Chương 3

Giang Thời Kính là phó tướng trẻ tuổi, mặt mày như ngọc, cũng rất anh tuấn.

Từ trước tới nay hắn luôn giỏi giữ bình tĩnh, cảm xúc không thể hiện lên mặt.

Cho dù là kiếp trước, ta cũng chưa từng thấy vẻ mặt thâm trầm như thế này của hắn.

Ngực hắn phập phồng lên xuống, ánh mắt vô cùng hung ác, nhưng lại không thể không mềm giọng nói:

"Tống Lê, chuyện cưới gả không phải trò đùa. Hôm nay là ngày vui của chúng ta, nàng rút lại lời nói, ta sẽ coi như chưa có gì xảy ra, được không?"

Hắn nói vậy làm ta cảm thấy thật nực cười.

Nghe qua, ai không biết có khi sẽ tin là thật.

Nếu như kiếp trước ta chưa trải qua đủ mọi chuyện thì có lẽ ta đã bị dáng vẻ này của hắn lừa rồi.

Nhưng mà lúc này, làm sao ta có thể tin hắn tiếp đây?

Ta thầm cười trong lòng, đang tính đáp lại. Thì có người khác nắm cổ tay ta.

Tiêu Úc bước lên một bước, chắn giữa ta và Giang Thời Kính.

Sức lực của hắn rất mạnh, thậm chí ta có thể thấy rõ gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn.

Vừa rồi còn không dám nhìn ta, nhưng bây giờ khi đối mặt với Giang Thời Kính, Tiêu Úc không hề ở thế yếu.

Hắn quay lưng về phía ta, dù ta không nhìn được vẻ mặt của hắn, nhưng ta lại nghe thấy hắn cất giọng điềm tĩnh, giọng điệu cương quyết, không để người khác xen vào.

"Buông tay ra!"

"Tống Lê nói rồi, nàng ấy chọn ta."

Ta không ngạc nhiên với phản ứng của Tiêu Úc.

Dù sao tính cách của hắn từ trước tới nay không phải là kiểu gọn gàng kín đáo.

Nhưng ngược lại, tâm tư của hắn lại nặng nề, hành động cũng không theo lẽ thường.

Chỉ có chuyện che giấu tình cảm là hắn làm rất tốt, chưa từng để ta phát hiện ra.

Nhìn bóng lưng cao thẳng của hắn, lòng ta chợt dao động.

Giang Thời Kính chất vấn: "Cho dù ngươi là Vương tử thì cũng không có quyền cướp vợ của thần tử."

Cuối cùng, ta không nhịn được vùng tay ra.

"Giang Thời Kính."

Ta lên tiếng, bước lên một bước đứng đối diện với ánh mắt của hắn.

"Đây không phải là cướp, mà là ta từ hôn với ngươi."

Giang Thời Kính bỗng ngẩn ra.

Hắn vô thức muốn tiến lên kéo ta một lần nữa, nhưng ta đã lùi về sau tránh đi.

Đứng đối diện với Tiêu Úc, giọng của hắn lộ vẻ gấp gáp.

"Chỉ vì tiện nữ không rõ lai lịch này sao? Tống Lê, hãy nghe ta giải thích..."

Ta hơi nhướng mày.

"Không rõ lai lịch? Giải thích cái gì?"

"Giải thích hai người không có gì với nhau? Hay giải thích những chỗ kín trên người ngươi đều là nàng ta bịa ra?"

"Hay là giải thích, dung mạo nàng ta giống với biểu muội Tô Giáng của ta chỉ là chuyện ngoài ý muốn?"

Ta lười so đo.

"Giang Thời Kính, ngươi có thể lừa được mình, nhưng không lừa được ta đâu."

"Nếu sau này nàng ta có chuyện gì, ta sẽ coi như ngươi bị nói trúng tim đen."

__________

Lúc tổ phụ nghe tin chạy tới, khách khứa trong Giang phủ đã về hết.

Trước khi tới đây chắc ông cũng đã nghe được chuyện xảy ra.

Sau khi tới, nhìn thấy dung mạo Trình Thù có vài phần giống với Tô Giáng, ông cũng hiểu lý do.

