Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Đừng nói là Kỷ Dao, ngay cả Hoàng Thái hậu cũng phải nhìn Tống Diệm một cái.
Tống Diệm nói: "Kỷ cô nương và Yên Yên vô cùng hợp nhau, ta cũng xem ngươi như muội muội mà đối đãi."
Thái tử xem nàng là muội muội....
Kỷ Dao có chút bất an, nàng thực sự không quen Thái tử.
Phúc Gia công chúa ở bên cạnh cười vui vẻ nói: "Nếu như vậy thì tốt rồi, ta chính là thiếu một tỷ tỷ đó! Kỷ cô nương, nếu ngươi là muội muội của Đại ca, vậy thì chính là tỷ tỷ của ta."
Nàng không dám nhận đâu.
Kỷ Dao chuyển mắt: "Công chúa không phải có một vị Hoàng tẩu sao, ta nhớ rõ Kiều cô nương rất dịu dàng, làm tỷ tỷ là thích hợp nhất."
"Đúng vậy, ta cũng rất thích Hoàng tẩu, nhưng gần đây Hoàng tẩu không thoải mái, nếu không nhất định sẽ tới đây tương bồi.
Cái gì mà không khỏe, rõ ràng là tôn nhi sợ thê tử bị ủy khuất, Hoàng Thái hậu trừng mắt nhìn Tống Diệm, tôn nhi này đúng là không biết cố gắng. Trước đây còn biết quyết tranh hơn thua với Tống Vân, nhưng hiện tại sau khi làm xong chuyện Hoàng thượng giao phó, liền cả ngày điên loan đảo phượng với Kiều An.
Nếu không phải nàng ta tính cách dịu ngoan, sinh ra cũng không phải bộ dáng yêu mị lẳиɠ ɭơ, bà sẽ thật sự cho rằng là hồ ly tinh đấy.
Khi Thái Hậu suy nghĩ, Kỷ Nguyệt đã đến.
Lại lần nữa nhìn thấy Thái hậu, Kỷ Nguyệt vô cùng cẩn thận, nhưng hiện nay đã là phu nhân, cũng không thể tiến cung hầu hạ nữa đi, nàng ấy hành lễ với Thái hậu, Thái tử.
Mấy tháng không thấy, nữ nhân này càng ngày càng xinh đẹp, Thái hậu nghĩ, khi chưa gả cho người, còn thiếu một chút ý nhị, lần này thực sự là giống người kia như đúc, e rằng Hoàng thượng nhìn thấy cũng sẽ chấn kinh. Bà xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, ánh mắt híp lại.
Phúc Gia công chúa kéo cánh tay Kỷ Nguyệt, vô cùng yêu thích: "Lâu rồi không gặp, Tạ phu nhân, biệt lai vô dạng?"
Nghe thấy ba chữ Tạ phu nhân, Kỷ Nguyệt cười cười: "Lễ vật lần trước của Công chúa, ta vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm tạ. Ta rất tốt, làm phiền Công chúa nhớ đến."
"Tạ ơn cái gì, ngươi vẽ nhiều tranh cho ta như vậy, là điều nên làm, nếu thực sự muốn cảm tạ, không bằng lại vẽ cho ta một bức tranh cò trắng?" Nàng ấy chỉ cho Kỷ Nguyệt xem, "đáng tiếc ngày đó ngươi không tới, chỉ có Nhị cô nương ở hồ Chân Châu, ngày đó ta bắt được hai con, càng nuôi càng béo."
Trong hồ đầy cá, không béo mới là lạ, Kỷ Nguyệt mím môi cười: "Đúng là xinh đẹp, vậy hiện tại ta liền vẽ cho Công chúa."
"Được!" Phúc Gia công chúa đã sớm đợi lời nói này của Kỷ Nguyệt, lệnh cho cung nữ bố trí bàn án, này biện bút mực giấy và nghiên mực.
Kỷ Nguyệt bắt đầu vẽ tranh.
Nhìn từ mặt nghiêng, đường nét cực giống, ánh mắt Thái Hậu nhìn không chớp mắt, Kỷ Dao nhìn thấy, trong lòng bồn chồn lo lắng, tổng cảm thấy hôm nay Thái hậu có chút quỷ dị.
Bà sẽ không....
Nhưng tỷ tỷ đã gả cho người rồi!
