Chương 35: Thoại bản

Ý chỉ thành hôn của Tam hoàng tử hạ rất gấp, cũng rất đột nhiên, đừng nói là những người khác, chính hoàng hậu cũng chờ ý chỉ hạ mới hiểu.

Nàng tức giận hất chén trà cung nữ đưa tới, các cung nhân trong cung điện câm như hến, cung nữ kia bị dọa quỳ xuống đất không ngừng kêu tha mạng, hai mắt nàng đỏ bừng, kêu người phạt cung nữ bốn mươi đại bản thật mạnh, uống một chén trà mới khó khăn lắm xem như nguôi giận.

Rõ ràng bệ hạ ngầm thừa nhận, để Hoán Nhi cưới Bảo Đàm qua của trước, nghiệt tử kia phải xếp sau, ai ngờ bệ hạ lại âm thầm hạ chỉ, nàng còn phải nghe cung nhân đến báo mới biết có việc này, thân là hoàng hậu một nước, đích mẫu phi của các hoàng tử, hôn sự của các hoàng tử không nên báo cho nàng biết trước sao?

Hoàng đế còn không thèm bàn bạc với nàng đã tự định thời gian, rõ ràng là không cho nàng mặt mũi, đánh nàng trở tay không kịp.

Nàng một lần nữa trang điểm một phen, ngọc bội trâm châu, tô son điểm phấn, chỉnh lý váy áo, đi về phía đại điện, Vĩnh Thái đế còn đang ngồi trên bàn vẽ tranh, bên cạnh mài mực chính là Nam Cẩn cười duyên dáng.

Mặt Mạnh hoàng hậu cứng đờ, hôm nay Nam Cẩn ăn mặc cực kì tiên khí dịu dàng, đai lưng váy dài màu lam, búi tóc hơi buông lơi tạo cảm giác nhàn nhã quyến rũ, Vĩnh Thái đế có vẻ rất hào hứng, thỉnh thoảng thấp giọng nói gì đó với nàng ta, người ngoài nhìn tình chàng ý thϊếp.

Nam Cẩn thấy Mạnh hoàng hậu đi vào đầu tiên, dừng động tác trong tay, buông thỏi mực xuống, Vĩnh Thái đế cũng ngẩng đầu, gác lại bút trong tay.

"Thần thϊếp gặp qua Hoàng hậu nương nương."

"Hóa ra Cẩn phi muội muội cũng ở đây, bản cung tới có phải quá trùng hợp rồi không."

Nam Cẩn nhu tình nhìn Vĩnh Thái đế, cười nói, "Thần thϊếp nghĩ đến trong cung còn một số việc, thần thϊếp xin cáo lui."

Vĩnh Thái đế không nói một lời ngồi xuống, dường như có chút mất hứng, thái giám có ánh mắt nhanh chóng lên thu dọn đồ đạc trên bàn.

Mạnh hoàng hậu thấy người đi rồi, mỉm cười tiến lên, "Bệ hạ, thần thϊếp mới vừa ở cung trong nghe được chuyện Tam hoàng tử thành hôn, không biết tại sao việc đại hôn của Tam hoàng tử lại gấp gáp đến vậy, liệu có chỗ không thỏa đáng?"

"Trưởng ấu có thứ tự, nào có chỗ không ổn?"

Lời này làm Mạnh hoàng hậu nghẹn lời, ngừng lại một chút, "Bệ hạ nói cực phải, thần thϊếp chính là nghĩ đến trưởng ấu có thứ tự, Nam tam tiểu thư trong phủ xếp thứ ba, bên trên còn có nhị tiểu thư tứ hôn cho Đại hoàng tử làm trắc phi, phải tới tháng chín mới có thể đưa tới phủ, theo đó, tam tiểu thư không phải xuất giá trước tỷ tỷ sao."

Vĩnh Thái đế giương mắt nhìn nàng, ngược lại quên mất việc này, có điều chỉ là nâng trắc phi, làm sao phải chờ lâu như vậy, "Đã như vậy thì chọn ngày vào tháng trước, để Thư Nhi đón người vào phủ."

Hắn thấy Mạnh hoàng hậu còn có lời muốn nói, có chút không kiên nhẫn, "Hoàng hậu còn lời gì muốn nói nữa, cũng chỉ là một trắc phi, đón vào phủ sớm cũng tốt cho Thư Nhi khai chi tán diệp."

