẽ, cất chiếc dù vào trong phòng, khi vừa ra khỏi phòng, nàng nghe thấy đại sảnh truyền đến một giọng nói lạ, tiếng nói sắc bén, nhưng nhà nàng từ trước đến nay không có khách khứa đến.
Bước vào cửa đại sảnh.
“Ai da! Cô nương cũng ở đây!” Một câu này như đâm thủng lỗ tai, khiến Thi Mặc Nhi bất ngờ không đứng vững, quả nhiên nàng thấy mẫu thân dùng ngón trỏ nhẹ nhay trán.
“Bà là?” Thi Mặc Nhi lên tiếng hỏi, thấy đây là một phụ nhân mặc y phục màu đỏ, trên đầu đầy trang sức bằng vàng, trên tay đeo một chuỗi ngọc, cầm một chiếc khăn rung lên khi nói chuyện, giọng nói bà ta rất lớn, tiếng vàng bạc trên người cũng vang lên.
“Ai nha, cô nương không nhận ra ta, nhưng ta lại nhận ra cô nương.” Bà mối cười nhăn cả mày, nếp nhăn và son phấn chen chúc nhau: “Ta là bà mối Triệu ở Lăng Thành, Lăng Thành này, người mời ta làm mối nhiều không đếm xuể!” Nói xong, đôi mắt hồ ly liếc nhìn Thi Mặc Nhi từ đầu đến chân: “Hơn nữa...”
Nói được bảy phần bà ta còn tạm dừng, cầm tách trà bên cạnh lên, làm ướt cổ họng rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa, người tìm ta mai mối, không phải đại quan, quý nhân, thì cũng là phú hào, thân sĩ. Cô nương thật may mắn, ha ha ha ha ha."
Một tràng tiếng cười sảng khoái, Thi phu nhân đỡ lấy chiếc bàn gỗ theo bản năng, Thi Mặc Nhi lén nhìn về phía xà nhà của nhà mình.
“Khụ khụ." Bà mối thu tiếng cười: “Giang gia ở Lăng Thành đều nhận ra!”
Vừa nghe thấy họ này, mẹ con Thi gia liếc nhau. Tri phủ đại nhân Giang gia.
“Giang đại công tử, Giang Mộc Lang. Coi trọng cô nương! Cô nương nói xem không phải vận nay đến sao? Hả?” Bà mối lại uống ngụm trà: “Thi phu nhân, địa vị tri phủ đại nhân là gì, ta không cần phí nước bọt giải thích, nếu cô nương gả qua đó, cả đời cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý! Số cô nương tốt! Số thật tốt!”
“Vị này... Bà mối...” Cuối cùng Thi phu nhân cũng mở miệng: “Xin lỗi, cô nương nhà ta, không xứng với Giang công tử, bà mối Giang đã vất vả phải chạy đến đây nhiều rồi.” Lễ phép từ chối.
“Ta là bà mối Triệu!”
“À vâng vâng vâng, bà mối Triệu.” Thi phu nhân nói xong thì đứng dậy, ý đuổi khách.
“Thế nào! Ngại Giang phủ không đủ thành ý sao!” Nói xong, bà ta lại rống lên, vài người bên ngoài cầm mấy lô lụa, nâng rương châu báu tiến vào cửa: “Nhìn những thứ này đi, Giang gia rất hào phóng!”
Thi phu nhân lắc đầu: “Ha hả, nào dám, Mặc nhi nhà ta phúc mỏng, mấy thứ này con bé không dùng nổi.” Bà đã đưa đủ mặt mũi và bậc thang đi xuống nhưng lão bà này lại cố tình không nhận.
“Có phải để ý chuyện làm thϊếp không?!”