Chương 10: Địch Thần Hương

Thích thị cứ nghĩ rằng lời của Thích Thốn Tâm lúc trước đều là lừa nàng, nào biết qua mấy ngày, Thích Thốn Tâm lại cùng nàng nhắc tới việc này.

Thích thị cũng không nhất định bắt cháu gái phải nghe lời nàng tìm lang quân, Thích Thốn Tâm nếu thực có người ái mộ, đây là điều tốt.

Trong đình lộng gió cạnh sông đào bảo vệ thành, Thích thị thấy thiếu niên từ bậc thang đá phía dưới đi lên, nàng không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Ống tay áo theo bước chân hắn lay động như vân mây, thân hình hắn thon dài, trên eo buộc dải đai lưng màu đỏ tinh tế, ánh nắng chiếu lên quần áo hắn, giống như một mảnh băng tuyết mênh mông.

Thích thị chỉ nghe Thích Thốn Tâm nói tướng mạo hắn đẹp, lại không ngờ thiếu niên này tóc đen tựa mây, tư thái đoan chính, như thần tiên giáng trần.

“Thích phu nhân.”

Thiếu niên tiến tới, nhẹ nhàng gật đầu.

“A, đây hẳn là Thẩm tiểu công tử? Mau ngồi.” Thích thị khó khăn lắm mới hoàn hồn, phất tay.

Tạ Miểu lên tiếng, ngồi xuống, khi thấy Thích Thốn Tâm đang nhìn hắn, hắn cười với nàng.

Thích thị bắt gặp động tác nhỏ của hai người, nàng thanh giọng, Thích Thốn Tâm liền cúi đầu lột quýt ăn, Thích thị mới nhìn về phía Tạ Miểu, “Ta nghe Thốn Tâm nói, Thẩm công tử nguyên là người Thông Thành, gia đạo sa sút mới tới Đông Lăng cậy nhờ bà con?”

Thích thị luôn không nghe lời nói của một phía, Thích Thốn Tâm nói với nàng, tự nàng cũng gọi người đi hẻm nhỏ chỗ Hạ gia hỏi thăm, lúc này mới yên tâm.

“Đúng vậy.”

Tạ Miểu gật đầu.

“Kia Thẩm công tử có tính quay lại Đông Thành không?” Đây là điều Thích thị quan tâm nhất .

Thích Thốn Tâm thất thần mà ăn quýt, trộm nhìn về phía Tạ Miểu.

Mà hắn lắc đầu, một đôi con ngươi thanh thuần sạch sẽ, “Ta đã quyết định lưu tại Đông Lăng, không quay về.”

Thích thị gật đầu, cảm thấy vừa lòng, khuôn mặt mới hiền dịu hơn chút, “Vậy, công tử cũng thật sự nguyện ý chờ Thốn Tâm sau một năm nữa ra phủ mới thành thân?”

“Ta sẽ chờ nàng.”

Thiếu niên nói, nhìn về phía cô nương ngồi bên cạnh.

Thích Thốn Tâm nghẹn miếng quýt trong miệng, bỗng nhiên đối diện với mắt hắn, nàng yên lặng nghiêng mặt đi, rồi lại đem một miếng quýt đưa cho hắn.

Thiếu niên cong mắt, ăn quýt.

Thích thị nhìn thấy động tác tự nhiên như vậy, nàng cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, thậm chí trên mặt cũng nhiễm chút ý cười.

Thẩm miểu tuy gia đạo sa sút nhưng bộ dạng sinh ra cũng thật tốt, nhìn ra được từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ cẩn thận, lại là tiên sinh dạy học , bây giờ còn nguyện ý chờ Thích Thốn Tâm một năm, Thích thị tự nhiên là càng nhìn càng vừa lòng.

Bây giờ có được bao nhiêu nam nhân nguyện ý chờ như vậy?

Nhưng Thích thị vốn dĩ không nghĩ để Thích Thốn Tâm đợi một năm sau ra phủ mới thành thân, đâu ai biến được trong một năm đó sẽ xảy ra biến cố gì? Vẫn là nhanh chóng để nàng thành gia lập thất ở Đông Lăng, trong lòng ít nhiều có vướng bận, sẽ không muốn về Đông Lăng nữa.

Hiểu Sương viện còn nhiều việc, Thích thị không ở lại lâu, chỉ dặn dò Thích Thốn Tâm trở về sớm chút, liền đi trước.

“Cô mẫu ta vốn dĩ ít cười như vậy.” Thích Thốn Tâm vẫn ngồi cùng hắn ở trong đình ăn quýt, nàng vỏ lột bỏ khéo léo, chia cho hắn một nửa, lại hướng hắn cười, “Nàng hẳn là thực vừa lòng ngươi.”

“Phải không?”

Thanh âm thiếu niên lộ ra chút lười nhác, dựa vào ghế tựa, ăn một miếng quýt nàng đưa, rũ mắt nhìn thuyền đi trên sông, “Nàng nếu không hài lòng, cũng chỉ có thể để ngươi thành thân với thi thể của Liễu công tử, Trương công tử, Lý công tử.”

Thích Thốn Tâm mới đầu còn sửng sốt một chút, không hiểu được, ngay sau đó nhớ tới lời nàng nói với hắn ở Nam viện ngày đó:

“Kể cả không có Liễu công tử, cũng sẽ có Trương công tử, Lý công tử, cô mẫu ta sẽ không từ bỏ.”

Thích Thốn Tâm chỉ cho rằng hắn nói giỡn, nàng liền ngồi sát lại cạnh hắn, “Chẳng lẽ ngươi sợ ta có vận sao chổi ư.”

Thiếu niên nghiêng mặt sang, trông thấy nàng tươi cười.

“Nơi này của ngươi……” Thích Thốn Tâm bỗng phát hiện phía sau cổ gần tai hắn có một vệt đỏ, nàng duỗi tay chạm vào một chút, “Là muỗi đốt ư?”

Tay nàng có điểm lạnh, chớp mắt đυ.ng vào da làm lông mi hắn nhẹ lay.

“Trách ta,”

Thích Thốn Tâm không phát hiện hắn khác thường, nàng vỗ trán “Hôm qua ta quên không giúp ngươi xông hương ngải thảo……”

Trách không được, nàng thấy dưới mắt hắn có quầng thâm, biểu tình cũng luôn có chút uể oải, hẳn là đêm qua ngủ không ngon.

“Ngứa sao?” Nàng hỏi.

“Không ngứa.”

Thiếu niên lắc đầu, ngoan ngoãn mà đáp một tiếng.

Vừa dứt lời, hắn vô thức đưa tay lên gãi gãi.

“Ngươi vậy mà gạt người nha?” Thích Thốn Tâm thò lại gần cười hắn.

Nàng cách hắn gần như vậy,

Ánh nắng xuyên qua lan can chiếu lên trên mặt nàng, trong mắt nàng phản chiếu ra bóng dáng hắn mơ hồ.

Hắn thấy vậy, không khỏi cong mắt cười theo nàng.

Hắn cười như vậy, vừa ngoan lại ngây thơ, Thích Thốn Tâm ngây ngốc, gương mặt có chút mê man, nàng rụt người lại rồi đứng lên, nói, “Ta cũng phải về rồi.”

Tiểu cô nương vội vội vàng vàng chạy xuống cầu thang dài, rồi lại không nhịn được dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Ống tay áo thiếu niên trắng như tuyết, dải lụa đỏ thắm bên hông rũ xuống theo gió lung lay, hắn đặt tay trên lan can, nhìn thẳng vào nàng.

“Ngày mai ngươi có đến không?”

Thấy nàng quay đầu lại, hắn tựa cằm lên cánh tay, một sợi tóc đen mượt vương trên đầu vai.

“Ngày nào cũng tới!”

Nàng vẫy tay với hắn.

Thiếu niên dựa trên lan can trong đình im lặng nhìn cô nương kia xoay người chạy xuống cầu thang, dần dần biến mất trong đám người đông đúc.

Hắn không cười, một đôi con ngươi cũng lạnh lùng nhạt nhẽo.

Ngồi ở chỗ cao như vậy , hắn nửa mở con mắt, thấy rõ dưới hiên quán rượu đối diện cầu đá treo đèn l*иg, vuông vức, miêu tả một đạo ấn ký màu son.

“Sửa họ tuy là bất kính với tổ tông , nhưng nào có quan trọng hơn tính mạng của bản thân?”

“Hồ đồ……”

“Thật đáng thương.”

Bên tai lại thêm thật nhiều thanh âm.

Thích Thốn Tâm chân chạy không nghỉ, sau khi trở lại bếp vẫn có chút muộn.

Mạc thị chưa nói gì nhưng Lâm thị đã lẩm bẩm lầm bầm mà oán giận hai tiếng, nể mặt cô mẫu Thích Thốn Tâm là quản sự ma ma nội viện, Lâm thị cũng không dám nhiều lời.

Trời tối mịt, Thích Thốn Tâm mới ăn một ngụm thịt kho tàu trong chén, nàng không khỏi nhớ lại một màn máu chảy đầm đìa ở cửa chợ sau giờ ngọ.

Nàng buông chén, ra cửa nôn sạch sẽ.

Ban đêm trở lại nam viện, Thích Thốn Tâm vội vàng rửa mặt qua loa, tóc cũng không lau khô, liền bọc chăn ngủ.

Đêm hè, gió lạnh phơ phất.

Cầu đá thanh tịnh hoang vắng, vô số ngọn đèn dầu đã tắt.

Đèn l*иg treo dưới hiên quán rượu không biết khi nào đã không còn mảng màu son kia.

Mà ở trong quán rượu, thiếu niên quần áo tuyết trắng ngồi dựa lưng vào ghế, biểu tình uể oải hướng bóng cây xum xuê kia ném một viên đá.

Một con ve đã chết rơi xuống,

Tiếng ve trên cây náo nhiệt.

Bóng hoa dưới trăng xen với ánh đèn, trên mái nhà cong cong lướt qua từng vạt áo đen, giống như hắc điệp trong đêm, chỉ chốc lát sau trong viện lập tức xuất hiện hơn mười người.

“Quận vương.”

Thanh niên cầm đầu thu kiếm vào vỏ, chắp tay quỳ xuống hành lễ, “Địch Thần Hương Trình Tự Vân, bái kiến Tinh Nguy quận vương.”

Những người phía sau hắn cũng quỳ xuống.

“Địch Thần Hương?”

Thiếu niên nghe tiếng ngước mắt, yên lặng nhìn Trình Tự Vân một lát, “Cữu cữu người a.”

“Sự việc ở Lân Đô vừa xảy ra, Bùi thái phó liền lệnh thần lẻn vào Bắc Nguỵ trợ giúp người hồi Nam Lê, nhưng vẫn là do thần tới muộn, hại quận vương gặp nạn, lưu lạc đến tận đây.”

Từ Lân Đô chạy đến Càn châu, mấy chục Kim Lân vệ không một người sống, Trình Tự Vân nửa tháng trước đuổi tới Càn châu, phát hiện bút tích của quận vương.

“Tùy tùng Đan Ngọc còn ở Đồ châu tìm kiếm quận vương, hiện nay quận vương không việc gì, thần sẽ mau chóng truyền tin cho hắn, chỉ chờ đám người Đan Ngọc vừa đến, thần sẽ hộ tống quận vương hồi Nam Lê.”

Nhưng Tạ Miểu nghe xong, lại rũ mi mắt, “Không gấp.”

Trình Tự Vân nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu, “Nhưng Lân Đô bên kia đã biết bức họa không đúng, hoàng đế Bắc Nguỵ sẽ không bỏ qua cho ngài, chỉ cần nửa tháng, chân dung của ngài sẽ bị đưa đến các châu phủ.”

“Vậy nán lại nửa tháng.”

Tạ Miểu lại không lo sợ gì, ngữ khí lười nhác, “Nếu ta trở về sớm, có một số việc, phụ vương ta sẽ có suy tính khác.”

“Còn nữa,”

Hắn một tay chống cằm, ống tay áo sau khi trượt xuống, lộ ra một đoạn xương cổ tay trắng nõn , “Ta ở nơi này, đã định ra một mối hôn sự.”

Đôi mắt hắn cong lên, “Chuyện này, ngươi có thể nói cho cữu cữu.”

“Quận vương……”

Trình Tự Vân kinh ngạc, hôn sự của con cháu tông thất do cha mẹ hoặc quân chủ quyết định, huống chi là Tinh Nguy quận vương thân phận kim tôn ngọc quý, quận vương phi phải do hoàng thượng ban hôn, cho nên người được chọn ắt phải xuất thân từ cao môn đại tộc, không thể tự tiện quyết định.

Tạ Miểu lại không hề mở miệng, đêm càng muộn, mắt hắn lộ ra vài phần mệt mỏi, liền đứng dậy đi vào Mãn Đình nguyệt.

Bỗng nhiên nhớ tới chút việc, hắn dừng chân, quay đầu nhìn lại Trình Tự Vân vẫn đang cung kính cúi đầu , “Ta nhớ mơ hồ, ngươi từng đi Miêu Cương trở về?”

“Đúng vậy.”

Trình Tự Vân cả kinh, không ngờ lần đối mặt vội vàng 6 năm trước, vị tiểu quận vương này vẫn có thể nhớ rõ hắn.

“Mang theo cổ sao?”

Tiểu quận vương đi đến trước mặt hắn , đáy mắt lộ điểm hứng thú.

“Mang theo.”

Trình Tự Vân vẫn luôn lưu giữ thói quen mang theo cổ trùng bên người, tuy không rõ quận vương hỏi cái này làm gì, hắn cũng vẫn gật đầu đáp.

Tạ Miểu tâm tình tựa hồ tốt lên, trên mặt thêm vài phần ý cười, ngay sau đó lại hướng Trình Tự Vân duỗi tay, “Đem tiền của ngươi cho ta.”

“…… Dạ?.”

Trình Tự Vân sửng sốt một chút, ngay sau đó đem túi tiền của mình dâng lên.

Đêm dài vô tận, đồng hồ nước chậm rãi.

Tạ Miểu lẻ loi một mình đi dọc trên đường phố thanh tịnh, đốt ngón tay thon dài xinh đẹp câu lấy túi tiền, chậm rãi bước đi.

Nhưng đến đầu hẻm, hắn chợt dừng chân.

Trong hẻm sâu có ánh nến lập lòe, tiểu cô nương ôm đèn trong ngực. Nàng đứng trước cửa, cũng không biết là đến đây lúc nào.

Tạ Miểu đánh giá nàng một lát, ngay sau đó lặng yên không một tiếng động mà lao qua tường rào, thân ảnh nhẹ như mây chớp mắt bước vào viện sâu nhất.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngón tay cởi bỏ đai lưng, bỏ đi áo ngoài, tùy tay ném tới trên bình.

Ánh đèn sáng lên trong khoảnh khắc, tiểu hắc miêu bị hắn xoa loạn từ trong chăn chui ra, phe phẩy cái đuôi kêu meo meo, đảo mắt lại bò lên trên vai hắn.

Thích Thốn Tâm đứng ở bên ngoài trong chốc lát, cũng không duỗi tay gõ cửa.

Nàng mới xoay người, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng mở cửa kẽo kẹt.

Bỗng dưng quay đầu lại,

Ngọn đèn trong tay nàng chiếu sáng người mới đến, Thích Thốn Tâm thấy rõ thiếu niên vừa mở cửa. Hắn ăn mặc một thân áo trong đơn bạc, tóc đen rối tung, còn buồn ngủ, tiểu hắc miêu ngoan ngoãn mà ghé vào đầu vai hắn, cái đuôi lông lá xù xù ngẫu nhiên đảo qua sau cổ hắn.

Tác giả có lời muốn nói: Thốn Tâm: Thật sự diễn hay nha, miêu miêu đều bồi ngươi diễn?

Tạ Miểu: 【 vô tội jpg.】