Sau khi Y Thánh rời đi, Phương ma ma bưng chén thuốc đã sắc đi vào, Nam San cẩn thận nhận lấy, "Ma ma, người bận một ngày, đi xuống nghỉ ngơi đi, chỗ tổ phụ có ta chăm sóc."
Ánh mắt Phương ma ma dò hỏi nhìn về phía hầu gia nằm dựa trên giường, Nam Sùng Khởi gật đầu, lúc này nàng mới lui xuống.
Nam San dùng mu bàn tay thử độ nóng của thuốc, cầm lấy muỗng bạc, khuấy vài cái, thổi mấy hơi, xem chừng cũng vừa phải, định đút cho tổ phụ.
Nam Sùng Khởi vươn tay ngăn cản động tác của nàng, "Tổ phụ tự làm được."
Ngón tay thon dài bưng chén thuốc, bỏ muỗng bạc không cần, cầm chén uống trực tiếp, rất mau, một chén thấy đáy, Nam San vội lấy khăn, hắn duỗi tay nhận, ưu nhã lau miệng.
Trong nhất cử nhất động, phong nghi như thiên thành.
Nam San nhìn sững sờ, đến bây giờ cũng không dám tin tưởng, tổ phụ như vậy mà lại bị bệnh.
Uống thuốc xong, Nam Sùng Khởi bị cơn buồn ngủ vây lấy, Nam San dìu ông nằm xuống, thấy ông chậm rãi ngủ, vì thế đi đến giường nhỏ trong góc, định chợp mắt một lát.
Đột nhiên phòng trong xuất hiện một bóng người cao lớn đi về phía tổ phụ, nàng vừa định gọi, chợt nhận ra người tới là Mạnh Quốc Công.
Mạnh Quốc Công là bạn tốt của tổ phụ, có lẽ là lo lắng bệnh tình của tổ phụ, chỉ thấy ông hai mắt si ngốc, thần sắc đau thương, căn bản không phát hiện nàng tồn tại, đi một mạch về phía tổ phụ trên giường, trong lòng Nam San cảm thấy có chút không đúng, dứt khoát không lên tiếng.
Mạnh Tiến Quang cẩn thận ngồi xuống mép giường, tham lam nhìn người trên giường, gương mặt này đã nhìn vài thập niên, không dám nhìn một cách trắng trợn, chưa từng gần đến như hôm nay, có cơ hội nhìn cẩn thận.
Ông hơi chần chờ vươn tay, khẽ vuốt gương mặt đang ngủ say, lại gập ngón tay, rút về, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, "Sùng Khởi, ta thích ngươi, có phải ngươi biết, cho nên mới sẽ ghét ta, tránh ta."
Nam San thầm giật mình, hiểu ra vì sao lúc nãy cảm thấy không đúng, ánh mắt Mạnh Quốc Công nhìn tổ phụ rõ ràng chính là nhìn người yêu mới có.
Chẳng lẽ? Ông ấy vẫn luôn thầm yêu tổ phụ?
Nhưng tình yêu như vậy, dù là ở hiện đại cũng có rất nhiều người không chấp nhận được.
Mạnh Quốc Công như thể hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, "Sùng Khởi, ngươi nhất định rất ghét ta đúng không, ngươi coi ta là bạn tốt tri kỷ, mà ta lại mơ ước ngươi, nhưng ta không khống chế được bản thân mình, dù biết ngươi ghét ta, ta cũng không khống chế được muốn gặp ngươi."
"Ta biết, trong kinh có một ít người dưỡng tiểu quan gì đó, nhưng ta không phải, Sùng Khởi, ngươi và ta quen biết thuở thiếu niên, bằng tâm mà nói, ta đâu phải người như vậy, người ta thích không quan hệ nam nữ, chỉ là một mình Sùng Lang ngươi mà thôi."
Giọng nói ông thấp đi, khẽ lẩm bẩm, "Mà ngươi, trùng hợp là nam nhân, nếu có kiếp sau, ta nguyện vứt bỏ thân nam nhi, hóa thành nữ kiều nga, khi đó, Sùng Khởi, trong mắt ngươi sẽ có ta."
