Chương 49: Sinh châu

Trên đường phố phồn hoa, người đi đường ít dần, giờ đã là lúc chạng vạng, các quán trà lâu quán rượu đều đã châm đèn l*иg ở cửa, rực rỡ huy hoàng.

Phu thê tam hoàng tử ngồi trong xe ngựa, lặng im không nói.

Nam San suy nghĩ tâm tư trượng phu, lấy lại ngôi vị hoàng đế là tất nhiên, nhưng dường như hắn chẳng để bụng mấy, mỗi ngày ngoài ở bên nàng thì là tập võ.

Vừa rồi nghe hắn nói chuyện với Mạnh quốc công, rõ ràng là đã có tính toán, vì thế nàng nhẹ giọng hỏi, "Phu quân, chàng định đoạt lại ngôi vị hoàng đế như thế nào?"

Lăng Trọng Hoa cặp nách nàng, ôm nàng vào lòng, "Nếu trong triều đều là thứ hoàng tử, như vậy chỉ có thể lập trưởng, hoặc là người có năng lực."

Nam San ôm lấy cổ hắn, hôn một cái lên mặt hắn, "Cách này rất tốt, chúng ta muốn danh chính ngôn thuận, khiến người khác tâm phục khẩu phục, chàng đã có đối sách, có cần ta giúp gì không?"

Lăng Trọng Hoa thấy nàng nóng lòng muốn thử, mắt phượng lấp lánh như ngôi sao, không khỏi bật cười, "Không cần, nàng cứ chờ làm hoàng hậu là được."

Nam San le lưỡi, tiến sát lòng hắn, không khỏi nghĩ đến Mạnh hoàng hậu lúc trước vào lãnh cung, gần đây lại thả ra, muốn phế sợ là có chút khó, hơn nữa Vĩnh Thái đế tuổi tác cũng không quá cao, chờ hắn băng hà không biết ngày tháng năm nào.

"Phu quân, Mạnh hoàng hậu không được lòng bệ hạ, kéo nàng ta xuống ngựa thật ra không khó, chẳng qua con nuôi kia của chàng thoạt nhìn còn tinh thần lắm, sợ là sống được mấy chục năm nữa, chàng cứ chờ sao?"

"Ai nói ta phải chờ?"

"Không đợi thì chàng muốn như thế nào, chẳng lẽ chàng muốn...?" Nam San làm động tác cắt cổ.

"Cái đó không cần, Lăng Thành Phong không phải huyết mạch Lăng gia, năm đó, ta còn có chút việc chưa bàn giao cho hắn."

"Phu quân, chàng còn để lại một tay, vậy hắn rốt cuộc là người nhà nào, không phải là chàng tùy tiện nhặt thật chứ?"

"Nhặt thật mà, có điều là một cô nhi, cha là thợ săn trong núi."

Nam San khẽ nhếch môi, con thợ săn lại làm đế vương, cũng không biết là đời nào đốt nhang khói, "Chuyện thế gian, có nhân thì có quả, có lẽ chàng giao ngôi vị hoàng đế cho hắn, thay đổi vận mệnh của hắn, cho nên mới có thể mượn thân phận con hắn sống lại lần nữa."

Mắt Lăng Trọng Hoa nghiêm nghị lên, ánh mắt sâu thẳm.

Nói đến, không phải không có khả năng này, lúc trước hắn đã đăng cơ mấy năm, hậu cung trống rỗng, dưới gối không con, đại thần trong triều liều chết dâng sớ, khuyên hắn nạp phi.

Giang sơn không thể không người nối nghiệp, hắn từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với nữ tử, hơn nữa trong lòng có người, sao có thể nạp phi sinh con, vừa lúc một mình xuất cung, ở trong rừng nghe tiếng trẻ con khóc, chợt nảy ý tưởng, điều tra rõ thân phận, thấy cha nó chết trong nhà cỏ, ôm đứa trẻ hồi cung, lập làm thái tử.

Nếu không phải hắn ra tay, một đứa trẻ bị bỏ trong rừng, không lâu sẽ bỏ mạng.

Hắn cứu người một mạng, cho nên mới có thể lấy thân phận đứa con trọng sinh trở về.

