Chương 2: Trốn không thoát (2)

Nam nhân quỳ dưới đất càng run hơn.

Hắn cười nhạo một tiếng, giương mắt nhìn gia đinh bên cạnh, gia đinh gật đầu đồng ý, hắn xoay người định rời đi. Nam nhân đang quỳ trên mặt đất đột nhiên rút con dao găm từ thắt lưng ra, như phát điên phá tan vòng vây của gia đinh, đâm về phía Lăng Hoàng.

“Cẩn thận!” Thi Mặc Nhi lên tiếng nhắc nhở theo bản năng.

Nhị công tử không nhíu mày cái nào, nghiêng người sang bên cạnh, không rõ hắn làm thế nào, một tay túm lấy tay đang cầm dao găm, nam nhân kia ngã xuống đất.

Gia đinh tiến lên phía trước, không ngờ hạ nhân kia điên như trâu mạnh mẽ đâm tới, có lẽ biết mình không giữ được mạng, liều chết đánh cược một lần: “Chủ nhân, thuộc hạ thất trách.” Đến gần cuối tiếng nói của hắn có chút run rẩy.

Nam nhân liếc mắt một cái, duỗi tay ra, gia đinh lập tức đưa khăn tay cho hắn. Lăng Hoàng lau tay, nhìn thấy trên góc y phục có vài giọt máu dính vào, hắn mím môi nhíu mày, vẻ mặt chán ghét.

Một gia đinh khác ở phía sau lập tức tiến lên, trên tay bưng một kiện y phục sang trọng khác.

Nam nhân cởi đai lưng, thay y phục rồi ghét bỏ ném chúng xuống đất: “Đốt.” Ý của hắn là xử lý sạch sẽ y phục và thi thể xui xẻo.

Sau khi thay y phục mới, hắn ngước mắt nhìn nữ tử đã ngã ngồi dưới đất ở bên cạnh.

Thi Mặc Nhi thấy hắn đi về phía mình, trong lòng nàng bồn chồn, nhưng hết lần này đến lần khác chân của nàng không nghe theo sai khiến, cơ thể cũng không nghe, thậm chí nàng còn không biết nên nhìn đi đâu.

Nam nhân tuấn mỹ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào nàng, đánh giá nữ tử đang run rẩy. Nàng mặc thường phục, mặt không chút son phấn, khuôn mặt trứng ngỗng, không biết bị hù dọa hay là dung mạo thật của nàng mà giờ phút này khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, đôi mắt đẹp như trăng sao, sống mũi xinh xắn, đôi môi nhỏ xinh, đỏ mọng như củ ấu hơi nhếch lên. Vật nhỏ rất căng thẳng, trên trán chảy một tầng mồ hôi mỏng, sợi tóc bết dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Ngươi nhận ra ta là ai sao?” Hắn cười một tiếng, như tiên khí lướt qua người nàng.

Thi Mặc Nhi bỗng nhiên hít một hơi, mãnh liệt lắc đầu.

“Vật nhỏ… Ngươi là người Lăng Thành?” Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, ánh mắt hướng về phía Lăng Thành dụ nàng nói ra sự thật.

Thi Mặc Nhi cảm thấy thời khắc này Lăng Hoàng giống như dã thú dụ dỗ con mồi, nếu nàng nói sai một chữ có lẽ sẽ không còn cái mạng nhỏ này. Bản năng sinh tồn vẫn khiến nàng tỉnh táo mà liều mạng lắc đầu, tiện thể giơ ngón tay lên, ngón tay gầy guộc chỉ hướng khác: “Ngọn núi... Đằng kia.”

Lăng Hoàng nhìn về hướng đối diện Lăng Thành: “Thật sao?”

Hắn cười, tiếng cười sảng khoái, giọng nói dịu dàng như mùa xuân, nếu không phải mạng sống của mình như treo trên sợi tóc thì Thi Mặc Nhi cảm thấy chắc chắn mình sẽ nghe theo hắn, hắn nói cái gì cũng đúng, hắn hỏi gì cũng trả lời.

...

Nha hoàn Lăng Phủ cảm thấy vị cô nương bên cạnh mình quá kỳ ạ, người bên ngoài nằm mơ cũng muốn được bước vào Lăng Phủ, nếu có thể gặp công tử, họ hận không thể phát huy hết khả năng để được Lăng công tử ưu ái. Vị cô nương này thì sao, từ khi bước chân vào cửa phủ nàng luôn rũ rượi cúi đầu, lông mày không hề buông lỏng, cắn chặt môi dưới một cách đáng thương.

Đây... đây là... đang sợ sao? Nhị công tử có cái gì phải sợ chứ, nhị công tử dịu dàng, hiền lành, phong lưu phóng khoáng, lời nói đều mang ba phần ý xuân, trong mắt đám nha hoàn trong phủ người là thần thánh. Không ai không thích ngài ấy. Các cô nương thích nhị công tử sợ xếp hàng dài từ Lăng Phủ đến kinh thành.

Nàng đi theo nha hoàn hết một quãng đường dài, Lăng Phủ thật sự rất lớn, nhưng Thi Mặc Nhi cũng không có tâm tư cảm thán. Nàng theo nha hoàn đi qua mấy cái hoa viên, đi vào một cái sân, thưởng thức bốn phía, ước chừng nàng chỉ biết đi theo nha hoàn qua mấy hoa viên, đi vào một tòa viện lạc, xung quanh toàn hoa nhài, cơn gió thổi hương thơm hoa nhài đến.

“Đây là viện của nhị công tử, Mạt Viên.” Nha hoàn giải thích.

Chân Thi Mặc Nhi vẫn hơi cứng ngắc, nhưng nha hoàn đã tiến vào sân, nàng đành phải kiên trì đi vào. Sau khi vào sân, hạ nhân nói công tử đang ở đình bên trong, nàng lại đi theo nha hoàn vào sâu trong Mạt Viên, suốt một đường Thi Mặc Nhi cảm thấy tiếng trống trong lòng mình càng lúc càng lớn...

Khi đi vào Mạt Viên, nàng nghe thấy tiếng đàn.

“Nhị công tử, Thi cô nương đến rồi.”

Thi Mặc Nhi vô thức nuốt nước bọt. Sau khi củng cố tinh thần, nàng ngước mắt lên nhìn Thạch đình.

Đình bên trong giường ấm đệm êm, hắn đang nửa nằm ngả lưng, xinh đẹp như mỹ nhân, một tay đặt lên trán, nhắm mắt lại nghe tiếng đàn, lông mi dài trong hốc mắt vẽ ra khí chất quyến rũ, đường nét sống mũi cụp xuống, người đẹp như vậy thật sự rất hiếm.

Một cây đàn được đặt trên bàn đá ở giữa đình, nữ nhân đánh đàn thỉnh thoảng lén nhìn hắn. Còn hắn khi nghe có người tới, hắn mở hé đôi mắt ngấn nước, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra nụ cười như nước, đôi môi hồng phác họa độ cong tà mị, còn có má lúm đồng tiền mờ ảo ở một bên. Ai cũng cho rằng đây là một vị công tử yếu ớt, là người được mọi người nâng niu chăm sóc.