Nam tử cao lớn, lưng cong cong, giọng nói run rẩy, dùng tay che miệng, không cho mình khóc thành tiếng, Mạnh gia như một tòa núi lớn đè trên người hắn, hiện giờ, hắn chỉ muốn mặc kệ, canh giữ bên cạnh người yêu.
"Ta chỉ muốn ở cạnh ngươi, nhìn thấy ngươi là được."
Hắn mặc kệ trách nhiệm gia tộc, mặc kệ huyết mạch truyền thừa, hắn chỉ muốn ở bên Sùng Khởi, dù Sùng Khởi ghét hắn.
"Sùng Khởi, nhiều năm trước, chúng ta cùng nhau ngâm thơ đối chữ, khi đó ta liền nghĩ, nếu có thể vĩnh viễn nhìn ngươi thì tốt biết bao, thậm chí ta ghen ghét Lâm biểu muội, tuy rằng nhờ nàng, ta mới có thể mượn cơ hội tiếp cận ngươi, nhưng ta vẫn ghen ghét nàng là vị hôn thê của ngươi, ước gì nàng chết, có phải ta rất đê tiện không?"
"Còn có chuyện đê tiện hơn nữa kìa, vì huyết mạch gia tộc, ta thành thân cưới vợ, nhưng trong lòng lại không bỏ được ngươi, từ ngày thành thân chưa từng đặt chân vào tân phòng, biết nàng muốn có con, ta liền tương kế tựu kế, để thứ đệ cùng nàng thành chuyện tốt, sinh ra cặp song sinh."
Mạnh hoàng hậu và Mạnh thế tử lại là con của Mạnh lão thái gia nhị phòng, Nam San bừng tỉnh.
Mạnh Tiến Quang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đến bây giờ cũng không phát hiện trong phòng còn có một người, cũng do vị trí cái giường nhỏ này vừa vặn trong góc, cách đó không xa lại là bình phong, vừa lúc ngăn cản tầm mắt ông.
Mạnh Tiến Quang còn đang lẩm bẩm tự nói, khoé mắt Nam Sùng Khởi trên giường vẽ một đường nước mắt, thong thả mở mắt ra, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, "Những lời này, sao chưa từng nghe ngươi nói bao giờ?"
Thấy người vốn đang ngủ tỉnh lại, Mạnh Tiến Quang hơi hoảng loạn, rất nhanh lại trấn định, hạ quyết tâm, cười tự giễu, "Sùng Khởi, ngươi nghe thấy hết rồi, hiện tại có phải càng thêm ghét ta, ngươi hận ta đi, vĩnh viễn căm ghét ta, nhưng đừng quên ta."
Nam Sùng Khởi chảy nước mắt, "Đúng vậy, ta muốn quên ngươi, quên đi hết thảy, không để ý tới phủ Đức Dũng hầu, không quan tâm cơ nghiệp Nam gia gì đó."
"Sùng Khởi..."
"Nếu ngươi có thể xa thê tử của mình, vì sao lại trêu chọc biểu muội của ngươi?"
"Biểu muội, biểu muội gì?"
Mạnh Tiến Quang bị hắn hỏi sững sờ, hắn khi nào trêu chọc biểu muội, chẳng lẽ là Hầu phu nhân trước Lâm thị?
"Ta không có trêu chọc nàng, Sùng Khởi, có phải ngươi hiểu lầm cái gì không?"
Nam Sùng Khởi cắn chặt môi, đó là lúc mới vừa thành hôn không bao lâu, hắn biết Lâm thị gả vào sống như quả phụ, không đành lòng, định thầm làm rõ với nàng rồi bồi thường thêm gì đó, ai ngờ mới vừa đi đến ngoài tân phòng thì nghe được bên trong truyền đến tiếng nam nữ hoan hảo.
Hắn nghe được rõ ràng, nàng nũng nịu kêu, "Biểu ca..."
Lúc ấy hắn như bị sét đánh, biểu ca Lâm thị, có thể tới phủ, chỉ có Mạnh Tiến Quang, thì ra bọn họ mới là một đôi, chỉ có hắn là đồ ngốc.
