Lúc Trình Thù xông vào hỉ đường, ta đã hoảng hốt.
Sau khi tỉnh táo nhận ra mình đã sống lại, thì nàng ta đã quỳ xuống trước mặt ta.
Nàng ta than khóc kể lể.
"Là Tướng quân thương hại ta, nuôi ta bên ngoài thôn trang, ta tự biết thân phận mình thấp kém không xứng với tướng quân. Nhưng dù có là nô tì, cũng mong tướng quân và phu nhân thương hại ta, cho ta một danh phận đúng đắn."
Nói rồi nàng ta cuống quýt bưng chén trà trên bàn đưa cho ta.
"Phu nhân, cầu xin người."
Ta vẫn chưa vén khăn voan nên không nhìn rõ nét mặt của nàng ta, cũng không nhìn thấy rõ thái độ của Giang Thời Kính.
Ta chỉ nghe thấy Giang Thời Kính lớn tiếng ra lệnh: "Lôi người phụ nữ nói năng hàm hồ này xuống đi."
Khách khứa ngồi đây im lặng.
Chỉ có người hầu khiêng Trình Thù ra ngoài, cùng với tiếng gào khóc đau thấu tim gan của nàng ta.
Kiếp trước hắn cũng như vậy, cuống quýt sai người đuổi nàng ta đi.
Sau đó giải thích qua loa lại với ta, nói hắn chỉ cứu người phụ nữ đó một lần, sau đó liền bị nàng ta bám lấy.
Kiếp trước trong lòng ta còn có hắn, nên ta ngu muội tin.
Sau này mới phát hiện rằng hắn vốn luôn lừa ta.
Bởi vì, người phụ nữ đến hỉ đường làm ầm ĩ này, cùng với những người thϊếp sau này được hắn sủng ái đều có một điểm chung.
Đó là, dung mạo của các nàng khá giống với bạch nguyệt quang trong lòng Giang Thời Kính.
Nghĩ đến đây, ta cười nhạt, lập tức vén khăn voan lên.
Khách khứa ngồi đây hít một hơi lạnh, lên tiếng ngăn cản ta.
"Khoan đã." Ta nhìn thoáng qua vẻ mặt khϊếp sợ của Giang Thời Kính, lại nhìn Trình Thù đang khóc như hoa lê đái vũ.
Sau đó, ta chậm rãi đến, hỏi nàng ta.
"Nói đi, ngươi muốn danh phận gì?"
Có lẽ Giang Thời Kính cũng không ngờ ta sẽ hỏi vậy.
Hắn mở to mắt, khẽ gọi tên ta: "Tống Lê."
Thì thầm hỏi ta: "Nàng muốn làm gì?"
Ta không nhìn hắn, chỉ hỏi Trình Thù đang kinh ngạc:
"Ngươi muốn có một danh phận, Giang tiểu tướng quân lại nói ngươi ăn nói hàm hồ, nếu như ngươi không có bằng chứng chứng minh mình là ngoại thất của tướng quân, thì ngươi sẽ chết."
Câu nói này giống như uy hϊếp, thực chất là đang nhắc nhở.
Dù sao ở kiếp trước, lần thứ hai gặp lại, nàng ta chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo.
Khi đó ta chưa từng nghĩ đến nguyên nhân cái chết của nàng ta.
Cho đến khi Giang Thời Kính nạp thϊếp vào cửa, ta đã biết những thủ đoạn của hắn.
Nhờ có họ nhắc nhở mà ta dần nảy sinh nghi ngờ.
Bây giờ hắn mới được lên làm phó tướng không lâu.
Hắn ở dưới trướng của tổ phụ ta, cần tổ phụ ta làm chỗ dựa nên đương nhiên không muốn để Trình Thù làm hỏng thanh danh của mình, khiến tổ phụ ta có khúc mắc trong lòng.
Với hắn mà nói, mặc dù người phụ nữ này giống người trong lòng hắn, nhưng cũng không phải là thật, hắn muốn bỏ lúc nào chẳng được.
Nhưng sao ta có thể để hắn thành công?
Nhìn Trình Thù đang mở to mắt chưa hoàn hồn, ta lại nhắc nhở.
"Ngươi không nói được? Là đang nói dối?"
Trình Thù nghe vậy thì lập tức lắc đầu.
"Không phải, trước ngực tướng quân có vết thương do bị mũi tên bắn vào...."
Nàng ta dừng lại, cắn răng tiếp tục nói: "Cả mông nữa, trên mông của tướng quân có một nốt ruồi đỏ to bằng chấm mực!"
(Còn tiếp)