Kỷ Dao vẫn rất lo lắng, đứng dậy đi tới bên cạnh tỷ tỷ.
Kỷ Nguyệt không dừng bút, hết sức chuyên chú.
Kỷ Dao nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, tỷ ở Tạ phủ có tốt không? Lão phu nhân và Nhị phòng có từng làm khó tỷ? Nếu thực sự không được, liền trở về nhà ở, nhà chúng ta hiện nay to lắm."
Kỷ Nguyệt mỉm cười.
"Tỷ cười cái gì?"
"Có phải mẫu thân bảo muội hỏi?"
"Chúng ta lo lắng cho tỷ."
"không sao, trước khi tới đây tỷ có gặp Tổ mẫu và Nhị thẩm, bọ họ có bất mãn, còn dự định muốn phụ thân dàn xếp, chăm sóc Tạ Minh Thiều một chút, nhưng bị tỷ cự tuyệt rồi." Kỷ Nguyệt dừng một lát, "chuyện này muội đừng nói cho phụ thân và mẫu thân biết, tỷ chỉ nói cho muội."
Tỷ tỷ là muốn nói, tỷ ấy hoàn toàn có thể ứng phó được.
Nghe có vẻ không hề miễn cưỡng, Kỷ Dao gật gật đầu: "Được."
Tống Vân đi cùng Hoàng thượng tới thăm muội muội, trên đường gặp được Tam hoàng tử Tống Thụy.
Tống Thụy kinh ngạc: "Phụ hoàng và Nhị ca cũng đi xem cò trắng?"
"Cò trắng?" Tống Vân khó hiểu.
Cho dù khai phủ bên ngoài, thông tin không đến mức không linh thông như vậy chứ, Tống Thụy hoài nghi Tống Vân giả vờ không biết, cũng không chọc thủng, cười nói: "Hôm nay Bạch Lộc Uyển náo nhiệt rồi đây, bất kể là Hoàng tổ mẫu, hay là Đại hoàng huynh, Yên Yên, đều có mặt, nghe nói còn mời cả tỷ muội Kỷ gia.
Tống Vân thần sắc ngưng đọng.
hắn ta nghĩ tới hành vi của Tống Thụy bên hồ Chân Châu, Tam đệ này không phải là vì Kỷ Dao mới đi tới Bạch Lộc Uyển đấy chứ?
Hoàng thượng cười: "Vậy sao, vậy chúng ta cũng tới tham gia náo nhiệt."
Ba người đi về phía trước.
đi tới trước khu rào quây, quả nhiên nhìn thấy những người được Tống Thụy đề cập tới đều đang có mặt, bao gồm Thái hậu, Hoàng thượng cao giọng cười nói: "Mẫu hậu cũng có hứng thú xem cò trắng cùng Yên Yên?"
Vừa nghĩ đến Hoàng thượng Hoàng thượng liền tới.
Hoàng Thái hậu được như ý nguyện: "Còn phải nói, điểm này của Yên Yên đúng là không tệ, trong cung chúng ta còn chưa nuôi thủy điểu bao giờ, hiện nay cũng có thêm một chỗ thú vị."
Hoàng thượng giá đáo, trừ người trong Hoàng tộc, tỷ muội Kỷ gia phải quỳ xuống hành lễ.
Dư quang ánh mắt của Kỷ Dao rơi trên thân ảnh minh hoàng kia, chỉ cảm thấy chói mắt, trong lòng bất ổn, hận không thể lập tức mang tỷ tỷ rời đi.
Tiểu cô nương cúi đầu, chỉ nhìn thấy hai đóa châu hoa cài trên mái tóc đen nhánh, giống như cánh hoa đào trong gió, hơi hơi lay động.
Tống Vân nghĩ tới câu hỏi vừa rồi của Phụ hoàng.
Những năm nay hắn ta chưa gặp được người hợp ý, nhưng quen biết với Kỷ Dao vô cùng kỳ diệu, từng bước từng bước, từng chút từng chút, tiểu cô nương này khắc vào trong lòng hắn ta. Nếu như có hỏi là ai, hắn ta chỉ có thể nghĩ tới Kỷ Dao, nhưng tâm tư của Kỷ Dao thì sao....
Mi tâm Tống Vân hơi cau lại.
