Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Quân Ta Ngọt Nhất Thiên Hạ

Chương 13: Không hối hận

« Chương Trước
“Phụ thân, Ô Lạc Tông Đức đã chết, ai cũng không biết chuyện này liên quan đến nhà chúng ta, chìa khóa hiện giờ nằm trong tay chúng ta, chỉ cần tìm được mật thất Ô Lạc Tông Đức cất giữ bạc là xong……”

Trong thư phòng, Cát Ảnh Hồng nhìn bóng dáng phụ thân hắn, hắn nói xong muốn đứng dậy, lại bị Cát Chiếu Vinh quay người lại trừng mắt, quát, “Quỳ xuống!”

“Phụ thân,”

Cát Ảnh Hồng đành phải quỳ xuống một lần nữa, chưa từ bỏ ý định nói, “Ô Lạc Tông Đức trước lúc thăng nhiệm tuần phủ, cùng phụ thân ngài nói đến tốt đẹp, ngài tiếp nhận Tề Vương phủ của triều đại cũ này, thay hắn bảo vệ bảo tàng mật thất giấu trong vương phủ, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp, liền cùng ngài chia đều, vậy mà ngần ấy năm đi qua, hắn không đề cập tới, ngài cũng luôn không tìm được mật thất rốt cuộc là ở đâu……”

“Lần này gia nghiệp nhà chúng ta ở Diễn châu tổn thất cực lớn, hắn rõ ràng biết, lại còn độc chiếm chút bạc cứu tế kia, phụ thân, chúng ta hà tất phải nén giận làm thuộc hạ của hắn!”

Cát Chiếu Vinh vẻ mặt âm trầm, “Vậy ngươi cũng không nên tùy tiện hành sự!”

“Phụ thân, chuyện này nhi tử đã làm, triều đình cũng sẽ không phát hiện Ô Lạc Tông Đức chết cùng chúng ta có liên quan,” Cát Ảnh Hồng bất bình, “Ta không rõ, ngài vì sao không tìm mật thất, lại muốn đem chìa khóa giao cho nữ nhân kia, muốn nàng mang đi?”

“Thiếu gia, hiện nay không phải chỉ có phiền toái từ triều đình,”

Triệu Tử Hằng đứng ở ngoài cửa hồi lâu, đến giờ phút này mới bước vào cửa, “Hiện nay khó giải quyết nhất, là Nam Lê.”

“Nam Lê?”

Cát Ảnh Hồng nhăn mày, “Triệu sư gia, lời này có ý gì?”

Triệu Tử Hằng ngẩng đầu nhìn thoáng Cát Chiếu Vinh đưa lưng về phía hai người họ, thấy hắn không có ý ngăn trở, liền nói, “Trong mật thất kia không những có trân bảo của hoàng thất Lê quốc phía nam, còn có mấy phong mật tin của phụ thân Ô Lạc Tông Đức để lại.”

Cát Ảnh Hồng không khỏi thắc mắc, “Mật tin gì?”

“Hơn ba mươi năm trước phụ thân Ô Lạc Tông Đức đã từng là quan văn Đại Lê, khi hoàng thất Bắc Nguỵ tràn qua biên quan đoạt nửa giang sơn Đại Lê, hắn liền hàng Bắc Nguỵ, đầu hàng rồi, tất nhiên yêu cầu chức quyền, phụ thân Ô Lạc Tông Đức vừa thuyết phục vừa uy hϊếp, liên hợp với quan viên châu phủ quanh Diễn châu dâng lên《 bái Hô Diên hoàng đình thư 》.”

Cát Ảnh Hồng cũng từng nghe đến《 bái Hô Diên hoàng đình thư 》, gần trăm vị quan địa phương Đại Lê dâng một bản tấu cho hoàng thất Bắc Ngụy lên án hoàng tộc Đại Lê - Tạ thị mạnh mẽ, khen ngợi hoàng thất Hô Diên vâng mệnh trời, vốn nên thống ngự Trung Nguyên.