Ông lãnh đạm nhìn Giang Thời Kính, gọi Giang Thời Kính và Tiêu Úc vào thư phòng nói chuyện nửa canh giờ.

Sau khi ra ngoài thì nói với ta, bảo ta yên tâm, chuyện hôn lễ sẽ tạm thời hủy bỏ.

Ta ngồi xe của tổ phụ về nhà.

Trước khi đi, có vẻ như Giang Thời Kính vẫn không cam lòng nên còn muốn đuổi theo gọi ta.

Nhưng bị Tiêu Úc chặn lại.

Ta quay đầu, chỉ nhìn thấy ánh mắt không cam lòng của hắn, và như còn điều gì muốn nói.

Cho đến khi ta dìu tổ phụ lên xe ngựa vẫn cảm nhận được cái nhìn thiêu đốt của hắn sau lưng ta.

Hơn nữa, nếu như hôm nay Trình Thù không làm ầm ĩ, nếu như không phải ta cố tình làm to chuyện thì chắc hẳn, mọi chuyện sẽ bị đè xuống giống như kiếp trước.

Chắc là tổ phụ cũng biết, nhưng lại không trách móc ta. Ông vẫn luôn như vậy. Hết mực cưng chiều ta.

Sau khi phụ thân ta tử trận, tổ phụ không muốn ta phải chịu bất cứ uất ức nào.

Ngay cả lần này, ta tùy hứng từ hôn, chọn tân lang khác ngay trong buổi lễ thì tổ phụ cũng trách trách cứ ta nửa lời.

Người chỉ hỏi ta: "Con suy nghĩ kỹ chưa? Con thực sự muốn lấy Kỳ Vương sao?"

Ta không trả lời ngay, chỉ ngả vào lòng tổ phụ, nhắm mắt, để tổ phụ vỗ nhẹ lên vai ta dỗ dành giống như khi còn nhỏ.

Vừa rồi khi làm ầm ĩ ở Giang gia, ta không hề thấy sợ.

Nhưng lúc này, khi lại nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của tổ phụ, cảm nhận được hơi ấm của ông, ta không khỏi cảm thấy cay cay sống mũi mà muốn khóc.

Kiếp trước, nước Khương đánh đến bất ngờ, thành Lan Ngọc Quan bị bao vây.

Tô Giáng bị người ta lừa truyền thánh chỉ giả, lệnh cho tổ phụ và Kỳ Vương Tiêu Úc điều binh mà không có lệnh của hoàng thượng, phạm phải tội chết.

Sau đó tổ phụ ta bị trảm, Tô Giáng cũng bị ban cho một ly rượu độc.

Kể từ đó, ta trở nên đơn độc, không còn thân nhân.

Kiếp trước, ta chỉ quan tâm một mình Giang Thời Kính, nhưng lại không nhận được hồi đáp.

Ta cô độc rất lâu, cũng rất hối hận.

Cho đến giờ phút này, khi ta cảm nhận được hơi ấm từ cái ôm của tổ phụ. Lòng ta mới dần trở nên kiên định.

Ta nghe giọng tổ phụ vui mừng, liên tục vỗ vào vai ta, nhưng vẫn giả vờ nghiêm giọng trách cứ: "Đã là đại cô nương rồi, sao vẫn còn thích làm nũng?"

Ta khẽ lẩm bẩm: "Vẫn chưa thành thân, vẫn là tiểu cô nương."

Nói xong, hình như ta nghe tổ phụ khẽ cười.

"Được, tiểu cô nương của Tống gia chúng ta muốn gả cho ai cũng được, dù là tiểu tử của Giang gia, hay là Kỳ Vương."

_________

Mặc dù tổ phụ đã nói ta muốn gả cho ai cũng được, ở thành Lương Châu này, không ai dám chê cười ta, nhưng từ xưa đến nay, thanh danh của ta vốn không tốt.

Hôm sau, chuyện cười "chính thê bị ngoại thất ép phải từ hôn ngay trong ngày cưới" đã truyền khắp thành Lương Châu.

Nghe đồn là bắt đầu từ buổi sáng. Buổi chiều, Trình Thù quỳ trước cửa Tống phủ.

Lúc ta đi ra, nàng ta đã quỳ được lúc lâu. Xung quanh là bá tánh xúm lại hóng chuyện.

