Chương 1: Trốn không thoát

Chương 1: Trốn không thoát (1)

“Thi cô nương, nhị công tử nhà ta cho mời!”

Mỗi tháng sẽ có một ngày, Thi gia trong thành sẽ đến phủ quyết toán tiền văn phòng tứ bảo⁽¹⁾. Thi lão gia là một người mê đá các loại đá làm nghiên mực trong nhà đều là hắn tự đi tìm, từ chạm khắc, đánh bóng đều do chính tay hắn hoàn thành, không qua tay người khác. Thành phẩm mỗi cái nghiên mực đều là cực phẩm, nên mặc dù xuất hàng không nhiều, nhưng việc làm ăn cũng không tệ, được các đại gia, văn nhân trong thành yêu thích.

⁽¹⁾ Văn phòng Tứ Bảo: Bốn vật phẩm gồm nghiên, bút lông, thỏi mực và giấy Tuyên được Trung Quốc truyền thống gọi là Văn phòng tứ bảo

Thi phu nhân cũng không chịu ngồi yên, bà thích làm giấy bút. Thi gia chính là một văn phòng tứ bảo.

Còn vấn đề thu tiền, giao hàng và chuyện mua bán rơi vào tay nữ nhi Thi Mặc Nhi.

“Không không không.” Thi Mặc Nhi đứng ở cửa sau mới vừa kết toán tiền với quản gia thì nha hoàn phía sau chạy đến truyền lời. Khi nghe thấy tên của nhị công tử, đôi mắt đẹp của nàng lóe lên, nàng vội vàng phất tay: “Cái này, cái này... bạc này, ta và quản gia đã thanh toán xong rồi, sẽ không quấy rầy đến nhị công tử. Ta là thường dân, sao có thể vào Lăng phủ. Không cần mời, không cần mời.” Nói xong nàng không khỏi lui về phía sau một bước, ước gì giờ phút này nàng có thể chạy trốn.

Lăng phủ là đệ nhất thương nhân ở Lăng Thành, có thân quyến trong triều, việc làm ăn buôn bán thuận buồm xuôi gió, ngành nghề nào cũng có. Theo dân gian đồn họ là bậc thầy của việc gϊếŧ người không dùng dao, cho dù là một vị quan ở Lăng Thành cũng phải khách khí khi đến phủ đệ này. Không nói cả chuyện hỏi ai trong cái thành này cũng biết Lăng gia.

Lăng Phủ có hai vị công tử, đại công tử chủ trì đại cục, là con chính thất. Còn nhị công tử nghe đồn từ nhỏ đã ốm yếu, được nuôi dưỡng trong phủ, ăn không ngồi rồi, ai bảo người ta sinh ở chỗ tốt.

“Thi cô nương, nếu nhị công tử đã cho mời thì cô nương hãy vào đi.” Quản gia cũng tới nói chuyện, đây không phải lần đầu tiên nhị công tử tìm vị cô nương này, một tháng qua, không biết vô tình hay cố ý mà công tử vẫn luôn nhắc tới Thi gia, nhưng vị Thi cô nương này lại từ chối mấy lần, thấy Lăng phủ đều đi đường vòng... Bây giờ cô nương đến đây thu tiền hàng tháng, mới ngay ngắn đứng ở cửa sau Lăng phủ.

“Nhị công tử nhà ta sức khỏe không tốt, cô nương chớ chọc hắn tức giận.” Quản gia tốt bụng thấp giọng nhắc nhở.

Thi Mặc Nhi nhíu mày, cụp mắt, hai tay nhỏ nắm lấy nhau, trong lòng căng thẳng. Nàng đưa ngân lượng trên tay cho gia đinh sau lưng, bảo hắn về trước. Nàng còn không biết hôm nay nàng có thể thoát thân không. Gia đinh gật đầu, nhìn cô nương nhà mình theo nha hoàn của Lăng Phủ đi vào phủ đệ.

Ai ôi, Thi Mặc Nhi thở dài, nhị công tử Lăng gia cơ thể ốm yếu? Mới không phải! Một tháng trước, nàng từ Lâm Sơn trở về Lăng Thành, đường đi xa xôi, nàng nghĩ đi đường nhỏ sẽ nhanh hơn một chút, ai ngờ trong rừng nàng lại đυ.ng phải mấy người. Thấy y phục của những người đó không giống sơn tặc, nàng trốn sang một bên không dám lên tiếng.

Nghe một lúc, nàng chỉ nghe được họ nói thuyền chở vật phẩm bị người khác phá hư, hàng hóa đều rơi xuống nước. Gã sai vặt báo cáo run rẩy quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt.

Trong rừng cây, ánh mặt trời đứng bóng, sương mù bao phủ, gió nhẹ phả vào mặt, nam nhân đứng chắp tay sau lưng mặc một chiếc áo choàng hoa văn gấm màu xanh lam, Thi Mặc Nhi chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của hắn, nhưng chỉ riêng thứ này đã khiến người khác ấn tượng. Nàng rất bất ngờ, nếu không nhận ra hắn thì nàng còn tưởng đây là một tiên tử hạ phàm.

Một nam nhân khôi ngô tuấn tú như vậy, bách tính Lăng Thành đều biết, hắn là nhị công tử của Lăng phủ, Lăng Hoàng.

Nam nhân này có dung nhan khiến phụ nữ phải ghen tị. Khi gặp ánh mặt trời khuôn mặt thanh tú trắng nõn dịu đi, bí mật sáng lên một tia quyến rũ, hàng mi cong vυ"t in bóng dưới mi mắt, che đi đôi con ngươi sâu thẳm, chiếc mũi cao xinh xắn lại hồng hào cùng đôi môi mỏng như nước, nụ cười nhàn nhạt. Là nhị công tử của Lăng phủ lại bị mọi người nói nam sinh nữ tướng⁽²⁾, so sánh hắn với hồng nhan⁽³⁾.

⁽²⁾ Nam sinh nữ tướng: Trong nhân tướng học nói rằng người đàn ông có tướng mạo của một người phụ nữ thì đó là tướng xấu, không cát tường may mắn.

⁽³⁾ Hồng nhan: Gương mặt có đôi má hồng; dùng để chỉ người con gái đẹp.

Nhưng những lời hắn nói ra lại đông lạnh sinh vật trong khu rừng này: “Hàng hóa đã hỏng, ngươi trở về làm gì? Ta cần ngươi sao?”