Hắn im lặng, nàng cũng không mở miệng, tâm tư hai người đều hơi trầm, thật lâu sau, nàng kéo đề tài, "Theo chàng, Mạnh quốc công có giúp chúng ta không?"

"Không cần hắn giúp, hắn là người thông minh, tự nhiên biết nên làm như thế nào."

Trên thực tế, Mạnh Tiến Quang chưa bao giờ nghĩ tới tòng long chi công gì đó, Mạnh gia với ông chỉ là trách nhiệm.

Ông rõ tâm tư những người Mạnh gia khác, từ trước ông cũng nghĩ như thế, Mạnh gia ở trên tay hắn đứng hàng đệ nhất môn phiệt trong kinh, dựa vào liên hệ chặt chẽ với hoàng gia, đảm bảo trăm năm vinh quang.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là tuổi tác lớn dần, càng thêm cảm thấy cô tịch, không biết hao phí hơn nửa cuộc đời là vì cái gì, đặc biệt gần đây trong phủ bị lộ ra gièm pha, làm lòng tràn đầy mệt mỏi.

Biểu hiện gần đây của tứ hoàng tử cũng làm ông rất thất vọng, chỉ một khóa khăn trắc trở hắn đã muốn phân rõ quan hệ với Mạnh gia, ngày sau thật sự kế nghiệp, Mạnh gia sợ là cũng không lấy được chỗ tốt gì.

Thôi, mặc bọn họ lăn lộn đi.

Vừa rồi chuyện trà lâu thật sự ngoài dự đoán, trước kia thật là coi thường tam hoàng tử, vốn tưởng rằng là một hoàng tử tính tình có chút quái lạ, nhưng hôm nay nhìn thấy, rõ ràng là một con rồng ẩn mình giấu dốt, khí phách hiện ra, không thể khinh thường.

Thần thái của hắn rất giống tiên đế.

Mạnh Tiến Quang đầy bụng tâm tư đi trên đường cái, không hề muốn trở về phủ Trấn Quốc công, phủ Quốc công kia dù rộng lớn lại không có người ông muốn gặp, người ông muốn gặp đã dần dần xa cách mình.

Rốt cuộc từ khi nào, Sùng Khởi bắt đầu không nóng không lạnh với ông?

Sau lần mình thừa dịp rượu say thêm can đảm, từ phía sau ôm lấy người đứng ở bên cửa sổ, nương diện mạo thứ tử Hầu phủ, gián tiếp tỏ tâm ý với đối phương, có phải Sùng Khởi không nghe được ý tứ trong lời nói, cho rằng ông có suy nghĩ bậy với nhi tử mình, giận ông?

Trời đất chứng giám, lúc ấy ông uống rượu, thật vất vả mới có dũng khí, nhưng lại sợ quá mức đường đột nên mới vòng vo, có phải Sùng Khởi hiểu lầm ông, cho nên mới càng ngày càng không thích ông.

Nhưng lúc trước, Sùng Khởi rõ ràng cũng đã không thích ông rồi, mỗi lần gặp không nóng không lạnh, căn bản không giống khi còn ở Quốc Tử Giám, hai người thân như huynh đệ.

Vì cái gì chứ?

Là bọn họ đều đã thành thân, cho nên mới thay đổi sao?

Sùng Khởi trời sinh tính thanh cao, nhất định là đoán được tâm tư xấu xa của ông, mới đối xử xa cách với ông.

Ông đâu còn cách nào, trái tim này không chịu khống chế, ngoài Sùng Khởi thì không chứa được bất kì ai, chỉ cần có thể thường xuyên gặp mặt, ông đã cảm thấy mỹ mãn.

Mạnh Tiến Quang che trái tim đau đớn, bất tri bất giác lại đi đến bên ngoài hầu phủ, vách tường cao cao chặn lại, ngăn cách ông ở bên ngoài, không nhìn được tình huống bên trong, nhưng ông biết, trong mặt tường này chính là viện của Sùng Khởi.

Trong viện truyền ra tiếng đàn như nước chảy, hẳn là Sùng Khởi đang đánh đàn, ông đơn giản ngồi dựa vào góc tường, nhắm hai mắt nghe tiếng đàn quen thuộc.

