Như bị lời nói của ta chọc giận, vẻ mặt Giang Thời Kính bỗng trở nên vặn vẹo.
"Ta thông đồng với địch? Nàng tưởng ta muốn sao? Là do Tiêu Úc ép ta! Nàng có biết hắn đã làm gì không mà bảo vệ hắn như vậy?"
Nói xong lại đột nhiên hạ giọng, nói như khẩn cầu:
"Ta làm tất cả là vì nàng, Tống Lê, ta không quay đầu được nữa, chúng ta trở lại như trước có được không..."
Dáng vẻ hiện tại của hắn chỉ làm ta thấy buồn cười.
"Vì ta, cho nên lúc ta và Tô Giáng bị bọn cướp bắt, ngươi cố tình không cứu ta?"
"Nên kiếp trước, ta và thϊếp của ngươi bị bắt, ngươi bỏ mặc ta?"
Biểu cảm của Giang Thời Kính ngày càng trở nên cứng nhắc sau mỗi câu hỏi của ta.
Ta làm như không thấy, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Giang Thời Kính, ta hỏi ngươi, năm đó, ta ngã ngựa trong rừng hoa là người đỡ ta thật sao?"
Hắn nghe vậy thì chợt giật mình.
Rõ ràng sắc mặt của hắn khi nãy chỉ hơi cứng đờ, còn giờ thì tái nhợt.
Hắn mở to mắt, vẻ mặt trầm xuống, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Nàng biết rồi sao..."
Thấy dáng vẻ này của hắn, ta còn gì không rõ nữa?
_________
Ta vẫn luôn cho rằng năm đó Giang Thời Kính đã cứu ta khi ta ngã ngựa trong rừng mai.
Năm ấy ta mười một tuổi.
Vì phụ thân ta không giữ lời đi thả diều với ta nên ta giận dỗi, một mình cưỡi ngựa đến rừng hoa ở ngoại thành.
Lần đó ra ngoài ta không nói cho ai biết.
Ta vốn định trốn đi để phụ thân buông bỏ chiến sự, cũng muốn phụ thân lo lắng cho ta.
Nhưng không ngờ tới rừng hoa thì ta lại bị ong đốt, ta sợ hãi.
Lúc đó ta yếu đến mức không thể kéo nổi dây cương.
Khoảnh khắc ta bị hất ra, ta đã nghĩ mình sắp checc
Nhưng ta không cheecc
Trong lúc hoảng loạn, có người bay đến ôm ta, lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới chịu dừng lại.
Có người làm đệm nên ta không bị thương.
Nhưng lúc quay cuồng, ta không cẩn thận đập đầu vào tảng đá, ngất đi.
Khi tỉnh lại thì ta đã ở trên lưng người đó.
Có lẽ vì bị đập đầu nên mắt ta tối hẳn đi.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng ta cảm giác được người đang cõng ta không cao, hẳn là một thiếu niên trạc tuổi ta.
Thiếu niên rất im lặng, không nói một câu nào trên đường.
Mà ta vì sợ nên cứ khóc ầm ĩ, không để ý đến chuyện khác.
Chỉ nhớ mang máng là khi chạm vao vai phải của hắn, ta thấy ẩm ướt, cũng nghe thấy tiếng hắn hít sâu một hơi.
Ta đoán, chắc là hắn bị thương bởi vì cứu ta.
Nhưng dù ta hỏi thế nào hắn cũng không chịu nói.
Ngày đó, hắn đặt ta trước cổng Tống phủ rồi yên lặng bỏ đi, không để lại tên họ.
Ta nghĩ ta sẽ không bao giờ tìm được ân nhân cứu mình.
Nhưng một năm sau, ta vô tình nhìn thấy vết sẹo trên vai Giang Thời Kính.
Ta không ngờ mình lại nhận sai người.
Bởi vì lúc ta hỏi Giang Thời Kính, hắn không phủ nhận.
Vì hắn không phủ nhận, ta mới mặc cho mình rung động, để mặc mình sa ngã.
Không ngờ, ngay từ đầu ta đã sai.
____________
Lúc này, gương mặt Giang Thời Kính tràn đầy vẻ hoảng sợ mà ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Hắn khàn giọng giải thích.
"Tống Lê, xin lỗi, lúc đầu ta đã nghĩ sẽ phủ nhận. Nhưng lúc đó ta rung động với nàng, lúc tỉnh lại thì đã quá muộn rồi."
"Nàng biết không? Mỗi lần nàng nhìn ta bằng ánh mắt nồng nàn thâm tình thì như đang nhắc nhở ta, người nàng thích là một người khác."
"Nàng càng tỏ ra thích ta thì ta càng đau khổ. Đôi lúc ta cũng nghĩ, nếu ta cũng giống nàng, trong lòng có người khác, thì liệu nàng có giống ta không...."
Ta không muốn nghe tiếp nữa.
Lần này, ta không hề giảm lực.
Con dao giấu trong tay áo đâm vào ngực hắn.
Lời còn chưa dứt, hắn giật mình, máu tươi trong miệng trào ra.
Trước khi ngã xuống đất vẫn còn lẩm bẩm: "Ta thật sự hối hận, ta cũng từng bước lên bậc thang trường sinh đó..."
Ta ghé sát vào tai hắn, nói nhỏ:
"Giang Thời Kính, ta cũng hối hận vì đã thích ngươi."
Nói xong không thèm nhìn hắn.
Ta nhặt cây giáo rơi trên mặt đất, dứt khoát bước vào chiến trường.