Không bao lâu, Lâm thị có thai, vừa mới bắt đầu còn áy náy khó xử, thấy hắn không nói lời nào, thất hồn lạc phách, cũng chưa từng tức giận, liền cho rằng hắn không thể giao hợp, ngược lại bừa bãi hơn.
Liên tiếp sinh ra ba đứa con.
Hắn nhắm mắt lại, mỗi khi nhìn thấy ba đứa con này, hắn đều đau khổ khó chịu.
Mạnh Tiến Quang thấy mặt hắn có vẻ đau xót, trong lòng chợt động, cầm hai vai hắn, "Sùng Khởi, nói cho ta, có phải ngươi hiểu lầm cái gì không?"
"Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì? Ngươi dám nói, giữa ngươi và Lâm thị không có cẩu thả?"
"Không có, ta thề với trời, không có, nếu có, ta sẽ không được chết tử tế, sau khi chết không được luân hồi."
Nam Sùng Khởi ngơ ngác nhìn hắn, hắn nói như chém đinh chặt sắt, không chút chần chờ, thật sự không giống nói dối, hai người nhìn chằm chằm đối phương, đặc biệt là Mạnh Tiến Quang, không tránh không né, thấy người trên giường như tin lời hắn, gương mặt tái nhợt còn vương nước mắt, tóc đen xoã trên vai, thoạt nhìn yếu đuối mảnh khảnh, càng thêm vài phần phong tình.
Trong lúc nhất thời hắn nhìn ngây ngốc, dáng vẻ Sùng Khởi nhỏ xinh hơn ngày thường không ít, giống như nữ tử...
Ánh mắt hắn không tự giác dời xuống, mặt Nam Sùng Khởi đỏ lên, phẫn nộ quát, "Nhìn cái gì? Mắt ngươi nhìn đi đâu đấy?"
"Không... nhìn cái gì, Sùng Khởi, ta thật sự không làm gì với Lâm thị, ngươi phải tin tưởng ta."
Mạnh Tiến Quang vội vàng giải thích, vừa rồi trong đầu hiện lên suy nghĩ hoang đường, sao hắn lại cảm thấy Sùng Khởi là một nữ tử.
Nam Sùng Khởi đã tin hắn, cắn môi dưới, khẩu khí mềm xuống, "Ta nghe thấy Lâm thị cùng người... Nàng kêu người nọ là biểu ca."
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Nam Sùng Khởi bỗng nhiên nghĩ đến, có thể khiến Lâm thị kêu biểu ca, ngoài Mạnh Tiến Quang còn có thứ đệ của hắn, nếu con cái phủ Trấn Quốc công là của Mạnh nhị lão thái gia, không chừng mấy đứa trong phủ mình cũng là con của đối phương.
Mạnh Tiến Quang nghĩ cẩn thận là có thể nghĩ đến, "Lâm thị kêu biểu ca, liệu có phải là thứ đệ trong phủ ta, trước kia quan hệ với Lâm thị hình như cũng rất tốt."
"Ngươi thật sự không có gì với nàng?"
"Không có, Sùng Khởi, ta trước nay chưa từng có bất kì nữ nhân nào."
Nam Sùng Khởi rũ mắt, con người Mạnh Tiến Quang thật ra chưa bao giờ biết nói dối, hắn nói không có, khẳng định là thật, cha ruột mấy đứa con trong phủ là một người khác.
"Được, ta tin ngươi."
Mạnh Tiến Quang vui vẻ như đứa trẻ, "Sùng Khởi, thật tốt quá, ngươi thật sự tin tưởng ta."
Hắn kích động không biết đặt tay như thế nào cho phải, muốn vỗ vai đối phương như lúc trước, rồi lại đã lâu không làm động tác này, không dám vươn tay.
Hai người dãi bày xong, ngược lại đều im lặng, không nói chuyện nữa.
Trong mắt Mạnh Quốc Công đều là lưu luyến si mê, Nam Sùng Khởi bị hắn nhìn đỏ mặt, xấu hổ cũng không phải, bực cũng không phải, trừng hắn một cái, cái trừng mắt này làm Mạnh Tiến Quang chợt có suy nghĩ, "Sùng Khởi, ngươi thế này thật đẹp, rất giống mỹ kiều nương."
