Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Quân Ta Ngọt Nhất Thiên Hạ

Chương 5: Thực xin lỗi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chiều hoàng hôn ngày, mặt nước trên sông nhiễu ra một mảnh ánh sáng vàng kim chói mắt.

Nữ tử trẻ tuổi tay cầm nón lụa, nhìn cô nương trước mắt , “Như thế nào? Nhan Nương là người như vậy, ngươi còn vì nàng thương tiếc?”

Nàng xưa nay luôn là ngoài cười nhưng trong không cười, một đôi đôi mắt đẹp ánh nhìn nhạt nhẽo, nhưng giờ phút này lại ý cười mãn nguyện, nói chuyện đều nhẹ nhàng rất nhiều.

Thích Thốn Tâm lắc đầu, “Ta chỉ là suy nghĩ, là ai gϊếŧ nàng.”

“Ai biết được?” Nữ tử nhưng không có hứng thú nghĩ nhiều về việc này, thần sắc nàng nhàn nhạt, “Ngày xưa nàng mua người về, lại bức tử cũng không ít người, coi như nàng đền mạng đi.”

“Tỷ tỷ lúc này liền phải đi sao?” Thích Thốn Tâm xem trên người nha hoàn phía sau nàng treo hai cái tay nải.

“L*иg chim đã mở, chim chóc còn ở trong l*иg sao?” Nữ tử nhẹ liếc đình đài lầu các bên kia xong “Ta một khắc cũng không muốn ở chỗ này nữa.”

Nữ tử kêu nha hoàn một tiếng, nha hoàn lập tức mang đến một cái hộp gỗ nhét vào tay Thích Thốn Tâm.

Tráp nặng trĩu, Thích Thốn Tâm nhận ra đó là bạc lúc trước nàng đưa Nhan nương.

Nàng chợt ngẩng đầu, lại thấy nữ tử đã đội nón lụa lên, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nàng, chỉ có thể nghe nàng phiêu phiêu nói “Ngươi cũng không cần đưa lại cho ta, chúng ta bèo nước gặp nhau, vốn cũng không có nhiều tình cảm gì đáng nói.”

Nữ tử xoay người, nha hoàn vội đi theo sau.

Thích Thốn Tâm ôm hộp, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng dần xa, kêu một tiếng “Lục Vân tỷ tỷ, bảo trọng.”

Lục Vân có lẽ nghe được, nhưng nàng không quay lại, ánh hoàng hôn lúc này rực rỡ, chủ tớ hai người đi trong ánh sáng ấm áp, chậm rãi trở nên mơ hồ.

“Ta nhìn thấy bộ dạng tử nạn của Nhan nương, sợ tới mức xụi lơ ở ngạch cửa, nhưng Lục Vân đến, trước tiên lại tìm khế ước bán mình của những cô nương trong lâu.”

Tiểu Cửu nhìn thân ảnh đang xa dần, không khỏi cảm thán.

Lục Vân không những đốt khế ước bán mình của bản thân, còn cẩn thận tìm ra bạc mà Nhan nương cất giấu, nàng cũng không tham một mình mà mang đi hối lộ quan phủ tra án, không những không bị kêu đi tra thẩm, còn lắc mình thành người tự do.

Rốt cuộc trong thời loạn, quan phủ nhận tiền không nhận người.

“Có thể thấy được ngày thường nàng đều để ý đến Nhan nương, bằng không làm thế nào có thể biết được chỗ Nhan nương giấu bạc.” Tiểu Cửu lo lắng nghĩ lại, bỗng nhiên nhớ ra “Có điểm không giống, tựa hồ tính xót điểm nào đó.”

“Cái gì?” Thích Thốn Tâm nhìn hắn.

“Nhan nương mấy ngày nay trên người luôn mang một trang sức, hình dạng giống thanh trúc, bằng bạch ngọc, ở giữa thon hơn so với hai đầu, trên thân còn khắc thật nhiều hoa văn.” Tiểu Cửu miêu tả đồ vật kia, ngay sau đó nói “Ta nghe nói, nguyên bản vật kia là từ trên người ngươi mua về.”

“Đồ vật của hắn?” Thích Thốn Tâm có chút kinh ngạc.

“Nhan nương luôn xem nó như bảo bối, ta đoán hẳn là đồ tốt.” Tiểu Cửu vuốt cằm suy nghĩ “Đáng tiếc là không tìm thấy, bằng không cái đồ kia cũng đủ để ngươi mua hắn.”

Thích Thốn Tâm nghe hắn nói, cũng có chút ấn tượng với đồ vật kia, nàng tựa hồ cũng đã liếc nhìn qua một cái, nhưng giờ phút này nhìn hộp gỗ trong tay, nàng lắc đầu “Không cần đâu, tiền của ta đã trở lại.”

Tiển Cửu tiễn nàng một đoạn đường, thấy nàng ở sạp ven đường mua đồ ăn nóng liền biết là mua cho ai, hắn không khỏi khuyên “Ta nói này, ngươi mang hắn về, dù sao chỗ đó cũng là phủ đệ tôn quý, nếu ngươi bị phát hiện thì phải làm sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nuôi hắn cả đời?”

Thích Thốn Tâm không có phản ứng gì, Tiểu Cửu có chút hận rèn sắt không thành thép “Ngươi nói gì đi chứ.”

“Ta chỉ suy nghĩ…” Nàng rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn hắn “Ngươi nói cũng có chút đạo lý.”

Đó là phủ đệ tôn quý, lại không phải nhà nàng.

Hôm nay đến nội viện thấy bị Bình cô nương, lại cả Tô di nương, nàng mới chân chính biết được gia đình giàu có nước sâu đến độ nào.

Đầu gối còn ẩn ẩn đau, nàng cảm thấy mình nên vì cô mẫu suy nghĩ một chút, nàng sẽ không tìm việc bên ngoài làm nữa, cũng không nên giữ Tạ Miểu ở trong phủ. Nếu không một khi lửa đốt đến bên thân, tuyệt nhiêu không chỉ có nàng, mà còn liên lụy cô mẫu.

Ôm ý nghĩ như vậy, Thích Thốn Tâm về tới phủ, lúc này trời mới sẩm tối, viện tử hoang phế cũng không ai thắp đen, may mà Tiểu Cửu đưa cho nàng một ngọn đèn. Cửa viện cũ kỹ, kẽo kẹt rung động, nàng mới vào sân, ngẩng đầu liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn mảnh khảnh.

Thiếu niên cầm đèn đứng trên hành lang, gió đêm thổi tung ống tay áo to rộng, mái tóc đen mượt cũng tùy ý lung lay, hắn đưa mắt nhìn nàng, hơi mỉm cười.

Ánh đèn ấm áp chiếu vào sườn mặt xinh đẹp của hẳn, Thích Thốn Tâm lay nhẹ mi mắt, lập tức cầm đèn đi về phía hắn.

Gió đêm mắt mẻ nhưng Thích Thốn Tâm một đường trở về bị gió thổi đến đau đầu, nàng lấy lại bình tĩnh, ngửa đầu nhìn hắn “Ngươi đứng bên ngoài làm gì?”

“Chờ ngươi.” Tạ Miểu nhẹ giọng nói.

Hai chữ ngắn gọn, lại làm Thích Thốn Tâm nhìn hắn chớp mắt, không quá tự nhiên cúi đầu “Ngươi không cần chờ đâu…”

Nàng nói xong liền muốn đi vào phòng, nhưng vừa tiến một bước, lời nói chưa xong đã bị một trận choáng voáng đánh úp, nàng theo bản năng đỡ lấy khung cửa.

Tạ Miểu đứng thẳng người đem đèn của mình và nàng đặt xuống, sau đó đỡ lấy tay nàng.

“Đồ ăn trên bàn, ngươi nhớ ăn…”

Được đỡ về phòng, nằm ở trên giường, Thích Thốn Tâm bọc chăn, mơ màng dặn dò một câu liền thực mệt mỏi ngủ mất. Nàng vô tri vô giác cuộn mình trong chăn thành một đoàn nho nhỏ.

Tạ Miểu đứng bên cạnh, cúi người nhìn gương mặt phiếm đỏ không bình thường của nàng một lát, trên mặt hắn không một chút ý cười, biểu tình lãnh đạm.

Một đêm này Thích Thốn Tâm ngủ cũng không thoải mái, nàng mơ hồ bị nóng tỉnh, lập tức sờ đến khăn ướt trên trán, nàng cau mày trợn tròn mắt, nhìn thấy Tạ Miểu đang ngồi bên cạnh.

Hắn một thân áo trắng không biết từ khi nào đã dính đầy vết bẩn đen xì, khuôn mặt đẹp như ngọc giờ phút này tựa vào cây cột đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy thanh âm phiền phức, hắn liền mở mắt, quay lại nhìn nàng.

“Ngươi làm gì vậy?” Thích Thốn Tâm thanh âm có chút khàn, cố sức mới rút được cánh tay từ trong ba tầng chăn ra ngoài, sờ lên khăn trên trán.

“Ta bị sốt, nên đắp khăn lạnh.” Nàng nói lại sờ đến chăn đắp trên người “Chăn cũng không cần đắp nhiều như vậy.”

“Phải không?”

Đôi mắt xinh đẹp của Tạ Miểu có chút mê mang, “Nhưng trước kia ta cũng dùng cách này chữa cho Ô Tuyết.”

“Nó vậy mà còn sống, thật là vạn hạnh.”

Cũng không biết hắn gém chăn cho nàng kiểu gì, Thích Thốn Tâm muốn thoát ra cũng phải gắng sức.

“Nó đã chết.” Âm thanh hắn không nhẹ không nặng vang lên.

Thích Thốn Tâm khựng người, nàng vốn chỉ thuận miệng trêu chọc, chớp mắt ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình của hắn cũng không có gì khác lạ, phảng phất chỉ là nói đến một sự việc rất đỗi bình thường.

“Thực xin lỗi.” Nàng nhẹ giọng nói.

Thần sắc hắn như thường lệ, bưng một chén trà nóng cho nàng.

Thích Thốn Tâm uống hao ngụm, dựa vào gối đầu, ánh mắt dừng ở hai ống tau áo nhiễm bẩn “Đây là do nhóm lửa nên bị bẩn sao?”

“Ừm.”

Hắn đáp nhẹ một tiếng, bàn tay thon dài vắt khô nước ở khăn, gấp lại chỉnh tề mới đặt lên trán nàng.

Hắn bỗng nhiên tới gần, mang theo mùi hương lạnh lẽo thanh đạm đánh úp tới, Thích Thốn Tâm theo bản năng hồi hộp, thấy rõ ánh nến chiếu trên lông mi dài mảnh của hắn, hạ xuống mí mắt một cái bóng mờ.

Hắn tựa hồ đang làm một việc nghiêm túc, không chút cẩu thả đặt khăn ngay ngắn trên trán nàng, xem xét hài lòng mới ngồi xuống, cong mắt.

“Ta chỉ sốt nhẹ, ngươi không cần cẩn thận như vậy, ngủ một giấc là tốt thôi.” Thích Thốn Tâm nhỏ giọng nói.

“Vậy đầu gối của ngươi bị thương do đâu?”

Ánh mắt hắn dừng ở trên chăn.

Nàng sửng sốt một chút, giờ phút này mới ý thức được đầu gối mát lanh, cũng không còn quá đau, tựa như đã được bôi thuốc.

“Ngươi thật kỳ lạ.” Hắn bỗng nhiên nói.

Thích Thốn Tâm khó hiểu hoàn hồn “Cái gì cơ?”

“Ta không có tiền, cũng không rõ đến từ đâu, càng không có người thân,” hắn giương mắt nghiêm túc đánh giá nàng, “Mà ngươi túng quẫn cực độ, lại chịu tiêu hết tiền tích góp cứu ta.”

Thích Thốn Tâm không được tự nhiên nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn, “Ta chỉ không muốn ngươi chết tại nơi đó.”

Dừng một lát, nàng cắn môi nói “Thật ra ngươi không cảm thấy ta kỳ quái, mà cảm thấy ta ngốc phải không?”

Hắn nghe vậy, hai mắt hơi nhiễm ý cười.

Nàng quay đầu vừa lúc nhìn thấy hắn cười như vậy, nàng dừng một lát rồi xoay người đưa lưng về phía hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm “Lòng tốt không được báo đáp.”

“Ta chỉ cảm thấy ngươi rất giống Ô Tuyết.” Thích Thốn Tâm nghe thấy hắn nói.

“Ô Tuyết là cô nương nào sao? Là thanh mai của ngươi?”

Thích Thốn Tâm có chút mơ màng buồn ngủ, nàng mở hờ con mắt, cũng không xoay người.

“Không phải.” Hắn đáp.

“Vậy là nam nhân sao, bạn bè của ngươi?”

Nàng ngáp một cái, nhắm mắt lại, thanh âm ngày càng nhỏ.

“Là một con cún nhỏ.”

Thanh âm của hắn vang lên bên tai, nàng mơ màng, phản ứng trong chốc lát.

Cún nhỏ?

Nàng chớp mắt một cái, thanh tỉnh không ít.

“Ngươi mới là chó con.” Nàng quay đầu trừng hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »