Chương 37: Đêm trước

Sau khi phủ đại hoàng tử tổ chức xong hỉ sự, trong kinh có một vài lời đồn không tốt lắm, nhưng rất nhanh bị áp xuống, đơn giản là cùng ngày hai vị trắc phi vào phủ, bởi vì đại hoàng tử vào phòng Nam Anh trước, Thường trắc phi làm ầm lên.

Sau đó đại hoàng tử từ phòng Nam Anh ra, lại vào viện nàng, việc này mới xem như ngừng nghỉ, theo lý mà nói, đại hoàng tử vào viện ai trước, người đó liền tính là tới trước, cũng chính là đại trắc phi.

Nhưng ngày kế tiến cung gặp Hiền phi, Hiền phi lại nói Thường tiểu thư là đại, Nam Anh là tiểu trắc phi.

Đại hoàng tử phi Hàn thị vào cửa mấy năm vẫn chưa lớn bụng, nói chuyện cũng không có tự tin, tuy rằng không thích Thường trắc phi kiêu ngạo, nhưng cũng không thích Nam Anh ôn nhu.

Đều là nữ tử đoạt trượng phu với mình, ai nàng cũng không thích, cũng ngầm đồng ý cách làm của Hiền phi, không lên tiếng, Nam Anh tự nhiên không thể làm ầm trước mặt mọi người, mình mới là người đầu tiên thị tẩm đêm tân hôn, chỉ có thể nuốt ấm ức vào bụng.

Bên Nam phủ, mọi người bận rộn vì hôn sự, động tác của Lễ bộ rất nhanh, đưa tới sính lễ, ngay sau đó trong phủ tam hoàng tử lặng lẽ cũng phái người đưa tới một đống rương, nhìn đồ vật đầy ắp, Lư thị vội vàng sắp xếp lại của hồi môn của mình, lại thêm đồ Hầu gia đưa tới, thoạt nhìn rất là phô trương.

Thời gian gấp gáp, chuyện lại nhiều, toàn phủ ngoài cô dâu sắp gả Nam San, người còn lại đều bận rộn chân không chạm đất.

Thiên Hỉ bất đắc dĩ nhìn tiểu thư lại làm rối chỉ, trên gương mặt tròn tròn đầy vẻ u sầu, tiểu thư đã là lần thứ 18 làm rối chỉ rồi.

Mắt thấy sắp đại hôn, nửa bông hoa cũng chưa thêu xong, phu nhân thật là quá xem trọng tiểu thư, còn làm mấy bộ tiểu y, sợ là có thể thêu xong một bộ đã không tồi.

May mắn còn có Vạn Phúc đã thêu vài bộ, đến lúc đó cũng không đến mức không có đồ gì.

Mặt Nam San hồng hồng, Thiên Hỉ cho rằng nàng ngượng ngùng.

Kỳ thật mấy ngày nay trái tim Nam San đều bay bay, mắt thấy hôn kỳ tới gần, những hình ảnh hai người ở chung kiếp trước hiện ra.

Trong mơ, sau khi thành hôn nam nữ trẻ tự nhiên có tiếp xúc da thịt.

Còn nhớ sau lần đầu tiên, lúc nàng tỉnh lại thấy trên qυầи ɭóŧ có vết máu, nơi nào đó có chút không khoẻ, theo sát dì cả đến thăm, nàng cũng không để ở trong lòng, nghĩ là vì đến tháng.

Sau đó, mỗi lần đi vào giấc mộng, nam tử sớm chờ sẵn không nói một lời, gấp gáp khó kiềm lòng ôm nàng vào phòng, mưa rền gió dữ mang theo nàng cùng chìm nổi, nàng vẫn luôn nghĩ là mơ nên buông thả, kêu lên cũng không che giấu, mỗi lần đều vui sướиɠ tràn trề.

