Chương 30: Không cam lòng

Trong Thúy hoa cung, sau trận mây mưa trong màn lụa đỏ, Nam Cẩn yêu kiều dựa vào ngực Vĩnh Thái đế, từ sau khi Loan quý phi dùng tiểu hoàng tử dẫn Vĩnh Thái đế đi thì tới Thúy Hoa cung biến thành mấy ngày một lần.

Ở trong cung, bất kể ngươi đã từng là ai, bất kể tài mạo ngươi như thế nào, không có đế vương sủng ái, ngươi chẳng là cái gì, ngay cả một con kiến cũng không bằng.

Từ sau lần gặp Tứ hoàng tử ở cung Hoàng hậu, nàng đã một thời gian chưa gặp qua, không biết là Hoàng hậu nổi lên lòng đề phòng hay là Tứ hoàng tử đã ném nàng ra sau đầu, mỗi khi nhìn thấy Hoàng đế trung niên phát tướng, nàng càng thêm khát vọng dáng vẻ tuổi trẻ tuấn lãng của Tứ hoàng tử.

Nàng cũng hiểu được phần nào sở thích của Vĩnh Thái đế, nhất là trọng tình thân.

"Bệ hạ, thần thϊếp từ khi vào cung tới nay, ngoài Hoàng hậu chưa từng gặp mặt những tỷ muội khác, đã sớm nghe nói tiểu hoàng tử Loan Quý phi sinh ra trắng trắng rất đáng yêu, còn chưa may mắn gặp mặt, ở nhà bình thường, người một nhà mở tiệc gia yến cũng là chuyện bình thường."

Dứt lời, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn Vĩnh Thái đế đang mệt mỏi, "Bệ hạ, thần thϊếp nghĩ, khi nào đó trong cung cũng tổ chức gia yến, để các tỷ muội thần thϊếp tụ họp, các hoàng tử cũng được gặp mặt huynh đệ."

Vĩnh Thái đế suy nghĩ, ôm lấy bờ vai trơn bóng của nàng kéo lại, cười to nói, "Được, cứ theo lời ái phi."

Ngày kế sau khi lâm triều, Vĩnh Thái đế tựa lơ đãng đề cập chuyện này với Mạnh hoàng hậu, "Lại nói đã một thời gian trẫm không gặp mặt các hoàng nhi, không bằng hôm nay tổ chức một yến hội, tập trung các hoàng nhi, ăn một bữa cơm như những nhà bình thường."

Hoàng hậu tự nhiên không có không đồng ý, tranh thủ thời gian thu xếp, chờ đến tối khi nhìn thấy Nam Cẩn, mặt nàng hơi thay đổi, bệ hạ nói là gia yến, nàng cho rằng chỉ có hoàng tử và các mẫu phi sinh được hoàng tử, không ngờ rằng một người mới vào cung không lâu, chưa sinh được hoàng tự như Nam Cẩn cũng có thể tham dự.

Nàng đè lại sự không vui trong lòng, đứng bên cạnh Vĩnh Thái đế, mong hôm nay hoàng nhi đừng có mà làm loạn.

Nam Cẩn mặc một bộ y phục thường ngày, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc, so với nàng thanh nhã, Loan Quý phi và Hoàng Hậu đều là trang phục lộng lẫy tham dự, Vĩnh Thái đế khẽ nhíu mày khó thấy.

Nói là gia yến, Hoàng hậu và Quý phi lại ăn mặc như tiếp kiến mệnh phụ, quá mức long trọng, trên đầu trang sức phức tạp, váy áo rườm ra, nhìn mà mệt.

Lúc Vĩnh Thái đế khẽ nhíu máy, Loan Quý phi vẫn luôn chú ý tới hắn tự nhiên nhìn thấy, nàng nhận lấy tiểu hoàng tử trong trong tay nhũ mẫu, cười mỉm ôm tới trước mặt hoàng đế.

"Bệ hạ, bệ hạ nhìn Hiển Nhi này, từ lúc thần thϊếp nói muốn dẫn nó tới gặp phụ hoàng thì không khóc không quấy."

Dường như đáp lại lời nàng, tiểu hoàng tử trong lòng kêu ô ô a a, sắc mặt Vĩnh Thái đế dịu lại, tiểu hoàng tử mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ngược nhìn xuôi, đột nhiên thấy trên đầu mẫu phi mình thật nhiều đồ vật sáng lấp lánh.