Lúc này Hoàng thái hậu nói: "Hoàng đế quá vất vả cần cù, mới có thể nhiễm bệnh, khó có được thời tiết đẹp như hôm nay, nên ra ngoài tản bộ, đúng lúc có mấy đứa nhỏ ở đây, hưởng phúc thiên luân chi nhạc." Bà cố ý chỉ vào Kỷ Nguyệt, "Hoàng thượng xem, Yên Yên mời hai người khách, có một người đặc biệt giỏi vẽ tranh, đang vẽ cò trắng cho Yên Yên."
"Là người đó..." Hoàng thượng cũng có nghe nói qua, "Yên Yên từng nhắc tới, đã từng vẽ qua gà con vịt con." đang nói, liền tiến lên hai bước, muốn nhìn rõ hơn, "đều đứng lên đi, không cần câu thúc."
Kỷ Dao gấp muốn chết.
Kiếp trước dưới sự thịnh sủng của Hoàng quý phi, tỷ tỷ còn có thể trực tiếp thăng lên hàng tứ phi sinh hạ Hoàng tử cho Hoàng thượng, có thể thấy được sự yêu thích của Hoàng thượng tới mức nào, hiện nay mặc dù đã gả cho Tạ Minh Kha, nhưng cũng khó bảo đảm Hoàng thượng không nảy sinh ý nghĩ. Đó chính là Cửu ngũ chí tôn, cho dù đoạt thê, thì đã làm sao?
Tuyệt không thể để Hoàng thượng nhìn rõ tỷ tỷ!
Nàng linh cơ vừa động, lúc đứng lên làm như bị tê chân, loạng choạng một cái làm đổ bàn án, cả người cả tay đều dính mực. Đúng lúc tỷ tỷ đỡ nàng, lại giả bộ hoảng loạn giơ tay quyệt lên mặt tỷ tỷ.
Kỷ Nguyệt suýt nữa biến thành mặt đen.
"Ối!" Phúc Gia công chúa bị dọa nhảy dựng, phi tới bên người nàng, "Kỷ cô nương, ngươi không sao chứ? Sao lại ngã rồi? Có đau không?"
Hoàng thượng cũng ngơ ngẩn, sự chú ý hoàn toàn đặt trên người Kỷ Dao, căn bản là không rảnh mà nhìn Kỷ Nguyệt.
Kỷ Dao không dám trì hoãn, lập tức quỳ xuống nhận sai, cao giọng nói: "Thần nữ đáng chết, kinh động tới Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng trách phạt!"
Mặc dù chuyện xảy ra đột ngột, nhưng Kỷ Nguyệt lập tức đoán ra ý của muội muội, cũng quỳ xuống theo: "Hoàng thượng, muội muội lỗ mãng, nhưng không phải cố ý, thỉnh Hoàng thượng tha thứ cho muội muội."
Sao có thể trách hai người bọ họ được?
Phúc Gia công chúa thấy vậy, bước vội tới trước mặt Hoàng thượng, kéo ống tay áo của ông: "Phụ hoàng, bọn họ không phải cố ý, là con mời người tới vẽ tranh, người muốn trách thì trách con, người ngàn vạn lần đừng trách phạt bọn họ, nếu không con không có người chơi cùng nữa, Phụ hoàng!"
Tống Diệm cũng nói đỡ: "Phụ hoàng, xin đừng tức giận, Kỷ cô nương tuổi nhỏ, có lẽ bị chân long của người dọa sợ, nhất thời nhát gan."
Tiểu cô nương này là người trong lòng của Dương Thiệu, hắn ta nhất định phải bảo toàn!
Người người đều cầu tình, chuyện lớn tới mức nào vậy? không đợi hai đứa con khác mở miệng, Hoàng thượng phất phất tay: "Trẫm giống người không phân phải trái đúng sai như vậy hay sao? Chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, Trẫm còn có thể làm khó hay sao? Thôi, nhanh chóng sửa soạn lại, lần sau gặp Trẫm đừng có sợ hãi như vậy."
"Tạ Hoàng thượng long ân!" Kỷ Dao cao giọng hô vạn tuế, khóe miệng nhếch lên.
Loại chuyện này, Hoàng thượng sẽ không so đo, lại thêm Phúc Gia công chúa cầu tình, khẳng định sẽ không bị giáng tội. Tỷ tỷ nhân cơ hội đi rửa mặt, cũng có thời gian để nghĩ biện pháp khác.