Có lần, cách thời gian lâu mới đi vào giấc mộng, mắt nam tử đỏ ngầu, không kịp vào nhà, trực tiếp đè nàng lên thân cây, kéo váy ngủ nàng xuống, mạnh mẽ tiến vào.

Nàng nhớ trời ngày ấy rất xanh, bản thân như con chim vui sướиɠ bay lượn tự do dưới mây trắng, phiêu phiêu như sắp bay lên trời, nếu không phải vỏ đại thụ có chút cộm người, mọi thứ đều rất tốt đẹp.

Nghĩ bàn tay hữu lực của hắn vuốt ve trên người nàng, đôi chân thon dài cường tráng kẹp chặt thân thể của nàng, cùng với... Mặt nàng càng ngày càng hồng, không cẩn thận, kim đâm lệch, suýt thì đâm vào tay.

Cúi đầu nhìn, ai nha, thêu cái quái gì vậy, vốn dĩ bên trên là một bông hoa sen tịnh đế, nhưng nàng nhìn mình thêu rõ ràng là một quả đào lớn.

"Tiểu thư, người đói ạ?"

"Không có, sao vậy?"

Thiên Hỉ buồn rầu thở dài, "Nô tỳ cho rằng tiểu thư đói bụng mới thêu sen tịnh đế thành quả đào, có điều, nô tỳ cảm thấy tiểu thư thêu quả đào cũng không tệ lắm."

Đây là khen nàng hay là chế nhạo nàng?

Nam San giận dỗi liếc nàng ấy, giơ khung thêu lên ngó trái ngó phải, xác thật giống một quả đào, "Không tồi, thêu thành quả đào cũng đúng."

Nghĩ tân hôn trượng phu trút hết y phục trên người nàng, nhìn quả đào trên yếm chắc chắn cảm thấy đói bụng, nhất định sẽ cắn thật mạnh...

Mặt nàng sắp thiêu cháy, trời ạ, không thể nghĩ nữa, Nam San thầm mắng mình một câu, phi, cái đồ sắc nữ.

"Tiểu thư, có phải người không thoải mái không, mặt đỏ lắm, ấy, cổ cũng đỏ..."

"Câm miệng, ta nóng, thời tiết quỷ này, vào thu rồi còn nóng như vậy, chẳng trách người ta nói nắng gắt cuối thu, quả nhiên không nói sai."

Thiên Hỉ tỏ vẻ hiểu rõ, gật đầu tán đồng, "Đúng vậy, gần đây thời tiết hơi nóng thật, nô tỳ còn đổ mồ hôi."

Nam San thấy lừa gạt được nàng, thở phào một hơi, lại tiếp tục chiến đấu hăng hái với khung thêu, nhất định phải thêu xong một hình quả đào thật lớn.

Đến trước ngày xuất giá một ngày, người thêm trang lục tục tới cửa, rất nhiều cô nương lúc trước không có giao tình đều tới, Mạnh Bảo Đàm và Nam Uyển tới cùng nhau.

Mạnh Bảo Đàm thêm trang là một bộ trang sức đá quý, ra tay thật rộng rãi, không chỉ những người khác giật mình, Nam San cũng thầm nói trong lòng, nàng và Mạnh quận chúa không thân lắm, tặng nguyên bộ trang sức, át hết những món thêm trang, đối phương rõ là tới khoe khoang mà.

"Tam tỷ tỷ, ta không giành với quận chúa, lại nói tỷ muội chúng ta lễ nhẹ tình nặng, mong tam tỷ tỷ đừng ghét bỏ."

Nói xong đặt một vòng tay ngọc nạm vàng lên tráp.

Bởi vì tới đều là quý nữ, Chung Khấu Châu không tiện tiến lên trên, vừa lúc ngồi cùng một biểu tỷ khác của Nam San - Đinh Phượng Linh, Nam San thấy hai người trò chuyện vui vẻ, đầu hơi đau.

Hai biểu tỷ này đều nhìn trúng một nam nhân, nếu thật có một ngày như vậy, nàng rốt cuộc nên giúp ai đây.