Nam San trong góc tường đã choáng váng, không thể tin được bản thân nghe được cái gì, những bí mật này đủ làm người khác trợn mắt há mồm, nàng cũng đã chấp nhận tổ phụ cùng Mạnh Quốc Công là tình yêu nam nam, bỗng nhiên nghe được Mạnh Quốc Công nói tổ phụ giống nữ tử, nàng cảm thấy cả người không ổn, bởi vì nàng phát hiện, khả năng này rất cao.
Nam Sùng Khởi không nói gì, đỏ mặt quay đầu đi, lòng Mạnh Tiến Quang mừng như điên, "Sùng Khởi, ngươi là nữ tử thật à?"
"Câm miệng, nếu không phải nữ tử, sao sinh được con cho ngươi?"
Sinh con, Sùng Khởi sinh con cho hắn, Mạnh Tiến Quang choáng váng, cười ngu ngốc, "Thật hả? Ngươi sinh con cho ta lúc nào ấy, con ở đâu, ôm lại đây cho ta nhìn một cái?"
Ôm lại đây nhìn một cái?
Nam San buồn cười, nàng đã khẳng định phụ thân chính là đứa bé kia, Mạnh Quốc Công thật ngốc, phụ thân đã là nam tử trưởng thành, ông ấy lại muốn ôm lại đây xem một cái, nghĩ lại buồn cười.
Nam Sùng Khởi trừng hắn một cái, dùng tay chỉ cái chén trên bàn, Mạnh Tiến Quang vội vàng tung tăng chạy tới, cẩn thận rót nước, bưng cái chén tới miệng nàng. (
Giờ đã rõ thân phận nên tác giả đổi thành nàng)
Uống hết chén nước, Nam Sùng Khởi hắng giọng, "Người đã làm tổ phụ còn ngốc như vậy, con nó sắp làm tổ phụ rồi ôm đến đây kiểu gì."
Đầu óc Mạnh Tiến Quang rốt cuộc hoạt động, "Chính là... Nam nhị gia?"
"Ừ."
"Chuyện khi nào?"
Nam Sùng Khởi đỏ mặt, lần đó như ma xui quỷ khiến, vốn dĩ hiểu lầm hắn và Lâm thị dan díu, nên chán ghét hắn, rồi lại có chút không nỡ, vừa vặn hắn say, nàng dùng thuốc Khởi Sơn cho, hai người gần gũi da thịt.
Ai ngờ, chỉ một lần đã mang thai.
Bởi vì nàng mảnh khảnh, mấy tháng đầu người khác cũng không nhìn ra, sau đó lấy cớ đi thôn trang, lén sinh con ở bên ngoài, lại bịa đặt ra câu chuyện mẫu thân đứa bé khó sinh mà chết, giấu giếm ôm về phủ.
Đứa bé kia chính là Nam nhị gia, thứ tử duy nhất trong phủ.
Nhi tử từng ngày lớn lên, tình cảm Nam Sùng Khởi dành cho hắn rất phức tạp, có trìu mến, có ghét bỏ, muốn thân cận, nghĩ đến cha ruột của nó, lại ghét bỏ hành vi của mình.
Nàng ghét bỏ nhi tử, càng phỉ nhổ chính mình.
Đặc biệt là lúc Lâm thị lại sinh đứa thứ ba, nàng hoàn toàn chạnh lòng, tuy rằng nhi tử thân thiết với nàng, nhưng khi biết rõ nhi tử hiểu lầm Mạnh Tiến Quang, nàng không hề ngăn cản, ngược lại giúp hắn tìm tới cổ tham ăn, mượn tay người khác đưa đến tay nhi tử.
Nhìn nhi tử tinh thần sa sút, nàng muốn ngăn cản, rồi lại chậm chạp không có hành động, khiển trách bản thân hết lần này đến lần khác, hai mẫu tử càng lúc càng xa.
Từ lúc sinh ra, trách nhiệm gia tộc đè nặng trên người nàng, nàng gánh vác cơ nghiệp tổ tông Nam thị, rồi lại căm hận người khác áp đặt trọng trách trên người nàng.
Nàng thanh cao lại tự ti, kiêu ngạo lại mẫn cảm, thích Mạnh Tiến Quang, lại bởi vì hiểu lầm hắn và Lâm thị, căm thù hắn đến tận xương tuỷ, lại nhịn không được vẫn tới gần hắn, thậm chí điên cuồng sinh ra đứa con, tình cảm phức tạo hoàn toàn dồn lên người nhi tử.
Nói đến, nàng nợ nhi tử rất nhiều.
Mạnh Tiến Quang cũng cẩn thận nhớ lại, rất nhiều năm trước, hắn say rượu nghỉ ngơi ở Hầu phủ, hình như đã có một giấc mơ kiều diễm, trong mơ Sùng Khởi biến thành một nữ tử, bọn họ ân ái nhau như phu thê bình thường, tỉnh lại chỉ có một mình, xiêm y chỉnh tề.
Lúc ấy hắn hổ thẹn khó xử, không dám đối mặt Sùng Khởi, hốt hoảng về phủ.
Chẳng lẽ lần đó vốn không phải mơ?
Ánh mắt hai người giao nhau, Nam Sùng Khởi muốn trốn tránh, Mạnh Tiến Quang nào chịu theo, trước kia có hiểu lầm, hiện tại hiểu lầm gỡ bỏ, sao cho phép nàng trốn tránh tiếp.
"Sùng Khởi, ngươi có yêu ta không?"
Gương mặt Nam Sùng Khởi vốn tái nhợt nổi rặng mây hồng, gật đầu.
Hai người xoá bỏ hiềm khích lúc trước, cởi bỏ khúc mắc, tự nhiên ôm nhau, Nam Sùng Khởi bình tĩnh lại, đẩy Mạnh Tiến Quang, "Tiến Quang, hình như ta bị bệnh hay quên, sợ là sẽ dần không nhớ ai, không còn ký ức."
"Không sợ, ta bên cạnh nàng."
"Ngươi có phủ Trấn Quốc công, ta có phủ Đức Dũng hầu, sao có thể thoải mái, làm sao có thể ở bên nhau."
Mạnh Tiến Quang như thể hạ quyết tâm, "Sùng Khởi, tin tưởng ta, nhất định có thể."
"Được, ta tin tưởng ngươi."
Nam Sùng Khởi hóa giải khúc mắc, cả người thả lỏng, cảm thấy cho dù có bệnh hay quên cũng không đáng sợ, nàng nằm trở lại giường, nhắm mắt ngủ.
Chờ nàng ngủ rồi, Mạnh Tiến Quang mới lặng yên rời đi, khoảng sau một nén hương, Nam San nhìn Mạnh Quốc Công đi xa, mới đứng dậy ra cửa, vừa ra khỏi cửa liền thấy ông còn đứng trong viện.
Thân hình cao lớn không còn cong cong như lúc trước, mang theo vui sướиɠ như trút được gánh nặng, thấy Nam San từ trong phòng đi ra, sắc mặt hơi xấu hổ.
Nam San le lưỡi, có cảm giác bị bắt tại trận.
Mạnh Tiến Quang ngượng ngùng gật đầu, nghĩ đến vừa rồi hắn cùng Sùng Khởi nói chuyện, sợ là đều bị tam hoàng tử phi nghe hết.
Có điều, nàng là tôn nữ của mình, cũng không cần đề phòng.
Nam San lắp bắp mở miệng, "Trùng hợp ghê, Mạnh quốc công."
"Nha đầu, con nên gọi ta là tổ phụ."
"À, tổ phụ."
Mạnh Tiến Quang không ngờ nàng nghe lời như thế, rất là vui vẻ, "Ngoan, bé ngoan, con đi trước đi, chỗ tổ... mẫu của con có ta."
"À, vậy con cáo từ."