Nó vươn cái tay mập mạp, muốn giật lấy đồ vật kia, sức của trẻ con ngược lại không nhỏ, Loan Quý phi không chú ý, để nó bắt được phượng thoa, dùng sức kéo xuống.

Trên phượng thoa còn mang theo tóc, Loan Quý Phi đau đớn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, muốn đẩy tay tiểu hoàng tử ra, nhưng tiểu hoàng tử đâu chịu, mắt thấy chưa lấy được đồ vật sáng lấp lánh, bật khóc "oa oa".

Mặt Vĩnh Thái đế lại trầm xuống, liếc nhìn Hoàng hậu cũng trang phục lộng lẫy, Hoàng hậu cúi đầu, nhũ mẫu tiểu hoàng tử vội vàng đón tiểu hoàng tử từ tay Loan quý phi, cáo tội một tiếng lui xuống.

Nam Cẩn khẽ mỉm cười, thản nhiên nói, "Bệ hạ, trẻ con tầm tiểu hoàng tử đúng là thời điểm hiếu kì với đồ vật lạ, đặc biệt là đồ vật rực rỡ, lấp lánh sẽ hấp dẫn sự chú ý của chúng nó nhất."

"Ồ," Vĩnh Thái đế nhướng mày, "Ái phi biết nhiều thật đó, trẫm tưởng rằng ái phi chỉ là cao thủ ngâm thơ, không ngờ cái này cũng biết."

"Bệ hạ... nhà thần thϊếp đông tỷ muội huynh đệ, lúc còn nhỏ thấy nhiều, tự nhiên biết sơ một vài."

Vĩnh Thái đế nghĩ lại cũng phải, Nam Cẩn khẽ thở phào, chợt thấy Đại hoàng tử và Tử hoàng tử đi tới cửa.

"Nhi thần gặp qua phụ hoàng mẫu hậu."

Hai vị hoàng tử vấn an Đế Hậu, lại chào hỏi Hiền phi, Loan Quý phi và Nam Cẩn.

Tứ hoàng tử cúi đầu trước mặt Nam Cẩn, ngữ khí gian nan, "Gặp qua Cẩn... mẫu phi."

Thân thể Nam Cẩn thoáng lung lay, mẫu phi, đúng rồi, nàng đã là phi vị, ấn lễ chính là thứ mẫu phi các hoàng tử, Tứ hoàng tử gọi nàng một tiếng Cẩn mẫu phi không sai.

Mặt nàng hơi tái, lại miễn cười mỉm cười như từ mẫu, "Tứ hoàng tử hữu lễ."

Đại hoàng tử cũng y lệ hành lễ với nàng, nụ cười Nam Cẩn có chút cừng đờ, làm lễ xong thì lui lại một bên, Hoàng hậu thở dài nhẹ nhõm, tàn nhẫn liếc xéo Nam Cẩn và Tứ hoàng tử, hộ giáp trong tay đều sắp bẻ gãy, Hiền phi bên cạnh khẽ nghiêng mắt nhìn, cười như không cười. (hộ giáp: móng tay giả của mấy phi tần ngày xưa)

Vĩnh Thái đế thấy chỉ có hai người Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, nghĩ đến một hoàng nhi tính tình kì lạ khác của hắn, thôi, chắc là nó sẽ không tới.

Mọi người ngồi xuống, Đế Hậu ở chủ vị, Loan Quý phi ngay dưới, Hiền phi Cẩn phi theo thứ tự, tiếp theo đó là hai vị hoàng tử, Hoàng hậu ra hiệu, các cung nữ nối đuôi nhau đi ra, mang những món ngon mỹ vị mà ngự trù đã chuẩn bị lên.

Thừa dịp các cung nữ bày đồ ăn, Tứ hoàng tử lúc này mới dám lén nhìn nữ nhân yêu mến, thấy nàng mặt phấn má đào, như kiều hoa tưới mưa mang theo sức hút, trong lòng thống hận không chịu nổi.

Nghe nói phụ hoàng cực kỳ sủng ái nàng, trong cung ngoài Loan Quý phi còn có thể dính chút mưa móc, Hoàng hậu mùng một mười lăm hàng tháng theo lệ, những ngày khác đều giá lâm Thúy Hoa cung.

