- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Phu Quân Thật Tuyệt Sắc
- Chương 14: Tự mình hiểu lấy
Phu Quân Thật Tuyệt Sắc
Chương 14: Tự mình hiểu lấy
Ngụy thị phất tay, Vân di nương cúi người lui ra, đi ra cửa chủ viện, thở dài một hơi, chỉ cần Anh tỷ nhi có thể ngóc đầu, nàng cái gì cũng không đáng kể.
Năm đó phu nhân mang thai Đại công tử, bởi vì lúc sinh đại cô nương không nâng di nương, để to hiền lành, đem mình bình thường nhất tục chải tóc (gả chồng), đặt ở trong viện thế tử, còn đặc cách nàng có thai, nếu không phải đại phu khám ra trong bụng nàng là cô nương, sợ là căn bản cũng không khả năng sinh ra.
Sau khi Anh tỷ nhi ra đời, mỗi lần thế tử tới, hôm sau kiên trì đưa canh bổ, mới đầu nàng còn cảm tạ phu nhân, về sau trong lúc vô tình mới biết căn bản cũng không phải là canh bổ gì, mà là canh tránh thai, sau Anh tỷ nhi, nàng không mang thai nữa, trong hậu viện thế tử không còn con thứ ra đời.
Trong lòng nàng biết rõ, lấy tính tình phu nhân, trong viện thế tử không có khả năng có con thứ nữa, Liễu Nhứ sợ là còn chưa rõ, một mặt mang ơn.
Chờ dung mạo già đi, lại không con cái bên người, mới có thể tỉnh ngộ, rõ ràng bản thân ngu xuẩn.
Vân di nương cúi đầu, một bên tăng tốc bước chân, thấy nữ nhi đang ở cửa nội viện nhìn quanh, trong nội tâm nàng ấm áp, khổ chút tính là gì, chí ít nàng còn có nữ nhi, thời gian luôn có hi vọng.
"Nương, tiền viện xảy ra chuyện gì ạ?"
Vân di nương nhìn nữ nhi thanh lệ, "Nhị tiểu thư, đó đều không liên quan đến chúng ta, phu nhân không báo tên San tỷ nhi Nhị phòng lên Hộ bộ, Nhị phu nhân khóc lóc om sòm đại náo, cuối cùng lão phu nhân ra mặt, phu nhân mới đồng ý."
Nam Anh dường như có chút giật mình, "Lão phu nhân?"
"Đúng vậy, con đừng nhìn lão phu nhân không nắm quyền thế, nhưng một chữ hiếu áp xuống, phu nhân cũng không dám làm gì bà ấy, Tam tiểu thư Nhị phòng nhìn béo béo ngơ ngác, nhưng rất có mắt nhìn, bằng không làm sao lại nghĩ nịnh bợ lão phu nhân, xem đi, vừa có việc đã khiến lão phu nhân ra mặt."
"Tổ mẫu và Tam muội muội luôn luôn rất tốt."
Nam Anh nghĩ đến mấy ngày trước đây gặp được Tam muội muội, một mặt vui mừng cùng tổ mẫu đi lễ Phật, Tam muội muội như thế, cười không chút che giấu, cũng chưa nói tới cử chỉ đoan trang, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta hâm mộ.
Vân di nương thấy nữ nhi hơi mất mác, mở miệng nói, "Nhị tiểu thư nhưng chớ học dáng vẻ Tam tiểu thư, con là nữ nhi thế tử, dù là thứ nữ, cũng phải người mà nữ nhi của một con thứ như nàng có thể so sánh, thiết không thể tự coi nhẹ mình."
Nam Anh mở miệng, muốn phản bác di nương, lại nhìn thấy mấy sợi bạc bên thái dương của di nương, nuốt lại những lời trong miệng, di nương cả một đời vất vả vì nàng, suy nghĩ trông mong nàng được gả vào nhà tốt, Tam muội muội trôi qua như thế nào, không có quan hệ gì với nàng.
Mình phải làm chính là nắm chắc cơ hội tuyển tú, lọt vào mắt quý nhân, sau đó cố gắng được sủng ái, nể mặt mũi nàng, phu nhân sẽ không sai sử di nương như nha hoàn nữa, cuộc sống sau này của di nương cũng tốt lên chút.
Nam San trong miệng các nàng giờ phút này đang đứng trong gian ngoài Bồng Lai các, mặt mờ mịt nhìn Nam Cẩn ngồi bên trên, nàng ta mặc một bộ sa y mà lam khói, mép váy tầng tầng lớp lớp, eo thắt thon gọn, má phấn hồng nhẹ, trên đầu có một dải lụa trắng buộc lại một chút tóc, còn lại xõa ra, vô cùng tiên khí.
