Chương 4: Mai mối

Tí tách, tí tách

Thích Thốn Tâm trong mơ hồ nghe thấy tiếng nước, đứt quãng không liền mạch, như có một bàn tay đang đùa nghịch vảy nước, vô cớ làm lông tơ trên người dựng ngược, sống lưng lạnh toát. Nàng mở bừng mắt, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng áo từ khi nào.

Ngoài cửa sổ sắc trời đã hửng sáng, nàng ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Miểu nằm, chăn gối đầu giường đã được gấp gọn gàng chỉnh tề không một nếp nhăn, chứng tỏ người đã sớm dậy.

Đợi hít thở bình ổn, vàng vội mặc quần áo, tiến đến giá gỗ gần cửa, thau đồng sớm đã chứa đầy nước sạch sẽ, nàng không khỏi quay người lại.

Thiếu niên đang ngồi trên ghế ngoài hành lang, không biết đã ngồi bao lâu, một tay hắn chống trên lan can, cổ tay áo hơi trượt xuống, lộ ra cổ tay thanh mảnh, hắn đang nghiêng đầu, nhàm chán đánh giá hoa cỏ trong viện hoang.

Rửa mặt xong, nàng đi ra ngoài, hắn quay đầu nhìn nàng, bình thản đem đồ vật trong tay cất vào l*иg ngực, nàng không thấy rõ, hắn liền đứng dậy, cầm lấy gậy chống vịn lan can đứng dậy.

Thích Thốn Tâm nhìn gậy trong tay hắn “Ngươi không tiện hành động, không cần phải làm gì đâu.”

Hắn nghe vậy, lại lắc nhẹ đầu.

Hắn mang vài phần áy náy nâng mắt nhìn nàng “Ngày ấy ta nghe được loáng thoáng, ngươi vì ta mà tiêu hết tiền tiết kiệm.”

Thích Thốn Tâm không nghĩ rằng hắn bỗng nhiên nói như vậy, hơi sửng sốt.

“Ngươi có ân với ta,” Hắn rũ mắt, người vì mất máu quá nhiều mà bờ môi nhợt nhạt “Mà nay ta đã khỏe hơn, không làm được nhiều việc nhưng cũng nên làm một chút việc vặt.”

Gió thổi lay động bộ quần áo rộng, thân hình hắn càng lộ ra vẻ gầy yếu, thanh âm ôn nhu càng thêm vẻ mỹ nam yếu ớt.

Thích Thốn Tâm không muốn nhìn mãi vào đôi mắt kia, đặc biệt là trong cảnh sương mù mênh mông buổi sớm, ánh mắt tựa lưu ly nghiêm túc nhìn nàng làm nàng không rời được mắt.

“Ta đã biết.”

Nàng nghiêng mặt, hàm đồ đáp một câu, cũng không dám nhìn hắn nữa “Ta phải đến phòng bếp, trên bàn có một hộp bánh, nếu ngươi đói bụng liền ăn cái đó đi.”

Thích Thốn Tâm vội vàng chạy đi, ván gỗ dưới chân phát ra tiếng kéo kẹt, nhưng mới chạy vài bước, nàng đã quay đầu lại.

Hắn vẫn đứng yên trên hành lang.

Hết thảy nơi này và hắn đều không hợp nhau, lại cố tình đứng đó, thấy nàng quay đầu lại, hắn liền nở một nụ cười nhẹ, gật đầu với nàng.

“Ngươi tối hôm qua…” Cần cổ nàng vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng đêm qua nửa tỉnh nửa mê, nàng cũng không biết đến cùng là thật hay giả.

“Cái gì?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Thích Thốn Tâm đáng giá gương mặt hắn, thoạt nhìn vừa yếu đuối lại vô tội, nhất thời nàng cũng không chắc về chuyện tối qua, cuối cùng nàng cắn môi, nuốt sự ghi ngờ xuống. “À, không có gì.”

Nàng quay đầu, vội vàng chạy vọt đi.

Trong viện yên tĩnh trở lại, thiếu niên đứng trên hành lang liếc nhẹ cổng viện cũ kỹ, đôi mắt cong cong dần trầm hạ xuống, lông mi dài mảnh hơi rũ, khuôn mặt tái nhợt, biểu tình thờ ơ nhạt nhẽo.