Nhưng xảy ra chuyện này, bút giấy mực nghiên mực rơi đầy đất, Hoàng thượng cũng không dậy nổi hứng thú, nói vài câu với Phúc Gia công chúa, liền dẹp đường hồi Ngự thư phòng.
Thái hậu tức giận qúa mức.
Vừa rồi rõ ràng là bà nhìn thấy Kỷ Dao cố ý làm như vậy, đừng nói cái gì mà sợ hãi, có mà gan lớn bằng trời, dám diễn kịch trước mặt bọn họ, đúng là nghé con không sợ hổ...nghĩ nghĩ, Thái hậu tỉ mỉ đánh giá Kỷ Dao.
Váy áo của Kỷ Dao bị mực nhiễm bẩn, đen một đám, nhưng một chút cũng không làm suy giảm ngũ quan thanh lệ, đặc biệt là đôi mắt, linh động sinh tư, minh diễm động lòng.
Chẳng trách nàng phạm sai, lại có nhiều người đứng ra cầu tình như vậy.
cô nương này không đơn giản.
Nếu như có thể trở thành phi tần, nhất định là một chủ tử không an phận, nói không chừng có thể nhấc lên sóng gió trong hậu cung. hiện nay trong cung quá mức yên bình, chỉ có một người kia đắc sủng!
"Tìm bộ váy áo mới cho Kỷ cô nương," Thái hậu phân phó, lại vẫy tay với Kỷ Dao, "ngươi qua đây."
Kỷ Dao cứng người, chầm chậm đi tới.
"Mặc dù Hoàng thượng không trách phạt, nhưng chỗ ta không thể cứ bỏ qua như vậy," Thái hậu dùng giọng điệu trêu đùa, "đến, uống hết ly rượu này, như vậy ta mới tha cho ngươi được."
"Hoàng tổ mẫu," Tống Diệm nói, "sao người phải làm khó nàng?"
Ly rượu này, nàng uống xong nhất định sẽ say, Tống Vân nói: "Hoàng tổ mẫu, e rằng tửu lượng của nàng không tốt."
"Đều câm miệng cho ta." Thái hậu liếc xéo Tống Vân một cái, thầm nghĩ tôn nhi này từ trước tới nay đều không hợp với bà, cư nhiên cũng nói chuyện giúp cô nương này, có thể thấy vừa rồi bà suy nghĩ không hề sai chút nào, cười cười, "chỉ là uống ly rượu mà thôi, còn có thế xảy ra chuyện gì, rượu hoa quả này uống rất ngon."
"Nhưng mà, tửu lượng của Thần nữ e rằng không ổn."
"không sao, nếu như say ta liền sai người đưa ngươi về nhà," Thái hậu nói, "cũng vì thấy ngươi hoạt bát đáng yêu mới thưởng cho ngươi," dừng một chút, "hoặc là do Tạ phu nhân uống, ta xem tửu lượng của Tạ phu nhân chắc là không tệ."
Tỷ tỷ uống càng không được, Thái hậu vốn dĩ nhằm vào tỷ tỷ, nàng thì có thể có chuyện gì? không đợi tỷ tỷ phí lời, Kỷ Dao cầm ly rượu lên uống.
Thái hậu vô cùng vừa lòng, sắc mặc cũng nhu hòa hơn: "Mau đi tắm rửa, đổi váy áo mới."
Bà ra hiệu ánh mắt, hai cung nữ tiến lên đỡ Kỷ Dao.
Mà Kỷ Nguyệt không bị bẩn trang phục, chỉ đi rửa mặt, Kỷ Nguyệt lo lắng nhìn muội muội một cái, chỉ thấy muội muội càng đi càng xa, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng thấp thỏm.
Nhưng có lẽ muội muội sẽ không sao? Rất rõ ràng vừa rồi Thái hậu lợi dụng muội muội để ép nàng ấy uống rượu, nhưng bị muội muội dành trước.
Nàng ấy phải nhanh chóng tẩy rửa đi gặp Công chúa, lại cầu xin Công chúa tìm muội muội.
Kỷ Nguyệt nhanh chân rời đi.
Men rượu của rượu hoa quả rất nhanh phát huy tác dụng, Kỷ Dao chỉ cảm thấy ý thức mơ màng, bình thường nàng uống vài ngụm đã say, đừng nói là uống cả một ly đầy.