Không biết hôm qua, sau khi ta đi đã xảy ra chuyện gì.

Trong một đêm, Trình Thù đã thay đổi cách xưng hô, nằm rạp trên đất khóc lóc.

"Hôm qua là ta vu oan cho tiểu tướng quân, phá hỏng hôn sự của cô nương và tiểu tướng quân. Ta biết ta có tội, không xin cô nương tha thứ cho ta, chỉ xin cô nương đừng từ hôn với tiểu tướng quân."

Ta hơi ngạc nhiên. Rồi ngay lập tức hiểu có lẽ Giang Thời Kính đã động tay.

Chuyện hôm qua ầm ĩ như vậy, bách tính toàn thành Lương Châu đều biết.

Ta biết Giang Thời Kính sẽ không dám làm hại Trình Thù, nhưng cũng không nạp nàng ta làm thϊếp.

Tổ phụ ta lệnh cho hắn không được đến Tống phủ gặp ta.

Nên hắn bắt Trình Thù đến sửa lời, tới giải thích thay cho hắn cũng không phải là chuyện khó đoán.

Về phần làm thế nào để một ngoại thất dám cả gan xông vào lễ thành hôn rồi làm ầm lên đòi danh phận phải sửa lại cách nói.

Nhìn vẻ mặt hiện tại của Trình Thù, ta đoán, có lẽ là bị đe dọa. Nhưng mà đe dọa cũng được, lợi dụng cũng được.

Chuyện này bây giờ vốn chẳng có liên quan gì đến ta

Nghĩ vậy, ta nhìn Trình Thù đang quỳ trên đất, nhẹ nhàng nói:

"Nếu ta nhớ không nhầm, sáng sớm hôm nay tổ phụ ta đã sai người trả lại hôn thư và sính lễ rồi, ta và Giang tiểu tướng quân đã chẳng còn quan hệ gì, ngươi nói chuyện từ hôn với ta chẳng phải là làm mất danh dự của ta sao?"

________

Có lẽ, câu trả lời của ta nằm ngoài dự đoán, nàng ta ngây người.

Phải một lúc sau, Trình Thù mới phản ứng lại, lí nhí hỏi ta:

"Nhưng mà, nhưng rõ ràng người với Giang tiểu tướng quân...."

Chắc hẳn ý nàng ta muốn nói: Rõ ràng hai người tâm ý tương thông, cùng ái mộ nhau.

Như nhớ ra điều gì, lại đột nhiên dừng lại.

Ta đoán, chắc nàng ta cũng đã nghĩ ra.

Nếu Giang Thời Kính ái mộ ta thì sao lại nuôi ngoại thất bên ngoài?

Môi nàng ta mấp máy, như còn điều muốn nó, nhưng bị ta ngắt lời.

"Bất kể Giang Thời Kính muốn ngươi nói gì hay làm gì, ngươi cứ về nói lại với hắn, nếu hắn còn tiếp tục dây dưa thì đừng trách ta không lưu tình."

Ta nghĩ, nếu đã nói thẳng như thế thì chắc hẳn nàng ta sẽ hiểu.

Nếu nàng ta thông minh hơn, cho dù hiện tại đang bị Giang Thời Kính uy hϊếp, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thì vẫn có thể tìm được lối thoát cho mình.

Dù sao thì nàng ta cũng có gương mặt giống với người trong lòng của Giang Thời Kính.

Nhưng nghe vậy, nàng ta lại ngẩn ra, bỗng nhiên mỉm cười.

Gương mặt vẫn còn đọng nước mắt lại cười điên cuồng, trông rất khϊếp sợ.

Nàng ta không ngừng lặp lại, lẩm bẩm: "Sao lại như vậy? Tại sao lại thành ra như vậy! Rõ ràng hắn không nói thế! Hắn lừa ta!"

Sau đó Trình Thù sầm mặt, nhìn ta chằm chặp một cách hung dữ, giọng điệu trở nên điên loạn.

"Dù sao trở về ta cũng phải chết, chi bằng để hắn nếm thử cảm giác muốn mà không có được đi!"

Nói xong, nàng ta rút một con dao từ trong tay áo ra, chĩa thẳng về phía ta.