Chương 8
CHƯƠNG 8.1
Bên trong hồ tắm lớn, bên ngoài tuyết trắng rơi đầy trời.
Tiểu Hồng buông lỏng toàn thân ngâm mình trong làn nước nóng đầy cánh hoa, hồ tắm này cực kỳ rộng rãi, lớn đến độ nàng có thể đi qua đi lại, sâu đến gần vai nàng giống như một cái ao. Là hắn đặc biệt sai người đem tới từ phía nam.
Một ngày sau đó, Cảnh Võ dường như một tấc cũng không rời, ở một bên chăm sóc nàng, tự mình chăm sóc nàng ăn cơm, uống thuốc, không để ý nàng chống cự, ôm nàng ngủ, thậm chí... thậm chí còn nói, phải giúp nàng tắm... Nàng mắc cỡ tột đỉnh, liên tục bảo đảm, tuyệt đối sẽ không té xỉu ở trong bồn tắm, hơn nữa chỉ cần có chuyện, tuyệt đối sẽ lên tiếng cầu cứu, hắn mới tình nguyện chờ ở ngoài cửa.
Cũng không biết, có phải bởi vì lúc trước tuyệt thực quá hay không mà thân thể của nàng trước sau không cách nào hoàn toàn khôi phục, mới chớp mắt một tháng trôi qua, nàng thường cảm thấy khó chịu, thể lực lại chỉ phục hồi như cũ sáu, bảy phần.
Mặc dù, ban đêm, Cảnh Võ cũng cùng nàng ngủ, nhưng là hắn lại chưa từng làm chuyện đó với nàng. Trong nước nóng Tiểu Hồng nhẹ nhàng thở gấp ra một hơi.
Nàng thường xuyên có thể cảm giác được ánh mắt hắn nóng rực, thậm chí cảm giác được sự kiềm chế du͙© vọиɠ của hắn.
Cảnh Võ không hề làm chuyện đó đối với nàng nhưng khi mà hắn hôn nàng, càng lúc càng cuồng nhiệt, người khống chế không được ngược lại là nàng, mỗi lần vùi trong người hắn và khi hắn dừng lại, cơ hồ nàng không biết xấu hổ kháng nghị hắn, yêu cầu hắn tiếp tục.
Hắn đối với nàng rất tốt, rất tốt, tốt đến nỗi nàng thường cho là mình đang ở trong mộng...
Nước ấm áp làm cho nàng thanh tĩnh.. Cửa lớn vào hồ tắm đột nhiên bị người khác đẩy ra. Tiểu Hồng sợ hết hồn, nhanh tay nắm khăn vải để trên hồ, che kín bộ ngực nở nang rất tròn của nàng. Nàng vội vã quay đầu lại, phát hiện quả nhiên là Cảnh Võ.
"Ngươi, làm sao ngươi có thể chạy vào?" Nàng mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Nàng tắm quá lâu, ta không nghe thấy tiếng nước chảy, nghĩ nàng té xỉu." Hắn nói không chớp mắt, đi về phía nàng."Hồ tắm này quá lớn, nàng có thể chết chìm ở bên trong."
Ánh mắt nóng rực kia lướt nhanh trên người Tiểu Hồng, tim nàng đập thật nhanh, lắp bắp, mặt đỏ tới mang tai nói:
"Ta, ta đã muốn, ngươi ngươi ngươi mau đi ra... Ta lập tức.. A..."
Cảnh Võ lại ngồi chồm hổm xuống ở bên hồ tắm.
Nàng xấu hổ không dứt, ở trong nước nóng cuống quít lui về sau, nhưng vì trơn nên bị trượt chân, không nhịn được kinh kêu ra tiếng.
"A!"
Cảnh Võ nhanh chóng vươn tay, bắt được cánh tay nở nang của nàng, thuận thế đem nàng kéo ra khỏi mặt nước, ôm vào trong ngực. Tiểu Hồng cũng lên tiếng .
"Nhìn xem, nàng trượt chân." Mặt hắn không đổi sắc nói.
Ô ô, cũng là hắn làm hại nàng, hắn còn có mặt mũi nói!
"Mau, mau buông." Lấy khăn vải rớt ra che ngực. Trên mặt Tiểu Hồng đỏ ửng, nhanh chóng khuếch tán tới toàn thân, nàng núp ở trong lòng ngực của hắn, lấy tay che ngực, nóng nảy nhỏ giọng la hét.
"Ta ướt hết rồi sẽ làm ướt ngươi."
Cảnh Võ cúi đầu, nhìn tiểu nữ nhân mềm mại, ánh mắt phát sáng.
"Ta không ngại."
Tiểu Hồng nhìn Cảnh Võ, bởi vì ánh mắt hắn vô cùng ấm áp, làm hại nàng lần nữa nhớ lại cảnh hoan lạc nóng bỏng kia, nàng than nhẹ một tiếng, toàn thân tê dại, hai chân như nhũn ra.
"Này. . . Ngươi... Ngươi đừng như vậy..." Nàng cắn môi, đỏ mặt rung giọng nói.
"Sao vậy?" Hắn hỏi.
"Như vậy... Nhìn ta . . ." Thanh âm Tiểu Hồng nho nhỏ, xấu hổ nói. Nàng thoạt nhìn cứ như là đang thẹn thùng, hắn thật muốn cắn nàng một cái. Nhưng, thân thể của nàng còn yếu chưa phục hồi lại được. Cảnh Võ hít sâu một cái, cắn răng lần nữa, khống chế du͙© vọиɠ của mình.
Hắn lui về phía sau một bước, nắm khăn vải đặt trên giá gỗ
"Xoay qua chỗ khác." Hắn mở miệng.
Hắn lo lắng nhìn mặt của nàng, hắn sẽ không nhịn được hôn nàng, mà nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thân thể hồng hào, sẽ khiến cho hắn không thể khống chế mình.
Giọng Tiểu Hồng nhỏ nhẹ:
"Ngươi. . . Ngươi xoay qua chỗ khác là tốt... Ta tự mình làm lấy."
Đề nghị bác bỏ, Cảnh Võ một lần nữa nói. "Xoay qua chỗ khác."
Nàng xấu hổ cắn môi, biết kiên trì cũng vô dụng, chỉ có thể biết điều một chút xoay người sang chỗ khác.
Chiếc khăn vải khô ráo phủ lấy tấm lưng nhạy cảm của Tiểu Hồng. Ngay khi tấm khăn phủ lên, nàng run rẩy, để ý đến hành động của người đứng sau.
Cảnh Võ đứng ở sau lưng nàng, nhẹ nhàng chậm chạp, lau chùi bọt nước trên người nàng, lau đi lau lại trên người nàng. Từ đầu đến chân, từ sau tới trước, hắn cũng không có bỏ qua cho. Tiểu Hồng hơi thở khẽ dồn dập.
Lúc Cảnh Võ ngồi xổm người xuống, lau hai chân của nàng, nàng không nhịn được vừa muốn né tránh.
"Đừng cử động." Hắn nói, tiếng nói có chút bực dọc
Nàng không dám lộn xộn, hai chân khẽ run.
Hơi thở hắn ấm áp, phớt qua chân của nàng, hông của nàng, lưng của nàng, sau đó trở lại cổ của nàng, bắt đầu lan qua mái tóc dài ướt đẫm của nàng.
Phòng tắm ấm áp lại ươn ướt, nhưng ngực nàng đứng thẳng, Tiểu Hồng xấu hổ quá, lấy tay che ngực mình lại, cắn môi cơ hồ muốn bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Sau đó, bàn tay Cảnh Võ cầm lấy khăn vải đi ra. Tiểu Hồng sợ hãi quay đầu lại, không thấy hắn ở phía sau nữa, không biết là nên cảm thấy mừng, hay là cảm thấy thất vọng.
Tiếp đó, Cảnh Võ cầm áo nàng lên, đích thân mặc xiêm y vào cho nàng.
"Giơ tay lên."
Hắn nói. Mặc dù, Tiểu Hồng rất xấu hổ muốn đào lỗ để chui xuống nhưng là lại sợ mở miệng kháng nghị, chỉ sợ kéo dài thời gian hắn mặc áo cho nàng, vì muốn cho xong chuyện, nàng chỉ có thể biết điều một chút giơ tay lên, xuyên tay qua chiếc áo đơn kia.
Bàn tay Cảnh Võ nhanh nhẹn vòng qua người nàng cột lấy vạt áo, vừa lấy ra một trâm gài tóc, ghim trên mớ tóc dài của nàng.
Khi hai tay hắn để trên gáy nàng, nàng có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của hắn phả ra.
Nàng nhớ quá nhớ quá, muốn áp vào trong lòng ngực của hắn, muốn hắn hôn nàng.
Cảnh Võ tỏ vẻ đau khổ, tránh xa Tiểu Hồng là điều quá khó.
Tiểu nữ nhân trước mặt, hơi run rẩy, mới vừa tắm, toàn thân phảng phất màu hồng phấn mềm mại như đóa hoa. Hắn muốn hôn nàng, muốn đem thân thể mạnh mẽ của mình vùi vào thân thể mềm mại của nàng cảm giác nàng đối với hắn không cách nào khống chế. Nhưng nàng còn yếu, không thể đáp ứng du͙© vọиɠ của hắn được. Tự mình chăm sóc Tiểu Hồng là điều hấp dẫn đáng sợ nhất. Hắn thích cảm giác mềm mại nàng rúc vào trong lòng ngực của hắn; thích xem vẻ mặt nàng ngượng ngùng, hắn thích quan tâm nàng, cho dù có mang đến cho hắn đau khổ gì đi chăng nữa.
Thật lâu, hắn hít một hơi, chút lý trí còn sót lại ngăn chặn hắn bế nàng lên.
Mặt của nàng hồng giống như màu hoàng hôn chân trời,đôi mắt linh động lúc này buông xuống, lông mi thật dài giống như cây quạt, che cảm xúc xấu hổ nơi nàng.
Cảnh Võ ôm nàng, xuyên qua cửa hiên, đi trở về phòng ngủ, sau đó cẩn thận đem nàng thả trên giường.
Trong phòng duy trì nhiệt độ hắn yêu cầu hợp với thân nhiệt của người. Trong lòng nàng biết, hắn yêu cầu,chính là sợ thân thể suy yếu của nàng bởi vì rét mà cảm lạnh.
Tiểu Hồng len lén giương mắt, nhìn cái người đứng ở bên cạnh bàn, đem chén thuốc từ trong bầu rót vào trong chén, nàng hơi áy náy.
Nàng không phải là cành vàng lá ngọc, nhưng cách Cảnh Võ đối đãi với nàng, giống như nàng là trân châu bảo bối, chăm sóc che chở tỉ mỉ. Nếu như, hắn rút tay khỏi Nghiêm Gia thì tốt quá. Nàng mỉm cười chua chát. Cảnh Võ Cầm lấy chén nhỏ, hướng nàng đi tới.
"Uống thuốc."
"Xiêm y của ngươi ướt." Tiểu Hồng nhắc nhở hắn, hắn không thèm nói lại, trước hết thay nàng bưng thuốc. "Ngươi đi thay quần áo trước đi không thì cảm lạnh ."
Sắc mặt Cảnh Võ, tựa như chỉ trong nháy mắt, trở nên mềm mại chút ít.
"Nàng uống thuốc trước đi đã." Hắn nói.
Tiểu Hồng biết, hắn thật sự quan tâm nàng.
Trải qua mấy ngày nay, nàng rõ ràng cảm giác được, Cảnh Võ đang dùng hành động, không nói gì nhưng thể hiện hắn quan tâm nàng sâu sắc.
Biết Cảnh Võ thấy nàng uống xong thuốc mới chịu đi thay y phục, Tiểu Hồng vươn ra hai tay, nhận lấy chén thuốc, cầm chén thuốc ấm áp từ từ uống.
Chén thuốc uống lúc ấm mới tốt nhất. Mắt của nàng bất giác khẽ ướt, khi nàng tắm nha đầu đã mang thuốc đưa tới, nàng không cẩn thận ở trong bồn tắm quá lâu, trong khoảng thời gian này, là hắn cẩn thận duy trì nhiệt độ, không để thuốc nguội đi.
Nhìn thấy giọt lệ nơi khóe mắt nàng. Hắn mở miệng hỏi thăm: "Đắng quá hả?"
"Không đắng." Tiểu Hồng lắc đầu, nhìn nam nhân, cảm động nói: "Một chút cũng không đắng."
Cảnh Võ giơ tay lên, lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc."
Vẻ mặt thật dịu dàng. Gần đây, ở bất cứ nơi đâu, nàng cũng có thể cảm nhận được hắn quý trọng che chở nàng. Tình ý đối với hắn, từ từ sâu sắc nàng hoàn toàn không cách nào nắm trong tay.
Nàng uống xong ngụm cuối cùng, hắn đem chén thuốc thả lại trên bàn, lúc này mới chuẩn bị cởϊ áσ ướt trên người xuống.
Tiểu Hồng nhìn hắn, lặng lẽ xuống giường đi tới trước mặt hắn, cầm lấy dây đai lưng trên người hắn, mặt đỏ bừng nhìn lên.
"Để cho ta."
Cảnh Võ cúi đầu, ngắm nhìn nàng, hồi lâu sau, mới thả bàn tay to của hắn xuống. Tiểu Hồng ngượng ngùng cúi đầu, giúp hắn cởi dây đai lưng xuống, thay áo ngoài, sau đó lấy ra một cái áo, giúp hắn mặc vào.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, đôi bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo tay áo dọc theo thân người của hắn, cột lại dây lưng, sửa sang lại nếp nhăn trên áo, nàng xấu hổ, lưu luyến không rời, giống như tiểu thê tử, giúp trượng phu yêu mến mặc quần áo, cho đến khi rời thân thể cường tráng của hắn. CHƯƠNG 8.2
"Xong rồi." Nàng nói.
Cảnh Võ giơ tay lên, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn muốn hôn nàng, nhưng hắn biết nếu như vậy hắn nhất định sẽ không nhịn được du͙© vọиɠ.
Cho nên, hắn nhẹ vỗ về mặt của nàng, lấy ngón tay khẽ lướt qua cánh môi mềm mại , đem những điều kia bỏ vào trong lòng cất dấu, sau đó khàn giọng nói, "Ta phải đi ra ngoài một chút, nàng nghỉ ngơi thật tốt, ta buổi tối sẽ trở lại."
"Uh." Nàng gật đầu, thậm chí lộ ra vẻ mỉm cười.
Hắn nhớ lại nàng cười luôn lộ ra nụ cười e lệ đối với hắn.
Mặc dù chuyện này, nàng không nói ra miệng nhưng hắn rõ ràng hiểu được nàng sầu lo, nàng giãy dụa.
Hắn tưởng niệm nụ cười nàng từng lộ ra đối với hắn, kia e lệ, vui sướиɠ, luôn e ngại khép nhanh nụ cười lại.
Đã lâu rồi nàng không cười thật lòng.
Cảnh Võ ở trong lòng âm thầm thề. Hắn phải dốc lòng làm xong chuyện kia để đem lại nụ cười cho nàng.
Cuộc sống lặng lẽ, lại trôi qua một chút, không biết tại sao, Tiểu Hồng vẫn yếu, thường đang ăn cơm, đã cảm thấy trong dạ dày quay cuồng, ói một trận, dường như ăn cái gì cũng không được.
Có lẽ, lần đó tuyệt thực thương tổn đến dạ dày .
Vì chuyện này khiến cho Tiểu Hồng có chút như đưa đám.
Sáng sớm ngày hôm nay, Cảnh Võ theo nàng ăn xong đồ ăn sáng, vội vàng đi ra phía trước. Nàng chỉ sợ hắn lo lắng, vẫn cố nén đến sau khi hắn rời đi, mới đem tất cả đồ ăn sáng phun ra.
Mấy nha hoàn bị làm cho sợ đến xanh mặt, vội vàng muốn đi báo cho Cảnh Võ. Là tiểu hồng giữ lại, khuyên can mãi, mới khuyên đối phương tin tưởng nàng, chỉ là một lúc buồn nôn mà thôi.
Một nha hoàn, đưa tới một bình trà nóng, cho nàng súc miệng.
Đó là một bình trà hương, vào cửa đã mang theo mùi hoa lài thơm ngát. Nàng uống vài ngụm quả nhiên cảm thấy khá hơn chút .
Nhìn ấm trà, Tiểu Hồng không nhịn được hỏi: "Ở đây có ô long không?"
"Có a, Tiểu Hồng cô nương muốn uống ô long sao? Nô tỳ sẽ đi pha một bình."
"Không, không phải ." Nàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, "Không phải là ta muốn uống."
Mấy ngày nay, Cảnh Võ luôn chiếu cố nàng làm cho nàng lúc nào cũng muốn nên vì hắn làm một chút gì.
"Như vậy, Tiểu Hồng cô nương muốn ô long làm cái gì?” Nha hoàn tò mò hỏi.
"Ta..." Cả người nàng nóng rang, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng vẫn khua lên dũng khí, nhìn những nha hoàn kia nói: "Ta muốn pha cho hắn uống."
Không cần nói rõ, bọn nha hoàn cũng biết, "Hắn" trong miệng Tiểu Hồng nói là ai. Các nàng bèn nhìn nhau cười, không dám chậm trễ, rối rít bận rộn.
"Nô tỳ lập tức đi lấy ô long tới đây."
"Nô tỳ đi nấu nước nóng dưới phòng bếp."
"Nô tỳ đi lấy ly."
Các nàng chia nhau đi lấy các thứ lúc pha trà cần có, một lát sau, mới chạy vội trở lại.
"Tiểu Hồng cô nương, đây là ô long thượng hạng."
"Nước đây, nước đây."
"Bình cùng ly cũng đến đủ."
Những nha hoàn nhìn nàng, trên mặt mỗi người đều mang theo nét hưng phấn, còn liên tiếp thúc giục nàng.
"Mau mau mau, vừa rồi nô tỳ đã hỏi đại nương ở phòng bếp, chủ tử giờ phút này đang đãi khách, một lát cô nương tự mình đưa đi, ngài ấy nhất định sẽ thật cao hứng."
Trái tim Tiểu Hồng đập mạnh, khuôn mặt nong nóng, mặc dù e lệ, nhưng vẫn ở dưới cái nhìn soi mói của bọn nha hoàn, đích thân từ từ chiếu theo phương thức của mình, cẩn thận, rót một bình ô long.
Trà Ô Long này cấp bậc vô cùng tốt, không thua lúc trước nàng từng pha.
Nước nóng vừa đổ vào bình, mùi hương trà nhất thời tràn đầy ở trong không khí, nàng nghĩ tới hắn đối với nàng thật là tốt, càng cẩn thận pha một bình trà ngon.
Đây là điều duy nhất nàng có thể làm cho hắn lúc này.
Tiểu Hồng nhanh chóng đổ nước thứ nhất cùng vị chát của trà đi, sau đó rót nước nóng vào lần thứ hai, đến khi hương trà thật thơm, lúc này mới nâng ly trà bỏ lên cái khay.
"Tiểu Hồng cô nương, chúng nô tỳ bưng đi là tốt, phòng khách không gần đây đâu"
"Không sao, xin cho ta tự mình đưa tới." Nàng mỉm cười, từ chối nhã nhặn ý tốt của mấy nha hoàn, kiên trì muốn tự mình bưng khay trà, đưa đi phòng khách cho hắn. Khay trà thật sự có chút nặng, nhưng đây là tâm ý của nàng, nếu để cho người khác cầm, dường như giảm bớt cái gì. "Vậy cô nương cẩn thận một chút, nếu mệt mỏi, nên nói với chúng nô tỳ, đừng ráng sức."
"Ta biết rồi." Tiểu Hồng gật đầu, lúc này bọn nha hoàn mới mỗi người mang theo tươi cười, cao hứng phấn chấn vây quanh nàng, cùng nhau đi đến sảnh trước.
Gần đến ngoài cửa, nàng không nhịn được dừng bước lại, quay đầu lại nhìn bọn nha hoàn.
"Xin lỗi, có thể cho mình ta đi vào được không?"
"Dĩ nhiên."
Các nàng thật sự muốn nhìn vô nhưng lại sợ chủ tử thường ngày không tuỳ tiện nói cười nên các nàng chỉ đành phải rối rít đứng lại, không dám tiến lên trước nữa.
Xác định phía sau không có người nào, Tiểu Hồng mới từ từ tiến vào đại sảnh.
Nàng trước đem khay trà đặt trên bàn ở phòng ngoài đại sảnh, len lén từ những kẽ hở của rèm che nhìn người người ngồi ở trên chủ vị trong tiền thính, còn có một người nam nhân mập mạp nàng chưa từng thấy, Tiểu Hồng trở lại bên cạnh bàn, lật ngược những ly trà lên khay thành vòng tròn, mới cầm lấy bình trà, mỗi chén rót đầy tám phần.
Thanh âm nói chuyện của nam nhân từ phía sau rèm truyền đến.
Nàng cũng không có chú ý đi nghe, chẳng qua là chuyên tâm rót trà, sau đó đem bình trà cất kỹ, mới bưng mâm trà lên.
"Chúc mừng Cảnh gia, chúc mừng Cảnh gia, ban đầu ngài tới tìm ta nói chuyện này, ta còn thật sự có chút ít chần chờ, không nghĩ tới chuyện này thật đúng là thành công."
"Ông chủ Vương, người nói quá, sau này còn phải mời người chiếu cố nhiều hơn." Người khác thay thế Cảnh Võ trả lời. Nghe thanh âm kia thân thể Tiểu Hồng cứng đơ.
Lưu Nghiễm!