Nam San trước đó mới trở về từ Thanh Huy viện, đang ngồi trong phòng phát ngốc thì thấy Tế Diệp bên cạnh Nam Cẩn tới mời nàng, nàng còn hồ đồ đây, gần đây cũng không nghe nói Nam Cẩn làm được bài thơ nổi tiếng nào.
Vô duyên vô cớ để nàng đến Bồng Lai các làm cái gì?
Ngày thường đại đường tỷ này chẳng bao giờ nói chuyện với nàng, trong nội tâm nàng còn nói thầm, gương mặt băng lãnh của Nam Cẩn trên ghế lại là nồng đậm khinh thường.
Một nữ tử béo mập, đầu óc trông có vẻ cũng không tốt lắm, thế mà còn chướng mắt công tử Tưởng gia, cứ cố muốn tiến cung tuyển tú, không biết lượng sức, ngu xuẩn cực kỳ.
"Tam muội muội, người sang bởi có tự mình hiểu lấy, lời này giải thích thế nào, muội muội có biết?"
Cái gì?
Nam San giả bộ như nghe không hiểu, ngây ngốc nhìn điểm tâm trên bàn, Nam Cẩn tức giận, nói với nàng những lời này làm gì, đàn gảy tai trâu thôi, dù sao nàng đi tuyển tú cũng chỉ là thêm số lượng, kệ nàng đi.
Nam San chẳng hiểu ra sao bị đuổi ra ngoài giễu cợt một tiếng, tự mình hiểu lấy?
Cái đồ chơi này ngược lại nàng có, cho nên nàng chưa từng đạo văn thi từ của cổ nhân.
Bên kia Đinh thị tiễn Lư thị về Thanh Huy viện xong, tê liệt ngồi trên ghế, thấy nữ nhi trở về, vẫy tay, "San Nhi, đến chỗ nương."
"Nương, tiền viện xảy ra chuyện gì ạ?"
Nghe nữ nhi hỏi như vậy, Đinh thị lập tức vực lại tinh thần, nói qua chuyện xảy ra ở tiền viện, "Hừ, đại bá nương của con muốn gả con cho công tử Tưởng gia, nương nhất quyết không đáp ứng, nương nói cho con biết, Tưởng gia kia đắc tội Tứ hoàng tử, về sau sợ là khó mà xoay người."
"Nha."
Đinh thị lấy cuộn vải lụa mà Vạn di nương tặng ra, "Nương chuẩn bị cho con mấy bộ y phục, lại cắt hai cuộn vải tốt, tuyển tú lần này tuy nói là lướt qua cho có, nhưng cũng không thế thu trận thế."
Nam San cười híp mắt, "Dạ, nghe nương."
Thấy tâm trạng nữ nhi không hề bị ảnh hưởng, cũng vui vẻ trở lại, "Mấy ngày nữa là sinh nhật ngoại tổ mẫu của con, chúng ta về trấn Lưu Tiên một chuyến."
"Quá tốt rồi, nương, đã rất lâu con không được gặp, ngoại tổ mẫu và cữu cữu cữu mẫu, biểu tỷ và biểu ca."
Ngoại tổ mẫu Nam San Hứa thị, nói đến ở thời đại này xem như kỳ nữ, còn trẻ để tang chồng, một mình nuôi con, sinh ra có khí lực khỏe, theo sư phụ học mổ heo, từ đó bắt đầu cuộc sống mổ heo bán thịt.
Đinh đại cữu tiếp nhận nghề của mẫu thân, mở rộng sạp hàng, bây giờ đã là tầng lớp bên trên ở trấn Lưu Tiên, ở toàn trấn, Đinh gia coi là phú hộ, cộng thêm Đinh thị gả vào Hầu phủ, người bình thường tuỳ tiện không dám đắc tội.
Nhìn thấy hai tỷ đệ Nam San, Hứa thị cười đến thấy lông mày không thấy mắt, một miệng răng vẫn còn, tóc có chút hoa râm, nhưng đi đứng vẫn nhanh nhẹn, dáng người cao lớn, không thua hán tử.
Tiếng bà lớn, một tay ôm lấy Nam San, "Ôi, hai tiểu tâm can của ngoại tổ mẫu, nhớ chết mất, nào, để ngoại tổ mẫu nhìn xem, hình như San nhi của chúng ta gầy rồi, là gần đây cữu cữu của con đưa ít thịt sao?"