Câu từ mênh mông cuồn cuộn, hạ nhục sĩ khí Nam Lê, sau chiến tranh, chiếm lấy một nửa giang sơn từ Đề Dương lên phía bắc.

Đó chỉnh là sự kiện “sỉ nhục” khó quên của Nam Lê.

“Phụ thân Ô Lạc Tông Đức sở dĩ có thể lấy thân phận người Hán ở Bắc Nguỵ lên địa vị cao, chính là nhờ một bản tấu sỉ nhục Nam Lê vạn phần 《 bái Hô Diên hoàng đình thư 》, nhiều năm qua, hắn còn qua lại chặt chẽ cùng một vị quan Nam Lê địa vị cao. Chỉ là phụ thân Ô Lạc Tông Đức 6 năm trước bị người ám sát, con của hắn cũng hoàn toàn không biết chuyện này, liên hệ cùng Nam Lê bên kia cũng chặt đứt,” Triệu Tử Hằng quơ quơ cây quạt, đôi mắt híp lại, “Nhưng Nam Lê làm sao lại không rõ cái u ác tính giấu trong triều đình? Chìa khóa ở chỗ này, không phải cho Nam Lê cơ hội sao?”

Cát Ảnh Hồng còn đang xuất thần, Cát Chiếu vinh đưa lưng về phía bọn họ hồi lâu không nói gì, chỉ sờ ban chỉ bằng đá quý hiếm có, hắn nâng mi, một đôi mắt âm trầm sắc bén, “Năm vừa rồi Nguyệt Dung trở lại Bách thành thăm viếng nhiều ngày, một chuyến đi này cũng không tính đột ngột,”

“Không thể chờ được nữa, lệnh Nguyệt Dung lập tức dời đi, trời sáng đi ngay lập tức!”

——

Trời đêm hè tối đen, nhưng bóng cây ngoài cửa sổ lại không thấy tiếng ve ồn ào.

Tại nơi không phải căn phòng cũ nát ở Nam viện kia , Thích Thốn Tâm ôm lấy chăn, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, nàng nhắm mắt lại, trong đầu đều là lời cô mẫu nói với nàng ngày đó.

“Vài ngày sau, ta phải đi theo di nương rồi,”

Trên mặt Thích lúc đó đầy vẻ ôn nhu, “Ngươi cũng biết năm nào di nương cũng phải về Bách thành một chuyến, nhưng lần này, sợ là muốn ở lại đó lâu, ta là người bên người nàng, tất nhiên muốn đi theo.”

“Ở lại lâu?”

Thích Thốn Tâm vội hỏi, “Ở lại lâu là bao lâu? Vì sao di nương lại không trở về phủ?”

“Đều là ý của phủ tôn, chúng ta làm hạ nhân nào có biết?” Thích thị nhẹ nhàng than một tiếng, lại đánh giá khuôn mặt nàng, “Thốn Tâm, ta là nô tỳ bán đứt, văn tự bán mình cả đời đều ở trong tay chủ tử, mà con hiện giờ cũng lớn, nên có cuộc sống của chính mình, con ở Đông Lăng, cùng Thẩm tiểu công tử sống thực tốt.”

“Ta xem ngày kia là ngày lành, các con thành thân luôn đi.”

Thích thị sờ sờ tóc mai nàng, “Con hãy nghe ta nói, tốt xấu gì cũng làm ta yên lòng, nhìn con thành thân.”

Tay nải cạnh chân tường là Thích thị thay nàng thu thập tốt, một năm trước nàng nhập phủ cũng không mang nhiều đồ vật lắm, lúc đi, lúc đi cũng không cần thu dọn nhiều.

Nhưng giờ phút này, Thích Thốn Tâm duỗi tay sờ phía dưới gối đầu, đầu ngón tay chạm vào một khối gồ lên trong túi bao, nàng nhịn không được cuộn tròn thân thể, nước mắt tràn ra.