Mạnh quận chúa ngồi một bên, mấy cô nương khác tới thêm trang đều ẩn ẩn vây nàng ở trung tâm, có thế phủng nguyệt, ngồi gần nàng nhất chính là Nam Uyển.

Nam Uyển có thể nói là xuân phong đắc ý, bởi vì thân thiết với quận chúa, mấy quý nữ khác rõ ràng xem trọng nàng hơn, đãi ngộ khác hẳn lúc nàng đi bên cạnh Nam Cẩn.

"Chờ quận chúa đại hôn với hoàng tử, ta nhất định sẽ đến cổ động."

"Xin nhận sự nâng đỡ của các vị, hôm nay là lễ thêm trang của Nam tam tiểu thư, mọi người đừng tập trung bên cạnh bản quận chúa, miễn giành nổi bật của tam tiểu thư."

"Quận chúa tốt bụng, biết nghĩ cho người khác, thật là tấm gương để ta học tập."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Mọi người phụ họa, mặt Nam San ngơ ngác, không rõ vui buồn, trong lúc lơ đãng Nam Uyển ném ánh mắt khıêυ khí©h cho nàng, vừa kiêu căng lại đắc ý.

Nam San không khỏi buồn cười, đầu óc Nam Uyển thật sự có vấn đề, không gần gũi với tỷ muội nhà mình, ngược lại đi nâng chân người khác, Mạnh Bảo Đàm cũng không phải kẻ hiền lành gì, nói không chừng về sau Nam Uyển bị nàng ta bán còn đến tiền cho nàng ta.

Quận chúa Mạnh Bảo Đàm ra uy đủ rồi, biến lễ thêm trang của Nam San thành buổi tụ hội của nàng ta, chờ nàng ta vừa đi, các cô nương đều xôn xao cáo từ, căn phòng cuối cùng cũng thanh tĩnh.

Đinh Phượng Linh vỗ vỗ ngực, "Biểu muội, mấy quý nữ đều dọa người như vậy ư, ồn ào như một đám vịt, làm người ta ung đầu choáng váng, ta nghe mà phiền chết mất."

Nam San bật cười, "Còn không phải là một đám vịt ư."

Chung Khấu Châu có chút không tán đồng nhìn Nam San, "San biểu muội, bên ngoài phải tránh đừng nói lời như vậy, kẻo bị người khác nghe được, lại bị mang tiếng là thô tục."

"Vâng, biểu tỷ."

Nam San lè lưỡi, chợt nghe thấy Đinh Phượng Linh nói, "Tiểu thư khuê các như Chung tiểu thư tự nhiên không quen nhìn, nhưng chúng ta cũng lén nói, làm gì có ai truyền ra."

"Cẩn thận vẫn tốt hơn."

Thấy mọi người đều đi rồi, Vạn Phúc tiến vào thu thập căn phòng, cất những tráp thêm trang, bỗng nhiên trượt chân, tráp trang sức văng ra.

"Nô tỳ đáng chết."

Nam San nâng nàng dậy, "Không sao, ngươi có bị va vào đâu không?"

"Cảm ơn tiểu thư, nô tỳ không sao," Vạn Phúc nghĩ ngợi, lại nói, "Vừa rồi hình như nô tỳ giẫm phải hạt châu mới trượt chân."

Hạt châu?

Hạt châu ở đâu, Nam San nghi hoặc, cùng Vạn Phúc nhặt trang sức rơi dưới đất, lúc nàng nhặt vòng tay Nam Uyển tặng lại phát hiện vòng tay bị rơi xuống nứt ra, lộ ra thứ màu trắng bên trong.

"Đây là?"

Chung Khấu Châu không thể tin được hai mắt của mình, vươn tay giật lấy vòng tay trong tay Nam San, bẻ ra, sợi trăng bên trong toàn bộ lộ ra.