"Đừng nói như vậy, đừng nói như vậy, không nghĩ tới Cảnh gia đúng là con trai độc nhất của họ Cảnh ở Tứ Xuyên, lúc trước nếu ta có chỗ nào đắc tội, kính xin Cảnh gia đại nhân bất chấp tiểu nhân."
Lưu Nghiễm cười châm biếm nói. "Ông chủ Vương ngài yên tâm, Cảnh gia sẽ không để ở trong lòng."
"Nói rất đúng, nói rất đúng, ha ha ha ha..."
Tiểu Hồng bưng mâm trà, do dự đi tới bên màn cửa, vén rèm vải lên. Chỉ thấy người nam nhân mập mạp kia hoa chân múa tay, nói xong nước miếng tung bay.
"Nghiêm Diệu Ngọc kia, bình thường vốn một bộ tự cho là đúng, bộ dáng cao cao tại thượng, lần này bị khiến cho gia cảnh không còn thiệt là khiến người ta vui hết sức.
Nghiêm công tử trong tay Cảnh Võ?
Tiểu Hồng chợt căng thẳng, vào thời khắc này nổi lên đầu óc chính là những lời lúc trước nghe thấy Lưu Nghiễm nói với Cảnh Võ.
Đến cuối cùng, đại tiểu thư sẽ gả vào Nghiêm gia, đến lúc đó cả cái kế hoạch, coi như là thành công một nửa.
Chuyện này, còn muốn kéo dài trong bao lâu.
Rất rất nhanh đến, đến lúc đó chỉ cần, lại đến một kích trí mạng, ngay cả Tiền Kim Kim cũng sẽ --. . .Trong lòng nàng đang loạn , rồi lại nghe thấy nam nhân mập mạp kia cao hứng phấn chấn, "Ta a, ngày xưa trở về bị Nghiêm gia ác ý chém giá, nhưng vẫn là phải cùng hắn làm ăn, lần này ngài giúp ta trút giận thật lớn, nhìn hắn ngay cả phủ đệ Nghiêm gia cũng bồi thường đến không còn một mống, hôm qua ta thấy ngài đuổi hắn ra Nghiêm phủ, để cho hắn nghèo túng đầu đường, thật là làm cho ta vui không dứt!" Hắn thở gấp thở ra một hơi, tiếp theo lại hỏi: "Không biết Cảnh gia chuẩn bị khi nào dọn vào Nghiêm phủ?"
Tiểu Hồng nhất thời trắng mặt, cả người cũng sợ cháng váng!
Nàng vốn cho là dựa vào sự thông minh của Nghiêm công tử, sự thông tuệ của đại cô nương, như thế nào cũng không thể không phát hiện, làm sao có thể... Làm sao để đến tình trạng này được. Mà ngay cả Nghiêm phủ cũng bồi thường? Đây... Đây không phải là thật!
Nàng thất kinh, nhìn về phía Cảnh Võ, cho là hắn sẽ phủ nhận, ai biết lại nghe thấy hắn mở miệng nói: "Đầu tháng một "
"A, đây chính là ngày thật tốt, ta nhất định mang vợ theo." Không đợi người khác mời, ông chủ Vương đã nói trước.
Nghe Cảnh Võ không chút do dự nói ra, tay nàng mềm nhũn, mâm trà loảng xoảng rơi xuống.
Cảnh Võ quay đầu lại, "Tiểu Hồng?"
Đáng chết, nàng đã nghe thấy! Hắn vốn cho là, có thể hoàn toàn giấu diếm nàng, cho đến khi chuyện này xong xuôi. Nhưng đến khi thời khắc mấu chốt thì nàng xông vào, hắn không biết nàng đã nghe được những chuyện nào.
Sắc mặt trắng bệch, tràn đầy nước mắt. Nàng run rẩy nhìn hắn, không cách nào tin được,hỏi hắn: "Hắn nói ngươi thật sự đem Nghiêm công tử đuổi đi ra ngoài?................. Là thật sao?"
Cảnh Võ nhìn nàng, sắc mặt xanh mét. Tất cả người trong đại sảnh đều không phải là người một nhà, còn có ông chủ Vương đến chúc mừng.
Vương lão bản tuy rằng nói nhiều, nhưng sau đó, hắn còn phải dựa vào người này làm việc, không thể tại đây vì nàng phá hỏng hết thảy.
Cảnh Võ nắm chặt quyền, sau một lúc lâu sau, mới trầm giọng mở miệng: "Đúng vậy."
Tiểu Hồng nhất thời lạnh thấu tâm.
Hay