Dáng vẻ nữ tử được sủng ái làm sao hắn không biết, từ mười bốn tuổi hắn đã thông nhân sự, tuy trong phủ không có chính phi những nữ tử thị tẩm cũng có vài người.

Chính bởi vì biết những chuyện nam nữ ở trên giường, trái tim hắn mới càng khó chịu như kim đâm, tưởng tượng dáng vẻ nàng bị phụ thân đè nặng thừa hoan, càng thêm ghen ghét.

Nam Cẩn cũng mịt mờ đánh giá hắn, nam tử chưa đến đôi mươi, diện mạo tuấn lãng, dù không làm gì cũng không ngăn được tinh thần phấn chấn bồng bột trong người, nam tử sắp 40 làm sao có thể so sánh.

Nàng không cam lòng nhìn Vĩnh Thái đế, thấy tâm trạng hắn có vẻ không tồi, nhìn một bàn phi tử nhi tử, dĩ vãng hiếm khi có cơ hội ngồi cũng nhau như vậy.

Vẫn là Cẩn Nhi hiểu tâm tư của hắn, muốn cho Nam Cẩn một ánh mắt tán dương, Nam Cẩn gãi đúng chỗ ngứa thẹn thùng cúi đầu, một màn này vừa lúc bị Tứ hoàng tử thấy, bàn tay cầm đũa khớp xương trắng bệch.

Mọi người trên mặt hoà thuận vui vẻ dùng cơm, thái giám canh cửa báo, "Tam hoàng tử điện hạ đến."

Tất cả mọi người dừng đũa, Nam Cẩn cũng tò mò nhìn cửa đại điện, nàng nghe nói tướng mạo vị hoàng tử này phong thần tuấn lãng, dáng vẻ phi phàm, nghĩ cũng chỉ là khuếch đại lên, nam tử có thể xứng với kẻ ngốc Nam San thì có thể có dáng vẻ khó lường gì.

Nhưng bóng dáng trong tầm mắt lại làm nàng kinh ngạc không nói ra lời.

Áo bào trắng đai lưng ngọc, tóc đen môi đỏ, dáng người như bách, ánh mắt sâu thẳm như đại dương mênh mông, nam tử này nào chỉ phong thần tuấn lãng, rõ ràng là mỹ nam tử tuyệt thế.

Đây là Tam hoàng tử tính tình bạo ngược trong truyền thuyết ư, Nam Cẩn quả thực không thể tin được hai mắt của mình, nhất định là người khác ghen ghét, cố ý bôi đen hắn.

"Hoa Nhi, mau mau ngồi đi."

Lăng Trọng Hoa vén trường bào ngồi xuống.

Nam Cẩn thu hồi ánh mắt, trong lòng ghen ghét và không cam lòng như thủy triều bao phủ nàng, dựa vào cái gì, nàng tài mạo song toàn, chỉ xứng một nam tử trung niên đã nửa đời, mà một đứa béo ngốc như Nam San lại được hứa gả cho mỹ nam tử thần tiên như thế.

Nàng hận, đều tại Đại hoàng tử, tất cả ngọn nguồn sai lầm đều là Đại hoàng tử, nàng xuyên qua một đời, còn không đấu lại những cổ nhân này ư, Đại hoàng tử muốn làm hoàng đế, nằm mơ.

------

Bên hoàng cung cử hành gia yến, mà phủ Đức Dũng hầu phủ cũng tề tụ mọi người, nhưng lại là một cảnh tượng khác.

Nam San đứng phía sau cha nương, trong lòng cũng rất nghi hoặc, tổ phụ gọi người mấy phòng bọn họ, không biết lại có chuyện gì.

Thấy tổ mẫu lâu không lộ mặt cũng ở trong sảnh đường, ngồi bên cạnh tổ phụ, nàng càng thêm giật mình, những người khác cũng kinh ngạc trong lòng, Lư thị ở trong Phật đường đã lâu, hiếm khi lộ diện, không biết lần này là vì chuyện gì?

Nam Sùng Khởi vừa mở miệng, lập tức làm mọi người sửng sốt.