"Bệ hạ anh minh, chỉ có điều bên Hiền phi. . ."

"Hiền phi thế nào?"

Mạnh hoàng hậu có chút chán nản, bệ hạ quên thật hay là giả bộ hồ đồ, không phải bởi chuyện tuyển tú lúc trước, cộng thêm danh tiếng có một không hai của Cẩn phi trong cung, Hiền phi thổi gió bên tai để tiểu thư Thường gia vào cửa trước, tốt nhất là có thai trước, trễ nửa tháng lại để Nam nhị tiểu thư vào phủ, chèn ép một đầu.

"Bệ hạ, Hiền phi muội muội có vẻ vừa ý tiểu thư Thường gia hơn, cho nên. . ."

"Như vậy cũng dễ xử lý, để hai người họ cùng vào phủ là được."

Có thể cho Hiền phi thêm buồn bực cũng tốt, hai người minh tranh ám đấu những năm này, Hiền phi đều giả vờ vô dục vô cầu, khiến Hoàng đế vì dáng vẻ giả mù sa mưa mà luôn thiên vị nàng ta.

Tâm tư Mạnh hoàng hậu chuyển mấy lần, "Bệ hạ thánh minh, thần thϊếp cảm thấy Nam tam tiểu thư hơi thiếu chút lễ nghi, cũng không biết bây giờ học được như thế nào, mắt thấy sắp đại hôn, cũng không thể đến lúc đó ném mặt mũi hoàng gia."

Vĩnh Thái đế từ chối cho ý kiến, mấy chuyện nữ quyến là hoàng hậu lo, hắn làm hoàng đế không tiện hỏi đến, thế là Nam San lại được truyền tiến cung.

Mạnh hoàng hậu cùng Hộ Quốc phu nhân như đang ngồi nói chuyện phiếm, thấy nàng tiến vào, nhìn như nói việc nhà lại lơ đãng dùng ánh mắt tìm tòi đánh giá nàng, khiến hai người âm thầm giật mình, Nam tam tiểu thư gần đây biến hóa quá lớn, gầy thì cũng thôi đi, tư thái kia làm bọn họ là nữ thấy mà cũng mặt đỏ tim đập, thật là biết trưởng thành.

Nàng ngoan ngoãn vâng lời đứng đó, dáng vẻ làm người ta không tìm ra sai sót.

Nam San biết được phải vào cung, tự nhiên vực dậy mười hai phần tinh thần, hỏi đi hỏi lại Đỗ ma ma có cái gì phải chú ý, nhất là dáng vẻ, không thể để người ta tìm ra sai lầm.

Nàng biểu hiện có tốt đi chăng nữa, Mạnh hoàng hậu cũng thấy ngứa mắt, trong lòng không vui, vẫn cứ chậm chạp không lên tiếng.

Nam San đứng ở phía dưới, tâm tình có thể nói là cực kì vi diệu, từ khi nhận nhau với tam hoàng tử, mới biết bản thân chính là Văn Nhàn hoàng hậu chỉ nghe tên mà không thấy người, nàng đã sửng sốt rất lâu, chẳng trách chưa từng có người gặp Văn Nhàn hoàng hậu.

Kiếp trước, sau khi Lăng Tiêu đăng cơ, sắc lập nàng làm hoàng hậu, phong hào Văn Nhàn, cũng xây dựng Chính Dương cung cho nàng, bên trong trồng rất nhiều hoa lăng tiêu.

Bởi vì không có người thấy nàng, cho nên trên phố lời đồn gì cũng có, chờ sau khi Lăng Tiêu băng hà, đủ loại thoại bản xuất hiện.

Thoại bản lần trước không có câu nào là thật, mặc cho người khác tưởng tượng phong phú kiểu gì, sợ là cũng không ngờ được mình căn bản cũng không phải người thế giới này.

Bây giờ còn phải hành lễ với con dâu nuôi, Nam San không hiểu sao cảm thấy hơi buồn cười, lại thêm một lão bà khác nghi là người ngấp nghé nam nhân của mình, cảm giác này, sao có thể dùng phức tạp để hình dung.

Nàng chợt nghĩ, nếu nàng nói một câu mình là Văn Nhàn hoàng hậu, bảo Mạnh hoàng hậu hành lễ với nàng, người khác có thể coi nàng là kẻ điên không nhỉ.