Nam San cụp mắt, Nam Uyển chế nhạo nàng bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa đây mà, chỉ là mặc dù nàng và Nam Uyển vẫn luôn bất hòa, nhưng trước nay không có gì khúc mắc, Nam Uyển năm lần bảy lượt hại nàng, đến tột cùng là vì sao?

"Tứ muội muội quá đáng, sao lại có thể lấy vật như vậy để thêm trang, ta phải đi hỏi cho rõ ràng."

"Châu biểu tỷ," Nam San giữ chặt nàng, "Thôi, nàng không nghĩ muốn làm tỷ muội với muội, muội hà tất cưỡng cầu."

"Nhưng mà..."

"Thôi, việc này chúng ta coi như không biết."

Sắc mặt Chung Khấu Châu rất khó coi, yên lặng dọn dẹp giúp Nam San, Đinh Phượng Linh cũng đi qua hỗ trợ, chờ trang sức cất cẩn thận, trên mặt đất quả thực có một hạt châu tròn tròn, vừa rồi Vạn Phúc tại nó mới trượt chân.

Nam San nắm hạt châu kia, nửa ngày không lên tiếng.

Đinh Phượng Linh hung hăng nói, "Quý nữ gì chứ, rõ ràng là rắn độc."

Dùng cơm xong, Chung Khấu Châu cũng cáo từ trở về, Đinh Phượng Linh tới cùng ngoại tổ mẫu, đặc biệt tới tiễn nàng gả chồng, tự nhiên sẽ ở lại.

Buổi tối, hai biểu tỷ muội cởi y phục đi ngủ, hai mắt Đinh Phượng Linh sáng lên nhìn nàng, "Nhìn không ra nha, San biểu muội."

Nói xong còn duỗi tay sờ mó ngực nàng, Nam San bị dọa vội che ngực, xấu hổ giận dữ nói, "Biểu tỷ..."

"Được rồi, không trêu muội nữa, nhưng với dáng người của muội, nếu ta là tam hoàng tử, sợ là không kìm được."

Nam San dùng chăn bọc kín mình, ra vẻ tức giận, "Biểu tỷ, tỷ lại nói bậy, muội không để ý tới tỷ nữ."

"Được rồi, được rồi, coi như ta sai, không trêu muội nữa."

Đinh Phượng Linh cũng nằm xuống, Nam San còn cảnh giác nhích sang bên cạnh, chợt nghe thấy Đinh Phượng Linh sâu kín hỏi, "Biểu muội, muội nói một chút, có phải công tử thế gia sẽ không thích cô nương như ta?"

Nam San nghe nàng ấy hỏi vậy, lập tức đoán được, sợ là Đinh Phượng Linh bị ghét bỏ ở chỗ Tưởng Bá Xương, theo nàng thấy, Tưởng Bá Xương cũng không tồi, chẳng qua Tưởng phu nhân rất phiền phức, nếu ai gả cho Tưởng Bá Xương, nữ tử xuất thân hiển hách còn dễ nói, giống như biểu tỷ sợ là phải chịu không ít lạnh nhạt vầ làm khó, thật không phải lương xứng.

Vì thế khuyên nhủ, "Một nam nhân thiệt tình ái mộ tỷ không phải bởi vì tỷ có thân phận cao quý, cũng một nam nhân trong lòng không thích tỷ, cũng không phải là bởi vì tỷ xuất thân không tốt, mà là tỷ không phải kiểu hắn thích."

Nghe được lời của nàng, Đinh Phượng Linh càng thêm uể oải, "Hắn luôn lạnh nhạt, đối ta xa cách, gần đây còn trốn tránh ta, có phải bởi không thích con người của ta."

"Biểu tỷ... tình cảm nam nữ không thể cưỡng cầu, trong suy nghĩ của tỷ hắn rất tốt đẹp, nhưng sinh hoạt vẫn cần hai người có cùng sở thích chí hướng, tình ý tương hợp mới được."