Sau khi rửa mặt vào buổi tối, lúc nàng tìm quần áo ở trong tay nải mới phát hiện Thích thị giấu một túi bạc ở bên trong, chừng 2-300 lượng.

Đây là phải tiết kiệm bao lâu chứ?

Thích Thốn Tâm càng nghĩ, mũi càng chua xót, nàng nhịn không được lau nước mắt.

Sau nửa đêm, cũng không biết nàng thϊếp đi từ lúc nào, Thích Thốn Tâm ngủ một giấc không mộng mị, buổi sáng ánh mặt trời len qua song cửa sổ, nàng mới hậu tri hậu giác mà mở to mắt.

Ngồi dậy một lúc, âm thanh chuông bạc ting tang làm nàng thanh tỉnh hơn.

Nàng mới phát hiện bây giờ bản thân đã không còn trong phủ, cũng không cần vội vàng đi phòng bếp.

Đi ra khỏi phòng, Thích Thốn Tâm liền thấy thiếu niên đang ngồi trên hành lang, trước mặt hắn có một bếp lò đen tuyền, mặt trên vẽ hai con thỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, đúng là kiệt tác của nàng lúc trước.

Bên trên lò đang đun nước trà, hắn dùng muỗng trúc múc một muỗng đổ vào chén, nhất thời chuông bạc đeo trên cổ tay cũng theo chuyển động phát ra tiếng vang.

Hắn tựa hồ cũng không cảm thấy ầm ĩ, mặt mày ngược lại có vài phần lười biếng thanh thản, ngẩng đầu thấy nàng đứng ở chỗ đó, liền hướng nàng cười.

“Hôm nay không cần đi học đường sao?”

Thích Thốn Tâm đi đến bên cạnh ngồi xuống, nhận chén trà hắn đưa.

Thiếu niên lắc đầu, “Đã báo qua Ôn lão tiên sinh, muốn chuẩn bị thành thân.”

“À……”

Nhắc tới thành thân, Thích Thốn Tâm cũng có chút ngượng ngùng, nàng nhấp một ngụm trà, thế nhưng ném được chút hương vị khác lạ, rõ ràng là đun qua nước sôi, lại có cảm giác mát lạnh không nói lên lời.

Từ trước đến nay nàng chưa từng uống qua trà như vậy.

“Uống ngon không?”

Âm thanh hắn truyền đến, Thích Thốn Tâm vừa nhấc đầu, liền gặp được một đôi mắt tràn ngập chờ đợi.

“Ừm, uống thực ngon.”

Thích Thốn Tâm thành thật gật đầu.

Thiếu niên nghe vậy, trên mặt càng thêm vài phần ý cười vui vẻ, hắn khẽ nâng cằm, nói với nàng, “Đây là trà ta thích nhất, ta liền biết ngươi cũng sẽ thích.”

“Thốn Tâm,”

Hắn kêu tên nàng, nghiêm túc hỏi, “Trước khi thành thân, phải chuẩn bị cái gì?”

Hắn thoạt nhìn thực hứng thú.

Thích Thốn Tâm suy nghĩ trong chốc lát, “Hẳn là hỉ phục đi? Hiện tại cũng không kịp làm, chỉ có thể đi tiệm quần áo nhìn xem có bộ nào tốt không.”

“Chúng ta đi luôn lúc này.”

Hắn vừa nói xong, chén trà trong tay Thích Thốn Tâm liền bị hắn lấy đi đặt lên trên bàn, hắn cầm tay nàng, kéo nàng đi xuống hành lang gỗ.

Con hẻm vốn yên tình, giờ lại đinh đang tiếng chuông bạc thanh thuý.

Trên đường đi Thích Thốn Tâm có chút hoảng hốt, nàng nhìn tay hắn đang nắm tay nàng, cũng nhìn đến dây vòng đỏ gắn chuông bạc trên tay hắn, nhìn đến sườn mặt hắn mông lung trong sương mù.

Tiệm y phục có một cặp hỉ phục làm sẵn, chỉ là mặc lên người tân nương có chút rộng thùng thình không quá vừa người, lão bản nương đo kích cỡ cho nàng, hẹn sửa giúp nàng thật sớm.

Sắc trời càng sáng, sương mù tan, trên đường cũng càng náo nhiệt, Thích Thốn Tâm cùng Tạ Miểu ngồi cạnh sông đào bảo vệ thành nhìn thuyền đi bên dưới.

Thích Thốn Tâm trong l*иg ngực ôm thật nhiều bao giấy dầu, đều là quả khô và mứt hoa quả Tạ Miểu mua cho nàng ở trên phố, nàng cầm một viên mứt hoa quả ăn, nhìn ánh nắng chiếu trên mặt sông giống như vảy bạc, nói, “Miểu Miểu, ngươi về sau, cũng sẽ cùng ta đi Bách thành thăm cô mẫu ta sao?”

“Ừ.”

Tạ Miểu lên tiếng.

Thích Thốn Tâm quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mặt trời xuyên qua cành lá, rơi trên người hắn thành từng đốm nhỏ, nàng nhìn một lát, bỗng nhiên lại hỏi, “Ngươi thật sự sẽ không hối hận sao?”

Tạ Miểu nghe vậy, lại cười một tiếng.

Cặp mắt xinh đẹp của hắn cong lên, ánh sáng trong mắt lung linh như ánh nước trên mặt hồ, lông mi mảnh dài hơi rũ xuống, thanh âm càng nhẹ rất nhiều: “Ta chỉ sợ ngươi sẽ hối hận.”

“Ta sẽ không.”

Tiểu cô nương kề sát vào hắn, nghiêm túc nói.

Hắn nâng mắt nhìn nàng, tựa hồ cảm thấy nàng thực ngây thơ, hắn nhìn chăm chú vào nốt ruồi son trên mi tâm nàng, cuối cùng chỉ ngắn gọn nói, “Mong là vậy.”

Hắn giống như trở nên có điểm khác lạ, có lẽ do cặp mắt kia, hoặc là ngữ khí hắn, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, Thích Thốn Tâm nhìn lại vẫn thấy hắn bình thường.

Nhưng nàng lại không biết vì sao, bỗng nhiên nhớ tới ống tay áo dính chút máu của hắn hôm qua.

——

Lúc hoàng hôn,

Đường Tây trên quan đạo, một đội xe ngựa đã đi nhiều ngày.

“Cũng không biết lão gia vì sao đột nhiên thay đổi, lệnh ta hôm nay liền đi,” Tô di nương ngồi trong xe ngựa rộng rãi thoải mái, nhíu mày liễu oán giận với Thích thị bên cạnh, “Ta bình thường phải dùng đồ quen, lúc này chỉ kịp mang hai xe…… Minh Trinh, cũng làm hại ngươi không kịp cáo biệt cùng chất nữ đúng không?”

“Lời nên nói đều đã cùng nàng nói hôm qua, cũng không có gì dặn dò nhiều.” Thích thị ngồi ở một bên, cúi đầu cười nói.

Nhưng sau đó nàng thoáng ngẩng đầu, ánh mắt tựa lơ đãng mà dừng ở khuôn mặt tái nhợt của Tô di nương .

Gió thổi tung màn che bay lên, chân trời bên ngoài là một mảnh trời mây hồng tím, xa phu ở bên ngoài kêu một tiếng, “Di nương, đi tiếp một đoạn nữa, sẽ đến khách điếm nghỉ chân!”

Tô di nương tựa hồ trên đường đi không cảm thấy thoải mái, ngón tay vò khăn mấy cái qua lại, nhưng nàng cũng không dám oán trách chủ tử, dọc đường đi cũng không nói mình có chỗ nào không khoẻ, không ăn cái gì, trà cũng không uống.

Thích thị nghe xong lời xa phu nói, liền xốc mành xem bên tình hình ngoài, phía sau là thị vệ đi theo, còn có hai xe ngựa.

Thích thị quay đầu, nhìn thấy Tô di nương dựa trên đệm mềm mơ màng sắp ngủ, nàng lại không do dự, lấy một thanh chủy thủ từ ống tay áo ra, nàng thò người ra ngoài cắt đứt cổ xa phu.

Xa phu không kịp kêu to một tiếng, thân mình liền ngã xuống, Thích thị nhanh chóng cầm dây cương, đổi hướng đi sang đường bên phải.

“Minh Trinh?”

Bên trong xe ngựa truyền đến tiếng Tô di nương kinh hô, “Minh Trinh ngươi làm gì vậy?”

Thích thị quay đầu lại nhìn thấy Tô di nương co vào một góc trong xe ngựa, đầy mặt kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt Tô di nương lúc này, Thích Minh Trinh xa lạ đến đáng sợ.

Đôi mắt ngày thường cẩn thận kính cẩn nghe lời nàng, hiện giờ lạnh lùng đến cực điểm, giống như rắn độc đang ngủ đông.

Tô di nương thấy Thích Minh Trinh một đao đâm vào lưng ngựa, con ngựa kia lập tức hí một tiếng, nổi cơn điên phóng đi, tiếng thị vệ quát tháo mơ hồ vang đến từ phía sai.

Thích Minh Trinh xoay người lại đem lưỡi dao đầy máu kia đặt trên cổ nàng.

“Minh Trinh……”

Tô di nương sợ tới mức hoảng loạn, nàng kinh hoảng thất thố mà kêu, “Minh Trinh ngươi muốn làm gì!”

Gương mặt đã trải qua sương gió của Thích Minh Trinh lộ ra ý cười, nàng không thèm thu liễm, một bàn tay hung hăng nắm cằm Tô di nương, khiến cho nàng hé miệng.

Tô di nương trợn to hai mắt, ra sức giãy giụa, lại trước sau không tránh thoát được.

Mà Thích Minh Trinh lại đánh giá khuôn mặt tinh tế của nàng một phen, mới duỗi tay thâm nhập, chạm phải một sợi tơ trong cổ áo, nàng liền bóp cổ Tô di nương, đem sợi tơ kéo ra bên ngoài.

Đồ vật bên trong tung ra, Tô di nương vừa ho khan lại nôn, phấn trên mặt trôi thành vệt dài.

“Minh Trinh, ngươi……” Tô di nương giãy giụa mở miệng, nói một nửa lại là một trận ho khan mãnh liệt, nàng run rẩy chỉ vào Thích Minh Trinh, thanh âm trở nên nghẹn ngào khó nghe, “Ngươi gạt ta……”

“Đều là bởi vì ngươi lúc trước đã cứu ta, ta mới, ta mới,”

Thích Minh Trinh lại bóp chặt cổ nàng, chưa nghe người bên dưới nói xong, nàng lạnh lùng nhìn cái nữ nhân còn đang giãy giụa, rốt cuộc mở miệng, “Di nương, còn may là hắn vẫn tin ngươi, mấy năm nay ở bên cạnh ngươi, ta cũng không muốn lật mặt.”

Lưỡi dao đâm thủng ngực nữ nhân, máu tươi bắn lên sườn mặt Thích Minh Trinh, nàng quay đầu lại, thông qua mành bị gió thổi bay, thấy rõ xe ngựa đã càng tiến gần đến huyền nhai phía trước.

Tác giả có lời muốn nói: Thốn Tâm: Ta cảm thấy phu quân ta muốn thành thân ngay lập tức có điểm không hợp lý……

Tiểu hắc miêu: Ta thật là không chịu được khổ, mới không thể vạch trần gương mặt thật của hắn. 【 miêu miêu khóc thút thít jpg.】
« Chương Trước