Trong phủ không cần chuẩn bị bữa sáng, nhưng phòng bếp muốn làm cơm trưa sớm, sau khi vội vàng uống xong chén cháo, Thích Thốn Tâm liền nhóm lửa, hoặc giúp đầu bếp làm việc vặt vãnh.

Trong phủ tiêu xài xa xỉ, mỗi bữa cơm đều rất phô trương, Thích Thốn Tâm bận rộn ở nhà bếp hồi lâu, nhưng thi thoảng nàng lại không nhịn được sờ cổ mình.

Đêm qua nửa tỉnh nửa mê, nàng thực sự không rõ cảm giác bị bóp cổ là thật hay giả, nàng chỉ nhớ rõ ánh nến chợt lóe lên trong đêm, chớp mắt liền hôn mê cái gì cũng không biết.

Nhưng loại đáng sợ này, cảm giác hít thở không thông như người chết đuối thật làm da đầu nàng tê dại, nếu thật là mộng, liệu cảm giác có chân thực như vậy ư?

“Thốn Tâm, thêm củi.”

Đại nương gọi một tiếng, đem thần trí Thích Thốn Tâm kéo về, nàng liền đáp một tiếng, chạy đi thêm củi.

Buổi trưa chủ tử trong phủ dùng cơm xong, sau khi dọn xuống, phòng bếp lại bận rộn một hồi, rửa sạch chén đũa, lau sạch bệ bếp thì hạ nhân mới được ăn cơm.

Thịt trong chén không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có, làm hạ nhân ở nhà giàu, chi phí ăn mặc so với nhà nghèo bên ngoài còn muốn tốt hơn.

Thích Thốn Tâm bận rộn, tính thừa dịp trước giờ chuẩn bị cơm chiều liền đi về viện tử của mình một chuyến, nhưng nàng vừa mới ra khỏi phòng bếp liền nghe thấy tiếng gọi “Thốn Tâm cô nương.”

Nàng ngẩng đầu nhìn thấy một người mặc áo bông xanh nhạt, trông giống một nha hoàn đi theo bên người cô mẫu.

“Cô nương, Thích ma ma kêu ta tới mời cô nương đi một chuyến.” Nàng cười khanh khách, thân mật tiến lên trò chuyện “Di nương muốn gặp ngươi.”

Tô di nương?

Thích Thốn Tâm không rõ nguyên nhân, cũng đành gật đầu “Được.”

Nha hoàn mang theo Thích Thốn Tâm đi tới viện của Tô di nương, hai người nói chuyện trên đường, Thích Thốn Tâm biết tên nàng gọi là Chiếu Ảnh.

Thích Thốn Tâm lúc trước nhập phủ bằng cửa hông, chẳng những không đi qua tiền viện, viện tử của quý nhân cũng không được đi.

Muốn đi Hiểu Sương viện, tất phải đi qua hoa viên trong phủm Thích Thốn Tâm nhớ kỹ lời cô mẫu nói, không nhìn đông nhìn tây, cho lo đi theo sau Chiếu Ảnh.

Tiếng bước chân trên hành lang gỗ càng thêm rõ ràng, dư ảnh trong mắt liếc thấy Lưu quản gia đang dẫn một cô nương trẻ tuổi yêu kiều đi tới, Chiếu Ảnh lập tức lôi kéo tay áo Thích Thốn Tâm, tránh sang một bên.

Cô nương kia mải nhìn hoa cỏ trong viện, không chú ý đường đi, vừa đúng lúc Chiếu Ảnh kéo ống tay áo Thích Thốn Tâm, cũng là lúc nàng đυ.ng phải Chiếu Ảnh.

Cô nương ai da một tiếng, Thích Thốn Tâm chưa kịp ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy dưới làn váy màu lụa mày hồng phấn là một đôi giày thêu tinh xảo.

“Nha đầu nào lỗ mãng như vậy?”

Âm thanh ôn nhu mang vài phần giận dữ.

Thích Thốn Tâm ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như hoa, bộ diêu trên tóc lắc lư lay động, tay cầm khăn thêu đỡ vai mảnh, mày đẹp hơi nhíu lại.

“Bình cô nương.”

Chiếu Ảnh kêu một tiếng, nhưng vừa nhìn thấy mày liễu của cô nương kia khẽ nhăn liền có chút hoảng sợ, vội kéo Thích Thốn Tâm cúi thấp người xuống.

Ánh nắng chiếu nghiêng nghiêng trên đường viện, cô nương một thân váy áo hồng hạnh làm da thịt càng trắng hồng, nàng nhẹ nhàng liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Lưu quản gia, khinh thường nói. “Đi đến quỳ trong sân đi.”

Vừa nàng vừa nói ra, thân mình Chiếu Ảnh cứng đờ, nàng giương mắt nhìn Lưu quản gia phía sau, hắn đến râu cũng không thèm động, mặt vô cảm, hiển nhiên cũng không tính ngăn cảnh vị Bình cô nương kia.

Sau giờ ngọ nắng càng gắt, Thích Thốn Tâm cùng Chiếu Ảnh quỳ trong sân, vị cô nương kia đã đi, để lại một nha hoàn nhìn chằm chằm các nàng, không quỳ đủ một canh giờ không được đi.

“Chiếu Ảnh tỷ tỷ, nàng là tiểu thư trong phủ sao?” Thích Thốn Tâm nghiêng đầu nhìn Chiếu Ảnh quỳ gối bên cạnh nàng.

“Nàng ta? Nàng ta nào có phải thiên kim tiểu thư gì…”

Chiếu Ảnh lắc đầu, nhìn tỳ nữ đứng ở hành lang bên kia, đè thấp thanh âm “Nàng ta tên Xuân Bình, nguyên là nha hoàn hầu trà nước, giống chúng ta đều là nha hoàn.”

“Nàng làm sao dám hành sự kiêu ngạo như vậy?”

Thích Thốn Tâm kinh ngạc, nhớ tới cô nương kia một thân lăng la tơ lụa, bộ diêu trên đầu càng bắt mắt, nàng còn tưởng là quý nhân trong phủ.

“Nàng cũng coi như bay lên làm phượng hoàng…” Chiếu Ảnh hừ một tiếng, thoáng nhìn qua nha hoàn bên kia “Có vài người tính đi nịnh bợ nàng ta.”

“Di nương chúng ta sớm đã nhìn ra nàng tâm tư bất chỉnh, trước đó đã chỉnh nàng một phen, đem nàng từ trong viện đẩy xuống làm nha hoàn hạ đẳng vảy nước quét nhà, không nghĩ tới nàng không từ bỏ ý định, mấy ngày trước bò lên giường đại nhân thành công, ngày nay đắc ý.”

“Nàng ta nhận ra ta, cũng ghi thù di nương, lúc này đυ.ng phải liền vội vàng vênh mặt, Lưu quản gia lại về phe nàng ta, chúng ta không quỳ cũng phải quỳ.” Chiếu Ảnh bĩu môi, quay đầu, nhìn về phía Thích Thốn Tâm lộ vài phần xin lỗi, “Là ta liên lụy ngươi.”

Thích Thốn Tâm quỳ đến tên chân, nghe Chiếu Ảnh nói vậy, nàng liền lắc đầu, ngón tay không cẩn thận chạm đến mặt đất, “Tê” một tiếng, ngón tay rụt lại, nắng độc như vậy, đá lót đường đều bị hun đến nóng bỏng.

Hiểu Sương viện sớm nhận được tin tức nhưng Tô di nương cũng không vội kêu người mang Chiếu Ảnh cũng Thích Thốn Tâm về, mà chờ các nàng quỳ đủ một canh giờ, mới gọi hai nha đầu kêu các nàng trở về.

“Minh Trinh, ngươi không trách ta?”

Tô di nương lười nhác dựa vào sập mỹ nhân, uống một ngụm trà nha hoàn đưa tới, một đôi mắt đẹp nhẹ nâng nhìn về phía phụ nhân mặc áo thêu hoa.

“Cũng là do các nàng đen đủi đυ.ng phải, có thể trách ai?”

Thích thị một tay đỡ Tô di nương ngồi dậy, một bên nói.

“Xuân Bình này, vội vã muốn đánh vào mặt ta như vậy.” Tì nữ bên cạnh nhẹ quạt, gió mát vờn quanh, tóc mai Tô di nương lay động, mặt nàng hiện lên ý cười, nhẹ giọng nói “Mới mười bảy tuổi, thật là trẻ trung.”

“Chất nữ của ngươi bao nhiêu tuổi?”

Thích thị đáp “Thưa chủ tử, đã mười sáu.”

“Mười sáu?”

Đôi mắt đẹp của Tô di nương hơi chuyển “Là đến tuổi thành thân rồi.”

“Thưa di nương, Chiếu Ảnh cùng Thốn Tâm cô nương tới.” Nha hoàn áo xanh vén rèm, thông báo.

Tô di nương ngồi thẳng người dậy “Mau gọi các nàng tiến vào.”

“Di nương.”

Chiếu Ảnh vừa thấy Tô di nương, bộ dạng ủy khuất.

“Trước đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Tô di nương chỉ nhìn thoáng qua, nâng nhẹ cằm phân phó.

Chiếu Ảnh chỉ đáp “Vâng”, liền được người đỡ đi khập nghiễng về phòng, quỳ trên mặt đất đã lâu, đầu gối đã đau đến chết lặng, Thích Thốn Tâm đang đứng lúc này cũng rất khó chịu, nhưng nàng cũng chỉ có thể cố nén lại, hành lễ với Tô di nương đang ngồi trên sập. “Di nương.”

“Băng Nhụy, mau lấy ghế cho nàng ngồi, lót thêm đệm mềm.” Tô di nương xua tay, liền phân phó nha hoàn bên người,

Băng Nhụy đáp lời, vội cầm ghế cùng đệm mềm tới đặt phía sau Thích Thốn Tâm.

“Ngồi đi.” Tô di nương cười nói.

Thích Thốn Tâm trồm nhìn Thích thị đứng bên cạnh, thấy nàng gật đầu mới cúi đầu nói “Cảm ơn di nương.”

“Minh Trinh, chất nữ ngươi bộ dáng cũng thật là đẹp mắt, còn lo không tìm được phu quân như ý sao?” Tô di nương vẫn đang đánh giá dùng mạo Thích Thốn Tâm, mặt mày trời sinh trắng nón, một đôi mắt hạnh tròn tròn, trên sống mũi điểm nốt ruồi nhỏ, bờ môi có chút bất an mà cong lên, thật là dung nhan chọc người thương yêu.

Phu quân?

Thích Thốn Tâm không biết Tô di nương vì sao vừa thấy nàng liền nhắc tới chuyện này, nàng cũng không dám nhiều lời, chỉ cúi thấp đầu.

Thích thị đỡ Tô di nương đứng lên, chậm tiến lại phía nàng, hương thơm trên người Tô di nương cũng theo đó mà xông tới, Thích Thốn Tâm thấy đôi giày thêu đính hai viên trân châu tròn trịa mượt mà của Tô di nương.

“Xuân Bình kia phạt các ngươi, kỳ thật là đang đánh vào mặt ta,” ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng cầm lấy quả nho Băng Nhụy vừa đưa, đem cho Thích Thốn Tâm, “Nàng là ghi hận ta.”

“Di nương…” Thích Thốn Tâm muốn đứng lên đáp lời, lại bị Tô di nương nhẹ ấn ngồi xuống, lời nói cũng bị nàng chặt đứt “Nhưng ngươi cũng đừng trách nàng.”

Gương mặt Tô di nương lộ vài phần ý vị thâm trường, một đôi mắt lạnh lùng sắc bén “Nàng ta…Dù gì cũng là loại phúc mỏng.”

Tiếng nói của nàng nhu hòa, mang theo khẩu âm phía Nam mềm mại, nhẹ nhàng chậm rãi nhưng không biết vì sao, Thích Thốn Tâm lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Tô di nương ban thưởng Thích Thốn Tâm một hộp cao bôi đầu gối, cho nàng nghỉ nửa ngày không cần đến phòng bếp, Thích Thốn Tâm được Thích thị đỡ đi ra khỏi Hiểu Sương viện, mới biết được nguyên do nàng được gọi tới ngày hôm nay.

“Mai mối.”

Thích Thốn Tâm trừng lớn đôi mắt hạnh, kinh ngạc nhìn Thích thị.

Thích thị vỗ tay nàng “Thốn tâm, Tô di nương có bà con xa ở thành Đông Lăng, trong nhà tuy không phải giàu sang nhưng cũng có một quán rượu nhỏ, con trai nhà họ còn là tú tài, ta đã nhìn qua, dung mạo đoan chính, tính tình cũng hiền lành, hôm nay di nương kêu con tới, đó là xem thử xem, di nương vừa lòng, tự nhiên bên kia cũng…”

“Cô mẫu.” Thích Thốn Tâm cắt lời nàng.

Nàng mới muốn nói gì đó, lại thấy Thích thị thu lại biểu tình, trở nên nghiêm túc, yên lặng nhìn chằm chằm nàng, Thích Thốn Tâm cắn môi, gục đầu xuống.

“Thốn Tâm,” Thích thị than nhẹ một tiếng, duỗi tay sờ đầu nàng, nói lời thấm thía “Trong phủ cũng không phải cách tốt, con hiện giờ ở cùng ta trong phủ, ta hàng đêm đều không ngủ được, con mới mười sáu, nên tìm một người tốt, cũng có chỗ dựa vào.”

Từ trước tới nay Thích thị không nói hai lời, mà Thích Thốn Tâm còn nhỏ đã mất phụ mẫu, cô mẫu có đại ân dưỡng dục nàng, nàng từ trước tới nay đều nghe lời, chỉ là hôn sự…

Thích Thốn Tâm trầm mặc trong chốc lát, uể oải ngẩng đầu “Cô mẫu, ngươi không cần tiễn, con tự mình về.”

Thích thị đứng yên nhìn nàng chân thấp chân cao đi về trước, đến khi bóng nàng dần trở nên nhỏ bé.

Nếu không lập gia đình ở Đông Lăng, sợ là cháu gái nàng cả đời đều không quên được Lễ Dương ở phía Nam.

Nhưng nàng nên quên đi.

Quên đến sạch sẽ mới tốt.

Đầu gối bị đá trên đất ma sát, Thích Thốn Tâm đi đường có chút gian nan nhưng nàng không tính trực tiếp đi về viện, mà dùng chìa khóa mở cửa hông phía sau, rời khỏi phủ.

Công việc kiếm tiền bên ngoài đã bị cô mẫu phát hiện, nàng không thể làm tiếp, nhưng nàng muốn đến nói với Nhan nương một tiếng.

Thật vất vả mới đến cửa lâu, nàng lại thấy trên cửa lớn thế mà dán chữ niêm phong, bên ngoài còn có quan binh canh giữ. Xung quanh người người chỉ trỏ bàn tán “Thật là ngông cuồng”, “Đây là bảy tám mạng người đó” lọt vào tai, Thích Thốn Tâm đang muốn tìm người hỏi một tiếng, lại nghe thấy có người gọi nàng “Thích Thốn Tâm.”

Nàng quay đầu, thấy Tiểu Cửu trong đám người vẫy tay với nàng.

“Thốn Tâm, xảy ra chuyện rồi.”

Tiểu Cửu kéo nàng sang một bên, vội vàng nói “Nhan nương đã chết, còn có những hộ viện nàng thuê, tất cả đều chết.”

…Đã chết?

Thích Thốn Tâm không dám tin, không khỏi quay lại nhìn tòa lâu kia.

“Thi thể, thi thể là ta phát hiện, Nhan nương chậm chạp không dậy, ta liền đi lên lầu gọi, nhưng ta gõ cửa như nào thì bên trong cũng im lặng, ta liền phá cửa, thấy Nhan nương…” Tiểu Cửu chưa bao giờ gặp qua cảnh máu me như vậy, bây giờ nhớ lại, sắc mặt hắn trắng bệch, cả người run lên “Trên cổ nàng bị cắt một nhát, máu chảy đầy đất.”

“Còn có những hộ viện kia, tay chân đứt đoạn, bị nhốt chung trong một gian phòng, tất cả đều là máu…”