"Nhưng ta không cam lòng, ta chưa từng gặp nam tử xuất sắc như hắn."

"Vậy tỷ nỗ lực thêm lần nữa, nếu không thành cũng có thể không có tiếc nuối."

Đinh Phượng Linh thông suốt, vươn tay ôm Nam San, "Được nha, tiểu cô nương, hiểu biết không ít, tiểu thư đại gia có khác, khuyên người ta cũng rất bài bản."

Nam San bị nàng ôm hơi khó thở, "Biểu tỷ, muội có lòng an ủi tỷ, tỷ lại giễu cợt muội, có biểu tỷ nào như tỷ không?"

Đinh Phượng Linh buông nàng ra, hừng hực ý chí chiến đấu, "Ta cũng không tin, chỉ bằng danh hiệu đại tỷ trấn Lưu Tiên như ta còn không bắt được một công tử văn nhã yếu đuối."

Thấy nàng nói lưu manh như vậy, Nam San không khỏi thầm bi ai thay Tưởng Bá Xương.

Với tính biểu tỷ, nếu gả qua thật, Tưởng phu nhân nói không chừng mới là người bị bắt chẹt, nghĩ vậy nàng còn có chút ẩn ẩn chờ mong, muốn nhìn bộ dạng tức hộc máu của Tưởng phu nhân, nhất định cực kì buồn cười.

Hai tỷ muội cười đùa, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, "San tỷ nhi, hai đứa ngủ chưa?"

"Chưa ạ."

Nam San nghe ra là tiếng Đinh thị, đứng dậy đi mở cửa, Đinh thị đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong, "Linh tỷ nhi cũng chưa ngủ à."

"Cô cô, vừa rồi con nói chuyện phiếm với biểu muội, ngủ ngay đây ạ."

Đinh thị gật đầu, "Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Nói xong sắc mặt nàng hơi mất tự nhiên, kéo Nam San qua một bên, đưa cho nàng một đồ vật, "Cái này con chờ biểu tỷ con ngủ rồi hẵng xem, nhớ phải xem đấy."

Nam San thầm bật cười, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Đinh thị, còn không phải là tị hỏa đồ sao, tục xưng xuân cung đồ, nàng nhận lấy cất đi, "Nhớ rồi ạ, nương, người cũng nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừ."

Đinh thị vừa đi, Nam San đóng cửa lại, Đinh Phượng Linh bật dậy, "San biểu muội, ban nãy cô cô đưa muội thứ gì thế?"

Nam San cười xấu xa, ném quyển sách nhỏ cho nàng, "Muội cũng chẳng biết là cái gì, nương muội bảo muội chờ lát thì xem."

Đinh Phượng Linh quả nhiên tò mò, lật xem, không đến hai giây mặt đỏ tai hồng ném sách cho Nam San, Nam San cố ý vờ như không hiểu, "Biểu tỷ, làm sao vậy, sao mặt tỷ tự dưng đỏ vậy?"

"Biểu... muội, muội phải nghe lời cô cô, chờ ta ngủ rồi hẵng xem."

"Vì sao?"

"Bởi vì... Sách này chỉ thích hợp xem lúc không có ai."

"Ồ."

Nam San cũng không trêu nàng nữa, ngoan ngoãn đáp lời, Đinh Phượng Linh thở phào, lật người vào trong, chỉ lát sau là ngủ rồi, nàng tuỳ ý lật quyển sách nhỏ vài cái, thấy rất là không thú vị, vứt sang một bên.

Tranh vẽ thô sơ không nói, mấu chốt là tứ chi vẽ vặn vẹo không hợp với lẽ thường, hơn nữa thoạt nhìn không hề mỹ cảm, nào so được với video HD ở hiện đại, lại nói, nàng đâu cần dùng sách mới biết việc đời, nên hiểu nàng đều hiểu.

Thậm chí...

Nàng lắc đầu, đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi.