Chương 12: Quận vương phi

Lũ lụt ở Diễn châu nhấn chìm nhiều ruộng tốt, thừa tướng Bắc Nguỵ Ô Lạc Tông Đức nhiều lần tham ô bạc cứu tế, bị phạt trượng đánh chết ở Đồ châu, sau khi Cát Ảnh Hồng trở về Đông Lăng phủ, liền ở lỳ trong thư phòng Cát Chiếu Vinh cả một ngày không ra.

Sáng sớm Thích Thốn Tâm bận rộn ở phòng bếp, nghe thấy Mạc thị và mấy đầu bếp nữ đàm luận nói từ Diễn châu cùng Đồ châu vọt tới một đám dân chạy nạn, đều bị Cát phủ tôn ra lệnh ngăn chặn ngoài cửa thành Đông Lăng.

Nghe nói dân chạy nạn làm loạn, quan sai giữ cửa thành còn đánh chết vài người.

Nàng không nghe thấy những điều phía sau, bỗng nhiên có nha đầu phụ bếp ở bên ngoài gọi nàng: “Thốn Tâm, cô mẫu ngươi gọi ngươi đi ra đây một tý.”

Thích Thốn Tâm ra khỏi phòng bếp, thấy trời đã sẩm tối, Thích thị lẻ loi đứng ở chỗ đó, phía sau cũng không mang theo nha hoàn.

Nàng đi qua gọi một tiếng cô mẫu, khuôn mặt trời sinh nghiêm túc của Thích thị lộ ra chút ý cười, kéo tay nàng tới rồi bên hiên Củng Nguyệt Kiều.

Thích thị dùng khăn xoa xoa mặt Thích Thốn Tâm, mới nói, “Ở trong phòng bếp, cũng không nhất thiết phải có con, trước đây ta bảo con không cần vào phủ, nhưng con lại khen ngược, gạt ta tự mình ký văn khế cầm cố.”

Nàng vừa nói vừa lắc lắc đầu, có vài phần bất đắc dĩ cười cười, “Con nha, rốt cuộc đều là người Thích gia, đều là mệnh khổ.”

Thích Thốn Tâm cảm thấy hôm nay cô mẫu có chút kỳ quái, nhưng nàng không có mở miệng, lại nghe Thích thị nói, “Con đã mười sáu, hiện giờ cũng là đại cô nương, nên có đường kiếm sống của mình, văn khế cầm cố của con, di nương đã huỷ, sau này, con không cần phải ở trong phủ làm nha hoàn nữa.”

“Cô mẫu, là phát sinh chuyện gì sao?”

Thích Thốn Tâm chớp mắt nhìn nàng.

——

Mới sáng sớm ánh mặt trời chưa có gay gắt, hạ trên tán lá cây một tầng ánh sáng vàng kim, chiếu tới thiếu niên một thân áo bào đơn sắc còn đang ngái ngủ, phảng phất như mới từ trong giấc mơ tỉnh lại.

Bên người mở một bức họa, khuôn mặt trong tranh vẽ thực giống hắn, mà hắn chỉ liếc mắt một cái, liền nghiêng mặt đi nhìn thiếu niên bị dây thừng trói chặt trong viện, hắn tựa hồ cảm thấy thú vị, “Là người Nam Lê sai ngươi đến đây?”

Người nọ nhìn thẳng vào thiếu niên trên hành lang, khuôn mặt căng ra, nhất quyết không mở miệng.

“Tiểu quận vương, Kim Lân Vệ đều mạnh miệng thật sự, thần cũng không thể cạy miệng hắn.”

Hắn một bên ôm thanh kiếm, tóc được tết lại thành nhiều bím trên đầu, trên người đeo không ít trang sức bằng bạc, đá vào người đang bị trói, nói.

“Vậy ư?”

Thiếu niên cong môi, một tay chống tay vịn ghế đứng dậy, ống tay áo to rộng buông thõng xuống, khi hắn bước xuống cầu thang, gió thổi vạt áo hắn dập dìu như những tầng mây.

“6 năm không ở Nam Lê, lại có người nhớ rõ bộ dạng ta.”

Ngữ khí hắn chậm rãi nhẹ nhàng, tiến đến gần tên Kim Lân Vệ đang quỳ trên mặt đất, hắn thuận tay lấy trường kiếm của hộ vệ bên cạnh, mũi kiếm lạnh lẽo vỗ nhẹ lên cổ tên Kim Lân Vệ, “Trong thành Nguyệt Đồng, rốt cuộc có bao nhiêu người sợ ta trở về?”

Cổ tên Kim Lân Vệ gằn lên gân xanh, dù cho lưỡi dao lạnh băng kề sát da thịt hắn, hắn cũng mím chặt môi không nói một lời.

Thiếu niên thu lại ý cười trong mắt, tựa hồ đã mất đi hứng thú, chuôi kiếm trong tay đột nhiên giáng một đòn nghiêm trọng lên sườn mặt Kim Lân Vệ, nhất thời cằm hắn trật khớp, răng miệng hỗn loạn chảy đầy máu tươi.

Trong nháy mắt, ngực hắn bị kiếm phong sắc bén đâm thủng.

Trên tay thiếu niên tràn đầy máu, hắn nhẹ liếc mắt nhìn Kim Lân Vệ trên đất, hai tròng mắt hơi cong, ngữ khí tiếc nuối, “Giống như lệch vị trí rồi, chỉ sợ không thể như ngươi mong muốn, chết thật thống khoái.”

Hộ vệ tóc thắt bím tựa hồ đã thấy nhiều tình trạng như vậy, không cảm xúc dâng lên khăn gấm sạch sẽ.

Thiếu niên rút kiếm từ cơ thể ra, tiếp nhận khăn thong thả ung dung mà xoa xoa tay, tự chán ghét bộ dạng bản thân không chỉnh tề, ngay sau đó đem khăn ném cho người bên cạnh, gọi một tiếng, “Trình Tự Vân.”

Trình Tự Vân đứng ở một bên hồi lâu, hắn ở Nam Lê 6 năm đều chưa gặp qua vị tiểu quận vương này, hiện giờ thấy hắn hành sự như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc.

Chợt nghe Tạ Miểu gọi hắn, hắn lập tức lấy lại tinh thần, chắp tay hành lễ, “Quận vương.”

“Đem Huyết nhục cổ trùng tham ăn của ngươi tới.”

Tạ Miểu giãn mi, quay đầu lại nhìn hắn, “Hắn đã muốn làm người câm, vậy thành toàn hắn.”

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm người khác nghe mà hoảng sợ.

Kim Lân Vệ kia nghe xong, không khỏi trợn to hai mắt, đầy mặt kinh sợ, càng không đợi Trình Tự Vân thật sự lấy cổ trùng ra, hắn liền ra sức lao đến chỗ thanh kiếm trên mặt đất, khoảng khắc da thịt xẹt qua, mũi kiếm cắt ra một đường máu huyết tuôn trào, tắt thở mà chết.

Tạ Miểu tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, hắn ngược lại khẽ cười một tiếng, đúng lúc hộ hệ tóc thắt bím đưa tới một chén trà nhỏ, hắn chậm rãi uống một ngụm, ánh mắt dừng ở trên người thanh niên, “Đan Ngọc, Cát Ảnh Hồng đã trở lại Đông Lăng?”

“Vâng, như quận vương sở liệu, phụ tử Cát gia cùng Ô Lạc Tông Đức đã sớm có hiềm khích, lần này bạc cứu tế không cánh mà bay, bọn họ hoài nghi do đối phương nuốt hết, thần liền ở bên trong sử chút thủ đoạn, thuận nước đẩy thuyền làm Cát Ảnh Hồng gϊếŧ Ô Lạc Tông Đức trước, chìa khó kho bạc kia, hẳn là đã bị hắn mang về Đông Lăng.”