"Hiện giờ con cái các ngươi đều trưởng thành, rất nhanh cũng đến tuổi làm tổ phụ, vi phụ nghĩ, cây lớn phân nhánh, nếu hợp lại cùng một chỗ, ngược lại không đẹp, hiện giờ Hầu phủ cũng coi như cành lá sum xuê, các con cháu đều muốn tranh đua, không bằng phân nhà đi."

"Cha, huynh đệ chúng con ở chung hòa hợp, hoà thuận vui vẻ, vì sao phải phân nhà?"

Đầu tiên không muốn chính là Nam Hoành Đào, hắn là thế tử, nếu trước đây phân nhà cũng không có gì không tốt, nhưng hôm nay Nhị phòng đi lên, nữ nhi nhị đệ sắp gả cho Tam hoàng tử làm chính phi, lúc này phân nhà, về sau hắn muốn qua lại gần với Tam hoàng tử sẽ cách một tầng.

Ngụy thị lại ước gì, Nhị phòng Tam phòng vẫn luôn không làm gì, tất cả đều là ăn đồ trong phủ theo lệ, chờ phân nhà ra ngoài, chiếm phần đầu chính là Đại phòng bọn họ.

Lại nói San tỷ nhi sắp xuất giá, nó gả cho Tam hoàng tử, của hồi môn tự nhiên là không thể mỏng, nếu không phân nhà, của hồi môn hoàn toàn tính trong của công, nếu phân nhà, bọn họ chỉ cần thêm chút nữ trang, chút tiền bạc.

Nghĩ vậy, nàng bất động thanh sắc kéo ống tay áo trượng phu, ý bảo hắn đừng nói chuyện.

Nam Sùng Khởi cũng không thèm nhìn tới hắn một cái, tự quyết định, "Cây lớn không phân nhánh ngược lại liên lụy thân cây, các ngươi không phải không biết đạo lý này, tâm ý vi phụ đã quyết, phủ chúng ta trong sạch, chỉ có ba huynh đệ các ngươi, lão nhị là thứ tử, Hầu phủ thuộc về Đại phòng, Nhị phòng dọn ra ngoài, Tam phòng..."

"Cha, chúng con không dọn."

Phù thị kêu lên, dọn ra ngoài, bọn họ là cái gì, Tam gia là người vô tích sự ăn uống miễn phí, không có cây đại thụ Hầu phủ, Uyển Nhi làm sao tìm được hôn sự vọng tộc.

"Nếu Tam phòng không muốn, có thể lưu lại, nghĩ đến các ngươi đều cùng một mẫu thân, Đại phòng tất sẽ quan tâm nhiều hơn, Nhị phòng dọn ra ngoài đi."

"Cha, Nhị phòng chúng con đồng ý dọn ra ngoài."

Nam nhị gia suy nghĩ sâu xa nhìn phụ thân mình, Đinh thị mừng thầm, nàng đã sớm muốn dọn ra ngoài, bất đắc dĩ bọn họ không thể tự đề xuất.

Hai mẹ con Nam thị tự nhiên muốn ở lại Hầu phủ, về phần sản nghiệp điền trang của tổ tiên, đại phòng nhận tước vị, tự nhiên thuộc về đại phòng, của hồi môn của phu nhân trước, đại phòng cùng tam phòng chia đều, nhị phòng là thứ tử, sản nghiệp tổ tiên và điền trang đều không có phần thứ tử, cái khác càng không có.

Lư thị chuyển động Phật châu trong tay, nhìn Nam Sùng Khởi, "Hầu gia, nếu nhị phòng dọn ra ngoài, vậy không có cái gì, dù sao cũng là con cháu Hầu phủ chúng ta, ta làm mẫu thân có chút không đành lòng."

Bà lại nhìn Nam San phía sau Đinh thị, "Lại nói San tỷ nhi sắp gả vào phủ Tam hoàng tử, của hồi môn gì đó cũng không thể keo kiệt, dù sao ta cũng là tổ mẫu của nó, các tỷ nhi khác đều không cần lão bà tử như ta nhọc lòng, chỉ San tỷ nhi, tình huống nhị phòng mọi người đều biết, của hồi môn của ta đều thuộc về nhị phòng đi."

Lời vừa nói ra, Ngụy thị và Phù thị đều lạnh mặt, Lư thị tuy là muội muội tri phủ, nhưng trước khi gả vào Hầu phủ, của hồi môn cũng rất phong phú, sao có thể vô cớ làm lợi cho nhị phòng?

Nhưng Lư thị là vợ kế, bà không có con cái, của hồi môn là tài sản riêng của nữ nhân, bà muốn cho ai thì cho người đó, nàng làm con dâu không thể can thiệp.

Nghĩ ngợi, nói, "Mẫu thân dù sao cũng chiều San tỷ nhi, lúc Cẩn tỷ nhi ở nhà thường nói với con, tổ mẫu tin phật thích thanh tĩnh, không thể thường tới quấy rầy, con dâu cũng vẫn luôn ngăn cản nó, ngược lại làm tổ tôn xa cách."

"Cẩn tỷ nhi hiện giờ là đế phi, ta làm tổ mẫu cũng vui mừng thay nó, San tỷ nhi không nhiều tâm tư như những tỷ muội khác, chính là nha đầu ngốc, trưởng bối chiều người yếu, ngươi nói cũng không sai."

Ngụy thị chán nản, ném cho Phù thị một ánh mắt, Phù thị lập tức che khăn khóc, "Uyển nhi số khổ của con, sau khi ở trong cung trở về vẫn luôn buồn bực, cửa cũng không dám ra, sợ bị người ta cười nhạo, so với San tỷ nhi, nó thật sự đáng thương."

"Phải không? Con dâu ba, hôm qua ta cùng với San tỷ nhi từ trong tự trở về, ngược lại thấy Uyển tỷ nhi, mặt mày vui mừng, còn kéo San tỷ nhi đi ngắm hoa, đâu giống tâm trạng buồn bực như ngươi nói, ngươi làm mẫu thân, đừng có suốt ngày nhắc cái có cái không trước mặt cô nương, làm bản tính ngây thơ của cô nương gia đi sai lệch."

Phù thị đần mặt, nàng không biết ngày hôm qua Uyển tỷ nhi cùng San tỷ nhi đi ngắm hoa.

Nam Uyển cúi đầu, oán hận Lư thị, vì sao những người này đều nghiêng về phía cái đứa chẳng được cái gì Nam San.

Lư thị lại nhìn Nam Sùng Khởi, ánh mắt Nam Sùng Khởi lạnh lẽo, "Của hồi môn của mẫu thân các ngươi, muốn xử lý thế nào là chuyện của nàng ấy, đừng nói là các ngươi, dù ta cũng không thể can thiệp."

Lạnh lùng liếc nhìn mọi người, ba huynh đệ Nam gia cũng không có gì, đồng thời gật đầu nói dạ, Ngụy thị và Phù thị tuy không cam lòng, nhưng dù sao Lư thị là mẹ kế, của hồi môn của nàng muốn cho ai thì cho người đó, nếu tranh đoạt, lan truyền ra ngoài sẽ bị người mắng nhiếc sau lưng.

"Việc này đã định, mẫu thân các ngươi ấn lệ do đại phòng phụng dưỡng, nhưng của hồi môn của nàng thuộc về nhị phòng, không khỏi trong lòng các ngươi không vui, như vậy do nhị phòng nhận lấy."

Nam nhị gia và Đinh thị lập tức tỏ thái độ, "Chúng con nhất định sẽ phụng dưỡng mẫu thân thật tốt."

Ngụy thị giả vờ tranh nhường một phen, làm như cực kì không muốn mà để Lư thị theo nhị phòng dọn ra ngoài, Nam thế tử và Nam tam gia lại chẳng sao cả, Lư thị chỉ là vợ kế của phụ thân, lại nói phụ thân cũng đồng ý, người khác muốn nói cái gì cũng không nói đến đầu bọn họ.

Nam Sùng Khởi nhìn đứa con thứ hai gầy đi, nghĩ đến thiếu niên nhiều năm trước thân thiết với mình, ánh mắt buồn bã, "Được rồi, làm như vậy đi, đợi lát nữa viết xong công văn đến chỗ Kinh Triệu doãn lập hồ sơ."

Mọi người nói dạ, theo thứ tự mà lui.

Lư thị đứng lên, cúi người thật sâu với Nam Sùng Khởi, "Hầu gia, mấy năm nay được ngài giúp đỡ, Uyển Thanh vô cùng cảm kích."

Nam Sùng Khởi vẫy tay, ý bảo bà không cần đa lễ, sau đó bảo nàng cũng lui ra.