Nam San ra khỏi viện, mấy người khác đều đã rời đi, chỉ còn phu thê Nam nhị gia còn ở tại chỗ chờ. Thấy nàng đi ra, Đinh thị sốt ruột nói, "Phương ma ma nói tổ phụ con không sao, đã ngủ rồi. Cả nhà đại bá và tam thúc con đều đã về viện mình, ta với cha con không yên tâm nên ở chỗ này chờ. San tỷ nhi, tổ phụ con rốt cuộc bị bệnh gì?"
Mắt Nam nhị gia cũng đầy lo lắng, rồi lại chịu đựng không mở miệng.
"Tổ phụ không việc gì, có thể là trước đấy bị mệt nên té xỉu, Phương ma ma bị dọa không nhẹ, đại phu đã khám rồi, không có việc gì lớn."
Đinh thị thở phào, "Vậy là tốt rồi."
Người một nhà rời Hầu phủ, Nam San tạm biệt phụ mẫu, choáng váng trở về phủ, nhìn thấy nam nhân của mình thì nhào lên, đóng chặt cửa lại, kéo tay hắn, "Phu quân, chàng khẳng định không đoán được vừa rồi ta trải qua cái gì đâu?"
"Cái gì?"
"Chàng có nghĩ được, con cháu phủ Trấn Quốc công đều là của Mạnh nhị lão thái gia, mà phủ Đức Dũng hầu chúng ta ngoài cha ta, cũng đều là của ông ta, ông ta thật là lợi hại."
Lăng Trọng Hoa thực sự hơi kinh ngạc, tại sao lại như vậy, Mạnh Tiến Quang cùng Nam Sùng Khởi đều là người tài năng, không có khả năng uất ức như thế.
Nam San thấy ánh mắt dò hỏi của hắn, cố ý thừa nước đυ.c thả câu, "Chàng đoán vì sao?"
"Vì sao?"
Nàng cười một cái, thần bí thấp giọng nói, "Rất đơn giản, Mạnh quốc công và tổ phụ ta là một đôi ái nhân."
Lăng Trọng Hoa không thể tin tưởng nhìn nàng, nghĩ đến Nam Sùng Khởi và Mạnh Tiến Quang cùng trường Quốc Tử Giám, quan hệ hai người rất tốt, không ngờ lại có quan hệ này.
"Còn có chuyện kỳ quái hơn, tổ phụ ta là tổ mẫu của ta, Mạnh Quốc Công mới là tổ phụ ruột của ta."
Lại có việc này?
Khó trách.
Nam San thấy nam nhân của mình lộ ra biểu tình như đang suy tư, nói, "Tiên đế chàng cũng đừng nói cái gì tổ mẫu ta có tội khi quân, ta không thuận theo đâu."
Câu chuyện vô cùng cảm động như thế, nàng còn đang suy nghĩ làm sao giúp hai vị lão nhân thực hiện nguyện vọng ở bên nhau nữa kìa.
Lăng Trọng Hoa buồn cười nhìn nàng ngồi trên giường, hai chân lơ lửng, lúc ẩn lúc hiện, dáng vẻ trong sáng ngây thơ, như bị câu chuyện của tổ phụ tổ mẫu hấp dẫn, hai mắt sáng như sao, khóe miệng tươi cười.
"Đối với người có tình, liền vui mừng như vậy?"
"Ừm, phu quân, có tình lại có nghĩa, thế gian chân tình hiếm có."
"Chúng ta thì sao, không phải càng hiếm có."
Nói có lý, Nam San mỉm cười với hắn.
Đột nhiên, nàng như nhớ tới cái gì đó, vui vẻ nói, "Phu quân, lúc trước không phải ta hỏi chàng liệu Mạnh quốc công có giúp chúng ta hay không, giờ thì tốt rồi, khẳng định ông sẽ giúp chúng ta."
"Ông ấy giúp không giúp cũng không ảnh hường gì mấy."
"Nhưng nếu ông ở giữa hỗ trợ, chúng ta không phải bớt rất nhiều việc sao."
Lăng Trọng Hoa cười, thật ra hắn không để ý có người giúp hay không, thiên hạ này vốn là của hắn, lấy lại thứ thuộc về mình là đương nhiên.
Cho nên, Mạnh gia, nhất định phải đổ.