Người ngồi trên ghế là con dâu của nàng, nàng cũng là con dâu đối phương, quan hệ này còn khó đọc hơn mấy câu vè đọc nhịu, đơn giản chính là nghịch lý.

Khoảng mười lăm phút sau, Mạnh hoàng hậu cuối cùng mở miệng, "Lần trước bản cung phái Hồng ma ma tới không hợp tâm ý của ngươi, còn để tam hoàng tử đổi thành Đỗ ma ma xem như vừa ý tam tiểu thư."

Hộ Quốc phu nhân ở bên cạnh hát đệm, "Hoàng hậu là đích mẫu phi, Tam hoàng tử làm việc quá mức không hợp cấp bậc lễ nghĩa, người lớn ban thưởng không thể từ chối, về sau Nam tam tiểu thư cần phải khuyên nhủ nhiều hơn, chớ làm ra chuyện trái lệ thường, để người khác lên án."

"Vâng, thần nữ ghi nhớ lời hoàng hậu và phu nhân."

Mạnh hoàng hậu lại nói, "Lại nói, ngươi cùng Cẩn phi là tỷ muội, trước kia nhìn xem không quá giống, bây giờ nhìn ngược lại có mấy phần tương tự, Cẩn phi rất được thánh sủng, nghĩ đến Đức Dũng hầu gia giáo không tệ, nuôi dạy nữ nhi tri thư đạt lễ, nhân phẩm xuất sắc."

Cái này ngoài khen trong mỉa, Nam San coi như mình nghe không hiểu, không phải trực tiếp nói hai tỷ muội bọn họ giống nhau, đều biết quyến rũ nam nhân là được rồi.

Nàng cúi đầu, ra vẻ ngoan ngoãn.

"Mắt thấy sắp đại hôn, nhưng trước kia bên cạnh tam hoàng tử không có lấy một tri kỉ, sợ là rất nhiều chuyện cũng không biết, bản cung trước kia ban thưởng người, hắn cũng đẩy đi, giờ ngươi sắp thành tam hoàng tử phi rồi, một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể quên."

Tới rồi.

Nam San liền biết, hoàng hậu triệu nàng vào cung khẳng định không có chuyện tốt, thì ra là muốn nhét cung nữ dẫn sự cho tam hoàng tử trước.

Từ bên ngoài có hai thiếu nữ mặc cung trang thướt tha đi tới, vòng eo tinh tế, mi cong mắt hạnh, chính là mỹ nhân tiêu chuẩn đương thời, nàng thầm nghĩ, Mạnh hoàng hậu thật sự là dụng tâm lương khổ, định dùng sắc đẹp mê hoặc tam hoàng tử đây mà, thế nhưng nữ tử có xinh đẹp cỡ nào, so sánh với hắn đều ảm đạm phai mờ, có thể so với bụi bặm.

"Nô tỳ Sơ Phù (Dung) gặp qua Nam tam tiểu thư."

Nam San gật đầu, không nói lời nào, trưởng bối ban thưởng, không thể từ chối, Hộ Quốc phu nhân đã sớm chặn lời này trước rồi, xem ra hôm nay nhất định phải mang hai nữ tử này về.

Thấy nàng không từ chối, Mạnh hoàng hậu thoải mái hơn một chút, quả nhiên là kẻ thứ xuất sinh ra, chưa thấy qua việc đời, hai ba câu đã trấn áp được, khiến nàng không dám chống lại ý mình.

Mục đích đã đạt tới, cũng không muốn nói nhiều với Nam San, phất tay để nàng trở về.

Nam San chậm rãi đi đằng sau thái giám dẫn đường, đi theo phía sau là hai mỹ nhân như hoa như ngọc, trong lòng hai cung nữ vừa vui vừa sợ.

Vui chính là, vị hoàng tử phi tương lai trông có vẻ mềm yếu dễ bắt nạt, nhất định là người tốt tính, về sau nếu được sủng ái, sinh con đẻ cái, nửa đời sau coi như có chỗ dựa, mặc dù tính tình tam hoàng tử quái dị, nhưng tướng mạo xuất chúng, khiến người thấy mất hồn.

Sợ chính là, lỡ như ma tính của tam hoàng tử bộc phát, gϊếŧ chết các nàng, mạng đã mất rồi, có phúc cũng không có mạng hưởng.

Nghĩ lại từ xưa cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu không phải thanh danh tam hoàng tử bên ngoài, chuyện tốt như vậy nào rơi xuống đầu bọn họ, sớm đã bị người khác đoạt nát đầu.

Trong lúc nhất thời, trên mặt đỏ trắng đan xen, có chút quỷ dị.

Nam San đang cúi đầu đi tới, chợt thấy trên mặt đất xuất hiện cái bóng cao lớn, ngẩng đầu lên nhìn, đứng trước mặt là Mạnh quốc công uy vũ bất phàm.

"Tiểu cô nương, trên mặt đất có vàng bạc bảo bối gì, đầu ngươi sắp dán vào đất rồi, mắt thấy sắp đυ.ng phải người khác."

"Tiểu nữ gặp qua Mạnh quốc công."

"Mèo cắn đầu lưỡi, lần trước gặp không phải là nhanh mồm nhanh miệng, trả treo lão phu một trận."

Nam San nhìn ông, thấy trong mắt ông có nét dung túng, người này cũng thật kỳ quái, trong cung chặn nàng, không phải là lấy lại danh dự chuyện lần trước chứ.

Mạnh Tiến Quang cũng nhìn thấy hai cung nữ sau lưng nàng, giễu cợt một tiếng.

"Tiểu cô nương, không bằng đưa hai vị cung nữ này cho lão phu đi, trong nhà lão phu có một đám cháu trai không tìm được nữ nhân, vừa vặn giải gấp."

"Cái này. . ."

Đương nhiên được, Nam San muốn đồng ý ngay, ném hai củ khoai nóng bỏng tay này qua, chỉ có điều những người này là Mạnh hoàng hậu ban cho, nàng cũng không dám làm chủ.

Hai vị cung nữ cũng gấp, cháu trai mà Mạnh quốc công nói khẳng định không phải cháu ruột của mình, cháu trai ruột của ông là ca ca ruột của Mạnh quận chúa, làm sao có thể thiếu nữ nhân, như vậy chỉ có một đám bùn nhão không thể trát tường nhà thứ đệ, dù trong thâm cung cũng có nghe thoáng chuyện linh tinh rối loạn một nhà đó.

"Chúng nô tỳ gặp qua Mạnh quốc công, chỉ là nô tỳ là hoàng hậu ban cho Nam tam tiểu thư, mong rằng Mạnh quốc công thông cảm."

"Cái này dễ thôi, " Mạnh quốc công nói với thái giám dẫn đường, "Ngươi trở về bẩm báo hoàng hậu nương nương, cứ nói người bị ta dẫn đi."

Hai cung nữ gấp muốn rơi nước mắt, chỉ là việc này không phải do các nàng, Mạnh quốc công quyền cao chức trọng, lại là cha ruột hoàng hậu, ông muốn người, bên hoàng hậu nào có không đồng ý, các nàng gửi hi vọng lên người Nam San, chỉ trông mong Nam tam tiểu thư này có thể giành giật một hồi.

Nam San lại ước gì, nơi nào sẽ tranh, chỉ có điều trong lòng nàng hơi kinh ngạc, Mạnh quốc công này nói rất tùy ý, nhưng ý đồ rõ ràng là giải vây cho mình.

Nếu ông thật sự muốn tìm nữ nhân cho cháu trai thay thứ đệ thì chỉ cần nói một câu, không cần phải đòi người chỗ nàng.

Nàng cảm kích nhìn ông, ông cười một tiếng, vung tay lên, lập tức có người dẫn hai cung nữ đi, đưa đến nhà Mạnh nhị lão thái gia.

Hai vị cung nữ đưa đi bất đắc dĩ, bốn mắt vừa oán vừa hận nhìn Nam San, nàng quay mặt chỗ khác, không thể trợ giúp được việc này.

"Mạnh quốc công, vì sao người muốn giúp ta."

"Tiểu cô nương suy nghĩ nhiều, đầu óc nhanh nhẹn, làm sao biết ta đang giúp ngươi, lão phu đã nói rồi, cháu trai trong nhà không có nữ nhân, ngươi xem như giúp đỡ ta."

Mạnh quốc công này thật thú vị, Nam San cười một tiếng, ánh nắng rực rỡ, tươi trẻ linh động, Mạnh Tiến Quang nhìn mà sững sờ, tướng mạo tam tiểu thư này rất giống Sùng Khởi, chỉ có điều trong ấn tượng, Sùng Khởi chưa từng cười như thế này.

Hắn luôn cười nhạt, có chút khắc chế mơ hồ, chưa hề thấy hắn tận tình bất kỳ một chuyện gì, luôn là dáng vẻ thanh tâm quả dục.

Thiếu niên quen biết, từ lần đầu nhìn thấy hắn áo trắng tóc đen ở Quốc Tử Giám, lòng của mình liền không tự chủ xoay quanh hắn, hai người từ đồng môn đến quan đồng liêu, quen biết nhiều năm, may mắn được làm bạn.

"Thế hệ cháu Nam gia nhiều như vậy, cũng chỉ có tướng mạo của ngươi là giống tổ phụ ngươi."

Rất nhiều người đều nói dung mạo của nàng giống tổ phụ, Mạnh quốc công tự dưng buồn bã hoài niệm là có chuyện gì, ông là khách quen Hầu phủ, là bạn tốt của tổ phụ, thường xuyên gặp mặt, hoài niệm cái gì.

"Người khác cũng nói như thế."

Mạnh Tiến Quang thu hồi ánh mắt cười một tiếng, sâu kín nhìn về phương xa, "Ngươi là nữ tử, mặc dù giống, nhưng thần thái khác, không thể so sánh với Sùng Khởi, năm đó hắn tài mạo song toàn, tư nghi xuất chúng, không biết khiến bao nhiêu người si mê, luận phong hoa, thế gian không người có thể so sánh với hắn."

Thần sắc hắn cô đơn, một câu cuối cùng nhỏ không thể nghe thấy.

Lại tiếp tục quay đầu cười khẽ với nàng, "Tiểu cô nương tranh thủ thời gian xuất cung về nhà đi, người trong nhà sợ là cũng chờ gấp."

Nam San gật đầu, cùng ông mỗi người đi một ngả.

Lơ đãng quay đầu, ông đang đi về phía hậu cung, thân hình cao lớn hơi còng lưng, chung quanh núi giả hiên đình, giống như một bức tranh đẹp đẽ, nhưng ông lại giống như người bên ngoài bức tranh, hình bóng le lỏi, cô đơn hiu quanh giống tổ phụ.

Về đến nhà, Nam nhị gia và Đinh thị đã sớm trông mong đợi ở cửa, thấy nàng bình an vô sự, rõ ràng thở phào, hoàng hậu đột nhiên triệu kiến San Nhi, bọn họ đều không rõ tình huống.

Vẫn là Lư thị nói con người hoàng hậu nhỏ hẹp, lần này đi cần phải chú ý cẩn thận.

"San Nhi, hoàng hậu tìm con rốt cuộc có chuyện gì?"

"Tổ mẫu, cha nương, chúng ta vào nhà nói đi."

Lúc này Đinh thị mới kịp phản ứng, người một nhà còn đứng ở cửa chính, vội vàng lui về viện tử, đóng đại môn.

"Cũng không có việc gì, chỉ là thưởng hai cung nữ cho con mang về."

Nam nhị gia nghi ngờ nói, "Người đâu?"

Nam San ngồi xuống, Đinh thị lập tức đặt nước trà điểm tâm đã chuẩn bị sẵn trước mặt nàng, nàng cầm một miếng nhét vào miệng, "Lúc xuất cung gặp Mạnh quốc công, Mạnh quốc công hỏi xin người đi, nói là đám cháu trai trong nhà không có nữ nhân."

Vừa dứt lời, Nam nhị gia biến sắc, tay trong tay áo nắm thành quyền.

Lư thị cười khẽ, thở phào, "Vậy thì tốt quá, hoàng hậu ban thưởng cung nữ, sợ là có thâm ý khác, Mạnh quốc công mang đi, ai cũng không thể nói San tỷ nhi chúng ta."

"Dù sao cũng có chút quan hệ thông gia, Mạnh quốc công còn giúp một tay, chúng ta phải đội ơn chuyện này."

Nam nhị gia thấy thê tử nói như thế, sắc mặt càng khó coi hơn.