Từ tiếng đàn nghe ra, tâm trạng hôm nay của Sùng Khởi không tốt lắm, trong lòng Mạnh Tiến Quang tràn đầy lo lắng, không biết Sùng Khởi lại gặp phải chuyện gì phiền lòng.

Trong viện, Nam Sùng Khởi đang ngồi trước cây đàn, đôi tay thuần thục gảy huyền cầm, một khúc kết thúc, Phương ma ma hầu hạ ông đi vào.

"Hầu gia, thế tử phu nhân gần đây thường xuyên ra ngoài."

Mắt Nam Sùng Khởi loé ánh sáng lạnh lẽo, "Nàng lại đi ra ngoài làm gì?"

"Bởi vì hoàng quý phi trong cung, trong phủ nhận được rất nhiều thiệp, thế tử phu nhân thường ra ngoài, nô tỳ nghe nói, thế tử phu nhân hình như thích đàm luận triều sự với người khác, đặc biệt là chuyện lập trữ."

"Ngu xuẩn, không biết sống chết, Hầu phủ này... mặc kệ nàng đi."

Ông đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, bên ngoài bóng cây lắc lư, xem ra nổi gió rồi.

Phương ma ma khoác một cái áo choàng lên vai ông, "Hầu gia, phu nhân ở chỗ nhị phòng, nghe nói sống cũng không tệ lắm, nhị gia muốn tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm, đang vùi đầu khổ đọc."

"À."

"Mặt khác, tam tiểu thư gả vào phủ tam hoàng tử cũng không có tin tức không tốt truyền ra, người khác đều nói tam hoàng tử rất coi trọng tam tiểu thư."

Nam Sùng Khởi lúc này mới quay đầu, "Nó là người có phúc."

Phương ma ma vui mừng cười, "Tướng mạo tam tiểu thư có phúc, tuy rằng thoạt nhìn ngây thơ, trong lòng lại sáng như gương, lại nói tiểu thư thiện tâm, tất có phúc báo."

"Ngươi nói không ít lời hay cho nó."

"Nô tỳ nói thật, ngay cả quốc công gia cũng nhìn tam tiểu thư với con mắt khác."

Mặt Nam Sùng Khởi lạnh xuống, "Hắn là người ngoài, nhìn với con mắt khác thì như thế nào."

Phương ma ma mở miệng muốn nói, lại ngậm lại.

Hầu gia và Mạnh quốc công, nàng nhìn cũng không được tự nhiên, mấy năm nay, càng không được tự nhiên, lại nói, hình như Mạnh quốc công đã một thời gian không có tới nhà.

Nghe nói gần đây Mạnh gia xảy ra không ít chuyện, lại bị hoàng đế cấm triều, hầu gia ngoài miệng không nói, nhưng nàng biết, kỳ thật trong lòng ông rất lo lắng.

Nhưng nàng là nô tỳ, sao có thể quản được chuyện của chủ tử.

Bên ngoài Mạnh Tiến Quang nghe tiếng đàn chặt đứt, thở dài, nhìn bóng đêm, lúc này, sợ là Sùng Khởi đã sắp lên giường đi ngủ rồi, không biết gần đây hắn sống có tốt không.

Ông đứng lên, phủi bụi đất, hơi cúi người, biến mất trong bóng đêm.

Lại nói bên kia phu thê Nam San về phủ, thừa dịp Lăng Trọng Hoa đến phòng tắm, Đỗ ma ma bưng chén thuốc tiến vào, "Hoàng tử phi, nhân lúc còn nóng uống đi."

Nam San uống một hơi cạn sạch, thuốc Khương Diệu Âm kê rất có hiệu quả, sau khi uống tinh thần tốt lên không ít.

"Một rương thuốc khác đưa đến Nam phủ chưa?"

Đỗ ma ma cung kính nói, "Đã đưa qua, nhị gia rất là vui mừng, vừa lúc dùng tới."

Nam San cười, "Vậy là tốt rồi, cha ta vội vàng cày cuốc, tự nhiên sẽ thức đêm khổ đọc, lần này cố gắng tất nhiên sẽ mệt nhọc, đúng là nên bồi bổ."

"Hoàng tử phi nói rất đúng, năm sau nhị gia nhất định cao trung."

"Mượn lời tốt lành của ma ma."

Cha nàng năm đó được xưng là Tiểu Sùng Lang, nghĩ đến tài học sẽ không quá kém, chẳng qua bỏ bẵng nhiều năm, học lại vất vả chút, nàng cũng hy vọng hắn có thể cao trung.

Một rương dược liệu quý giúp nam tử bổ thận đưa đến Nam phủ, xác thật có tác dụng lớn, Đinh thị đang lo làm sao bồi bổ cho trượng phu, nữ nhi liền đưa mấy thứ này tới, quá hợp tâm ý.

Nam nhị gia rất là vui mừng, nữ nhi săn sóc hắn gần đây thức đêm khổ đọc, cố ý đưa tới bồi bổ cho hắn, hắn vui mừng nói, "Vẫn là nữ nhi tri kỷ, biết thương cha, tặng chút dược liệu tới cho cha bồi bổ."

Đinh thị trừng hắn một cái, vui vẻ đi lấy thuốc cho trượng phu theo đơn, nàng lập tức tự mình đi sắc thuốc.

Đến đêm, Nam nhị gia uống thuốc bổ khô nóng thiếu chút nữa chảy máu mũi, bất đắc dĩ ném sách, chạy về nội thất cùng Đinh thị làm loạn một hồi, lửa này mới áp xuống.

Đinh thị nếm được ngon ngọt lâu lâu lại đưa canh bổ cho trượng phu, bởi vì phương thuốc của Khương Diệu Âm rất tốt, Nam nhị gia ngược lại cảm thấy cứ như này, đọc sách càng thêm làm ít công to, tinh thần sảng khoái.

Hai vợ chồng tình nồng ý mật, lang đọc sách, nữ thêm hương, cuộc sống còn hạnh phúc hơn tân hôn, cả Nam Lang cũng cảm thấy bị vắng vẻ, bất mãn tìm Lư thị tố khổ.

Vẫn là Lư thị nhắc nhở hắn, có thể mời Lạc ca nhi trong phủ tới chơi, hắn mới nở nụ cười.

Hai phu thê Nam nhị gia thấy tiểu nhi tử không cần bọn họ quản, càng thêm cả ngày dính lấy nhau, chờ rương dược liệu kia dùng đến một nửa đã gần cuối năm, Nam San đột nhiên nhận được tin vui nhà mẹ đẻ, Đinh thị lại có thai.

Nam San ngây ngốc, nương nàng đây là muốn trai già đẻ ngọc, cho nàng thêm một đệ đệ hoặc là muội muội à.

Nàng theo bản năng sờ cái bụng bằng phẳng của mình, hơi buồn bã.

Đỗ ma ma cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, trấn an, "Hoàng tử phi, nữ nhân sau khi gả chồng, một hai năm sau mới có thai chỗ nào cũng có, Nam phu nhân đã từng sinh con, mang thai tiếp tự nhiên dễ dàng hơn."

Nam San cười khẽ, "Ma ma nói đúng, ta cũng không gấp."

Trong mắt nàng hiện lên hoài niệm lẫn quyến luyến nồng đậm, nhẹ nhàng mà vuốt ve bụng, lòng tràn đầy tưởng niệm.

Sau khi Đinh thị có thai, trong kinh truyền đến hỉ sự, đầu tiên là hai vị trắc phi đại hoàng tử được khám ra đồng thời có thai, sau là tứ hoàng tử phi cũng bị tuôn ra có thai.

Cũng chỉ có phủ tam hoàng tử chưa có tin tức tốt.

Mạnh hoàng hậu rất vui, tâm trạng áp lực nhiều ngày cũng được giảm bớt, sắc mặt Vĩnh Thái đế dành cho nàng cũng đẹp hơn không ít, ngày mười lăm cũng tới cung nàng ngồi.

Nàng tự nhiên vô cùng vui mừng, ngồi bên cạnh Vĩnh Thái đế, mở miệng nói, "Bệ hạ, nói đến, tam hoàng tử đại hôn trước tứ hoàng tử, mắt thấy phủ đại hoàng tử và phủ tứ hoàng tử đã sắp sinh con, phủ tam hoàng tử còn chưa có động tĩnh, theo thần thϊếp thấy, chuyện trắc phi cũng nên chuẩn bị."