Nhưng nàng cũng không đặc biệt lo lắng, dù sao Thái hậu là muốn đối phó tỷ tỷ, nàng chỉ là thay tỷ tỷ uống rượu, hiện nay bị say, cũng chỉ khó coi một chút, đến lúc đó tự nhiên tỷ tỷ sẽ đón nàng cùng về nhà.
Kỷ Dao lung la lung lay được cung nữ đỡ đi.
không biết đi tới một cung điện nào đó, bọn họ liền thả nàng ra, nàng nhắm mắt, nghe thấy cung nữ nói: "Đem váy áo của nàng cởi ra, tắm rửa sạch sẽ một chút, xem ra hoàn toàn say rồi, đợi lát nữa đưa tới...Hoàng thượng..."
Nàng nghe không rõ, nhưng cảm thấy những lời nói này không bình thường.
Bọn họ muốn tắm rửa sạch sẽ cho nàng rồi đưa đến đâu, tại sao nhắc tới Hoàng thượng?
Kỷ Dao động động mí mắt, nghĩ ra, nhưng toàn thân không có một chút sức lực.
một ý nghĩ dần dần hiện ra, vừa rồi Hoàng Thái hậu ban rượu không phải là đối phó tỷ tỷ, mà là đối phó nàng sao? Bà cố ý nhắc tới tỷ tỷ, để kích nàng uống mà thôi.
Nghĩ tới vẻ mặt có một chút vừa lòng của Thái hậu, trong lòng Kỷ Dao phát lạnh.
Nếu như thực sự như vậy, nàng tuyệt không thể lưu lại ở chỗ này.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ, cơ thể hoàn toàn không thể cử động, nàng cảm thấy bản thân như bị đốt cháy, cũng không thể suy nghĩ thêm điều gì nữa, cuối cùng trong đầu nàng chỉ xuất hiện một bóng dáng của nam nhân.
Dương Thiệu.
hắn sẽ tới cứu nàng sao?
Nếu như hắn biết, khẳng định sẽ tới, nhưng hắn không ở trong cung....
hắn có lẽ còn ở ngoài thành.
Kỷ Dao dần dần mất đi tri giác.
không lâu sau, có một bóng người đi vào, đứng bên cạnh nàng.
Váy áo bị dính mực của tiểu cô nương còn chưa cởi ra, vết mực lan ra, cả bộ trang phục gần như biến thành màu đen. Nhưng khuôn mặt nàng đỏ dị thường, xinh đẹp giống như ánh ban mai.
Người đó chần chờ chốc lát, khom lưng nhỏ giọng gọi: "Kỷ cô nương."
Nàng không có phản ứng gì.
hắn ta giơ tay nhẹ nhàng đυ.ng vào mặt nàng.
Ống tay áo hạ xuống, cũng bị nhiễm chút mực đen.
Cánh mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của thiếu nữ, mặt hắn ta hơi đỏ, thu tay lại phân phó cung nhân: "Mang đi."
thật chẳng hiểu nữ chính tại sao lại được người thích, chắc vì có mệnh nữ chính, đọc chỉ cảm giác nữ chính như cục xương, tiểu cẩu thích cục xương theo bản năng thôi chứ chẳng có lí do gì. Thực sự phải nói là chưa từng thấy Hoàng cung nào max đơn giản như trong câu chuyện này, trí tuệ các nhân vật cứ gọi là IQ mẫu giáo, phân cảnh như phim Ấn độ. Các trạng thái và cách giải quyết của các nhân vật là sững sờ, ngơ ngẩn, cầu xin, nhờ giúp đỡ, nói được hai câu thì khen tuyệt đỉnh thông minh, mà có kế sách gì toàn chấm lửng, nào thấy thông minh chỗ nào đâu.... Mình ít khi nhắn lời bình trong truyện, vì cảm thấy bản thân editor còn chê thì ai thèm đọc, nhưng phải nói là mình hơi thất vọng với cái hố này, không phải so sánh chứ gần đây mình đọc Đích nữ vô song thấy đấy mới đúng là truyện trùng sinh cổ đại. Thui mình chỉ nhắn lời bình trong chương này thui, kết luận lại thực ra truyện đọc giải trí thì vẫn được )