"San Nhi từ trong cung trở về, sợ là mệt mỏi, để con bé trở về nghỉ ngơi đi."

Lư thị và Đinh thị lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng để Nam San về phòng của mình, đi vào cung một chuyến, mặc dù không làm cái gì, nhưng còn mệt hơn làm việc nặng, Nam San cũng không trì hoãn.

Còn chưa đi tới cửa thì thấy hai người Thiên Hỉ Vạn Phúc thần sắc cổ quái canh giữ ở bên ngoài, nhìn thấy nàng, rõ ràng vui mừng, Thiên Hỉ chỉ ngón tay mập mạp vào trong phòng, Nam San lập tức sáng tỏ.

Hóa ra là vị hôn phu lại tới cửa, có nam nhân võ nghệ siêu quần, là tốt hay là không tốt.

Vừa vào phòng, quả nhiên thấy người nào đó ngồi trên chỗ nàng thường ngồi, hững hờ lật sách của nàng, Nam San mặt mo đỏ ửng, sách lần này hơi ướŧ áŧ, nàng đọc mà mặt đỏ tới mang tai.

Lăng Trọng Hoa thấy nàng vào, tiện tay đặt thoại bản lên bàn, Nam San ngồi một bên khác, ánh mắt lén liếc một cái, lập tức đỏ bừng mặt.

Phía trên viết:

Bàn tay mềm mại cởi lụa mỏng, Ngọc Yến đẩy người trong lòng, môi đỏ khẽ cất tiếng buồn bã, "Người yêu thương nô gia, giải nỗi khổ tương tư."

. . .

Nam San cúi đầu xuống, xem ra có vị hôn phu xuất quỷ nhập thần, về sau dưới gối không đặt được những quyển sách này, bàn tay mò lên bàn, muốn lặng lẽ thu lại thoại bản.

Vừa chạm vào sách, tay nam tử liền đặt trên tay của nàng, "Sách này nàng đọc rồi?"

"Không có, tuyệt đối không có, đây là bọn nha đầu mới đặt, ta đã kịp đọc đâu?"

Đầu của nàng lắc nguầy nguệch, việc này nhất định phải phủ nhận.

Hắn khẽ cười một tiếng, như vạn cây gặp xuân, vươn lá nở hoa, "Thật không có, vậy nàng đỏ mặt cái gì?"

"Nóng mà, ta một đường chạy về, cảm thấy rất nóng."

"Ồ? Nàng cảm thấy quyển sách này viết thế nào?"

Lại tới, nàng cũng không phải chuyên môn thưởng thức thoại bản.

"Chẳng ra sao cả, hoàn toàn nói lung tung lộn xộn, viết linh ta linh tinh, hiện tại người viết thoại bản thật sự là vàng thau lẫn lộn, với tiêu chuẩn này, người viết đọc cũng không hiểu, không biết làm sao bán được ra ngoài."

"Nàng mới nói chưa đọc mà."

Ặc. . .

Nam San bị câu nói này làm giật mình á khẩu không trả lời được, nhìn đầu óc hỗn loạn này, thật muốn một tay đập chết mình, thuận tiện lại cắn đầu lưỡi.

Ánh mắt Lăng Trọng Hoa từ thâm thúy chậm rãi chuyển thành đen như mực, "Nghe nói ngu xuẩn họ Mạnh triệu nàng tiến cung, nhét hai người."

"Đúng vậy, chỉ là bị Mạnh quốc công xin đi rồi, nói là cháu trai trong nhà không có nữ nhân."

"Mạnh Tiến Quang vẫn xem như người có ánh mắt, người cũng có chút tài năng, chỉ có điều bên cạnh đều là một đám ngu xuẩn."

Nói xong thấy Nam San si mê nhìn mình, nhìn thật sâu, "Muốn làm hoàng hậu không?"

A?

Sao chủ đề chuyển nhanh như vậy, hoàng hậu là cà rốt cải trắng sao? Muốn là có thể có, nàng ngơ ngác nghĩ, đúng nha, nàng là Văn Nhàn hoàng hậu, rõ ràng có danh tiếng, nhưng cho tới bây giờ chưa một ngày hưởng thụ đãi ngộ hoàng hậu.

Gật đầu thật mạnh, "Muốn."

Nam tử tuyệt sắc mỉm cười, ánh mắt cưng chiều như chứa ánh sao.