Vĩnh Thái đế hơi chần chờ, không vui liếc nhìn nàng một cái, "Hỏi trước ý Hoa Nhi đã, ngược lại chỗ Hoán Nhi, tứ hoàng tử phi có thai, chiếu cố có nhiều việc không tiện, không bằng nhân cơ hội chọn hai vị trắc phi, cũng chia sẻ giúp nàng."

Bệ hạ vừa nói lời này, tâm trạng Mạnh hoàng hậu vừa chuyển biến lập tức suy sụp, Bảo Đàm là chất nữ ruột của nàng, vừa mới có thai, lúc này nạp trắc phi, quả thực là ngột ngạt, lỡ như ảnh hưởng thai khí, mất nhiều hơn được.

"Bệ hạ, chỗ Hoán Nhi cũng không cần phải gấp gáp, dù sao cũng phải chờ Bảo Đàm thai nhi ổn định lại tính toán, bằng không sợ động thai khí, nàng lần đầu mang thai, lại nói đích hoàng tôn và thứ hoàng tôn không giống nhau, càng phải cẩn thận."

"Thế theo hoàng hậu."

Mạnh hoàng hậu nói thế, nhưng lại lén bắt đầu hành động, chọn được trắc phi tốt cũng là trợ lực cho hoàng nhi, ngược lại không thể để nghiệt tử kia nhanh chân đến trước.

Trong đầu nàng lướt một lần mấy nhà trong kinh, nữ nhi nhà Khương thứ phụ hình như hồi kinh, tuy rằng không đẹp, nhưng thân phận còn đó, làm trắc phi miễn cưỡng cũng đủ.

Vì thế Khương Diệu Âm bị triệu vào cung, Mạnh hoàng hậu nhìn dáng vẻ đen gầy của nàng, cảm thấy ngoại hình đúng là hơi chướng mắt, nhưng cố tình Khương thứ phụ chỉ có một nữ nhi.

Tướng mạo xấu đối với Bảo Đàm cũng là chuyện tốt.

"Khương tiểu thư ngày thường đọc sách gì? Có sở thích gì không?"

Khương Diệu Âm đứng thẳng tắp, giọng nói vang dội, "Bẩm hoàng hậu nương nương, thần nữ ngày thường thích đọc 《 huyệt châm cứu đồ kinh 》 cùng 《 nội kinh 》, việc thích nhất là ở nghĩa trang."

Cung nữ trong điện nghe hai chữ nghĩa trang đều cúi đầu, Mạnh hoàng hậu lộ ra vẻ chán ghét, nghĩa trang là địa phương nào, một tiểu thư khuê các lại thích nơi như vậy?

Nữ tử như vậy, đi đâu cũng mang theo tử khí, tiến vào phủ Hoán Nhi không được, đưa đến chỗ nghiệt tử, nàng lại không cam lòng, nàng trừng mắt Khương Diệu Âm, rất là tức giận.

Khương Diệu Âm cúi đầu, trong lòng cười thầm, không biết hoàng hậu còn có cái gì muốn hỏi, nàng còn có thật nhiều cái chưa nói, tỷ như thích khám bệnh kín cho nam nhân, rất nhiều nam nhân đều qua tay nàng oai hùng trở lại, dân gian còn có người gọi này là thần y "ban con" nữa ấy.

Mạnh hoàng hậu mất hứng thú, không có ý mở miệng hỏi tiếp, kêu người đưa nàng ra ngoài cung, Khương Diệu Âm đối với cửa cung cười há há, tiêu sái nhảy lên xe ngựa.

Cung nhân đưa nàng ra bị động tác của nàng hù dọa, trở về bẩm báo Mạnh hoàng hậu, Mạnh hoàng hậu hoàn toàn đánh mất ý niệm cho nàng làm trắc phi tứ hoàng tử.

Lại không muốn lời cho người khác, đang nghĩ ngợi chỉ hôn cho Khương Diệu Âm, nhà trai tự nhiên là đệ tử thế gia phe tứ hoàng tử.

Còn không đợi nàng hành động, liền truyền ra tin tức Khương tiểu thư đính thân, nhà trai là Phàn thái y không có danh tiếng gì, nhi tử Phàn lão thái y, hai nhà thân thiết, xem như thế giao.

Làm Mạnh hoàng hậu tức giận ngã ngửa, giỏi cho Khương thứ phụ, lần trước ở trên triều đình nói cái gì đích thứ khác biệt, nàng còn tưởng rằng Khương gia ngầm ủng hộ Hoán Nhi, không nghĩ tới Khương thứ phụ là lão xảo quyệt, hai bên không dính, giở trò với nàng.

Tin tức Khương Diệu Âm đính hôn truyền ra, Nam San nghe được tin tức bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách nàng vừa hồi kinh là có thể biết tin tức Thái Y viện, thì ra là có tầng quan hệ này.

Chờ khi thấy người, lập tức trêu ghẹo nàng ấy không lưu tình, "Xời, Phàn thái y quả nhiên cái gì cũng không dối gạt cô, cả tin tức quý phu nhân ham muốn quá độ cũng tiết lộ cho cô, hai người quả nhiên là một đôi, nói mau, hắn không sợ cô xấu hổ?"

Khương Diệu Âm mặt không đỏ thở không gấp, đương nhiên mặt nàng có đỏ cũng không nhìn ra, tuy rằng dưỡng trắng một ít rồi nhưng còn đen lắm.

Nàng ném mứt vào trong miệng, "Hắn dám giấu ta, hừ, ta sẽ truyền ra ngoài chuyện khi còn nhỏ hắn bị ta lột quần."

Nam San lắc đầu, cười cười, Khương Diệu Âm cho rằng nắm được nhược điểm Phàn thái y, ai không biết, việc này truyền ra ngoài, mất mặt chính là nàng, một cô nương gia lột quần nam nhân, truyền ra cũng đừng làm người.

Xem ra Phàn thái y thật sự vừa ý nữ tử tùy tiện này, cam tâm tình nguyện dung túng nàng.

Khương Diệu Âm như nhớ tới cái gì đó, trêu ghẹo, "Nghe nói nương cô sắp cho cô thêm đệ đệ hoặc là muội muội?"

Nam San lườm nàng, còn không phải chuyện đưa rương dược liệu gây ra, nàng còn không biết xấu hổ mà hỏi.

"Đúng vậy, cô hâm mộ hả, bảo nương cô cũng cho cô sinh một đứa ấy."

"Thiết, ta muốn chơi thì sẽ tự sinh."

Thấy mặt Nam San ảm đạm, Khương Diệu Âm hối hận, "Ai nha, cái miệng ta , ta không có ý khác, cô còn nhỏ, tam hoàng tử cũng còn trẻ, ta bắt mạch cho cô rồi, thân thể không có vấn đề, có thai là chuyện sớm hay muộn, đừng nghĩ nhiều."

"Ta không có nghĩ nhiều."

Khương Diệu Âm thở phào, "Vậy là tốt rồi, ta kê thuốc cho cô, để cô ba năm ôm hai."

"Đừng, cô cũng nói, ta còn nhỏ mà, còn muốn dưỡng thêm hai năm, đến lúc đó muốn có con cũng không muộn."

"Nghĩ như vậy mới là đúng, nữ tử sinh sớm, chỉ có hại không có lợi, không biết là cô nghĩ như vậy, hay là..."

Nói đến đây, lòng Nam San tràn đầy ngọt ngào, đây là nam nhân mình nói ra, hắn sợ mình nghe được người khác có thai nóng vội, cho nên làm rõ việc này, rất hợp ý nàng.

Thấy nàng cười trộm, Khương Diệu Âm liền hiểu, xem ra tam hoàng tử không giống lời đồn, cô nương ngốc Nam San cũng coi như là người ngốc có phúc của người ngốc.

"Aizz, quả nhiên là người ngốc có phúc của người ngốc."

Nam San mắng, "Nói ai ngốc đấy, ta là đại trí giả ngu."

"Được thôi, cô đại cô đại."

Sao nghe lời này không đúng lắm, Nam San không thuận theo, duỗi tay cào nàng ấy, hai người lăn thành một đoàn.

(Ngực chị lớn thiệt mà 😊)