Đinh thị cười nói, "Nương, San Nhi trước đó vài ngày cùng tổ mẫu lên núi ăn chay, giảm chút mỡ nên gầy một chút."
Nam San bị ngoại tổ mẫu ôm không thở nổi cuối cùng được cứu, vỗ ngực, xem ra Đinh gia chính là có ngực lớn di truyền, ngoại tổ mẫu như vậy, mẫu thân như thế, nàng càng trò giỏi hơn thầy.
"A, a, Lang ca nhi, để tổ mẫu ôm một cái, " Hứa thị lại ôm lấy Lang ca nhi, nhìn bà lớn tuổi, lạilập tức ôm Lang ca nhi, Lang ca nhi xấu hổ che mặt, chọc đám người cười ha ha.
Thanh niên và thiếu phụ đứng bên cạnh tươi cười chính là nhi tử Đinh đại cữu Đinh Phượng Cử cùng con dâu Hải thị, bụng Hải thị tròn trịa, sợ là đã hơn năm tháng.
"Chúc mừng biểu ca tẩu tử."
Lần trước Nam San đến vẫn là tháng giêng, khi đó Hải thị chưa có dấu hiệu mang thai, Hải thị ngượng cúi thấp đầu, Đinh Phượng Cử muốn đưa tay xoa đầu nàng, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến bây giờ nàng đã là đại cô nương, lại rụt tay lại.
Đại biểu tỷ Đinh Phượng Linh bên cạnh cười nhìn ca ca, "San tỷ nhi đã là đại cô nương, ca ca cũng sắp quên rồi ha."
Nam San cười một tiếng với Đinh Phượng Cử, "Dù muội có lớn vẫn là muội muội của ca ca tỷ tỷ."
Đinh Phượng Linh bóp gương mặt non nớt của nàng, "Xem muội nói ngọt chưa kìa, sáng uống mật hả, biểu tỷ thương muội, trưa nay chúng ta có thịt heo ăn."
Hứa thị tiếp lời của cháu gái, nhìn con cháu cả sảnh đường, mặt mày vừa lòng thỏa ý, "Có, có, San tỷ nhi và Lang ca nhi đến nhà ngoại tổ mẫu, khác ta không nói, thịt heo bao no, ăn thoải mái."
Nam nhị gia sờ bụng, cười nói, "Vậy con rể không khách khí, nhất định phải cùng đại cữu ca nâng ly một phen."
Đinh thị lườm hắn một cái, chọc Hứa thị cười mắng, "Đàn ông uống rượu, con quản kia làm cái gì, tranh thủ thời gian vào bếp với ta."
Nam nhị gia gãi đầu, ngượng ngùng cười cười, thấy thê tử ngoan ngoãn đi sau mẹ vợ còn vừa lườm nguýt hắn, ý cười càng ngày càng sâu.
Đột nhiên bên ngoài dường như có nam tử trung niên đi tới, trong tay xách đồ, thấy mọi người đều ở đây, thở phào, "Nghe nói trong nhà Đinh gia, hôm nay là sinh nhật lão phu nhân, lão gia chúng ta đặc sai tiểu nhân đến tặng lễ."
Thấy là đến tặng lễ, Đinh đại cữu vội vàng mời người vào, "Xin hỏi chủ gia là ai, Đinh mỗ tới đáp tạ lễ."
"Chủ gia tiểu nhân họ Tưởng, vừa đến trấn Lưu Tiên không lâu."
Họ Tưởng?
Đinh đại cữu hình như có chút nghi hoặc, hắn không biết người họ Tưởng nào, vẫn là Hải thị bên cạnh đẩy hắn, "Nghe nói lúc trước Tưởng Đại học sĩ là người trấn Lưu Tiên."
"A, thì ra là Tưởng lão gia, Đinh mỗ ngày khác nhất định đến nhà thăm hỏi."
"Đinh gia khách khí, tiểu nhân cáo từ."
Nam nhị gia nheo mắt, Tưởng gia lại là người trấn Lưu Tiên, lần đầu hắn nghe nói nghe nói, Tưởng công ngược lại là người biết lễ, cũng chỉ là họ hàng xa lắc xa lơ, thế mà còn phái người đến tặng lễ.
Mặc kệ nó, dù sao tên San tỷ nhi báo lên Hộ bộ, Tưởng gia thích cưới ai cưới người đó, chỉ cần không phải San tỷ nhi của hắn, nếu không. . .
Mắt phượng bị thịt chen thành một đường của hắn nheo lại, bên trong đều là lạnh lùng.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Phu Quân Thật Tuyệt Sắc
- Chương 14: Tự mình hiểu lấy