Đan Ngọc cúi đầu, trang sức bạc va chạm ra tiếng vang.

“Vậy ngươi đi lấy chìa khóa đi.”

Tạ Miểu nhẹ nhàng phân phó.

“Dạ!”

Đan Ngọc cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Trình Tự Vân ở một bên lặng im nghe, đến giờ phút này hắn mới bừng tỉnh phát giác, vì sao Đan Ngọc thu được thư lại chậm chạp không tới Đông Lăng, vì sao vị Tinh Nguy quận vương này muốn mạo hiểm nán lại Đông Lăng như vậy.

Là vì một chiếc chìa khóa, cũng vì một cánh cửa, còn có thứ bị khoá ở bên trong cánh cửa bí mật kia.

Đó cũng là nhiệm vụ của Địch Thần Hương.

Tâm tư này, Trình Tự Vân không khỏi ngẩng đầu nhìn ống tay áo như mây của thiếu niên kia, cũng không biết vì sao, tay nắm chuôi đao của hắn trở nên lạnh lẽo.

Rõ ràng dung mạo như tiên tử, nhìn như không nhiễm bụi trần, thủ đoạn lại cực kỳ tàn nhẫn, tâm kế sâu đậm.

“Trình hương sử, quận vương phi tới!”

Chợt, ám vệ ẩn nấp trên mái nhà thông báo một tiếng.

“Quận vương phi?”

Đan Ngọc vừa nghe ba chữ này, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

“Thu thập vết máu trên mặt đất sạch sẽ, các ngươi lui nhanh đi.”

Tạ Miểu lung lay chuông bạc trên tay một chút, quả nhiên vang lên, hắn cũng không thèm nhìn tới đám người trong viện, thuận miệng nói một câu.

“Đúng vậy.”

Trình Tự Vân lập tức gọi người tới xử lý vết máu trên mặt đất, cũng đem thi thể Kim Lân Vệ kia ném vào một căn phòng gác mái, những người khác cũng theo sát phi thân đi lên.

Đan Ngọc còn không hiểu ra sao, “Tiểu quận vương……”

“Ngươi cũng đi.”

Tạ Miểu giương mắt nhẹ liếc hắn.

“…… Dạ?.”

Đan Ngọc giật mình, tức khắc cái gì cũng không dám hỏi, chớp mắt biến mất tại sân viện nhỏ hẹp.

Trong viện yên tĩnh, âm thanh chuông bạc thanh thuý bên ngoài nghe càng rõ ràng, Tạ Miểu đứng yên lẳng lặng nghe thanh âm kia càng ngày càng gần, hắn xoay người đi vào trong phòng, nằm lên giường, không để ý tới ghé vào bên cạnh tiểu hắc miêu, thuận tiện đắp chăn lên.

Tiểu hắc miêu nghiêng đầu nhìn hắn trong chốc lát, meo meo kêu hai tiếng, chạy đến trên người hắn.

Tạ Miểu nhíu mày, mà mèo con giương một đôi mắt tròn tròn đối diện nhìn hắn, ngồi ở trên người hắn, cái đuôi lông xù xù lắc qua lắc lại.

Thích Thốn Tâm gõ cửa một chút, rất tự nhiên mở cửa, đi vào vừa lúc thấy một người một mèo đang nhìn lại đây.

Mèo con có lẽ thấy nàng ôm tay nải, chớp mắt một cái nhảy xuống, đảo quanh chân nàng kêu meo meo không ngừng.

Tạ Miểu ngồi dậy, chăn mỏng trượt xuống, chồng thành một đống bên hông mảnh khảnh, trong mắt hắn tựa hồ chưa thanh tỉnh, sương mù mênh mông.

Hắn cũng thấy nàng ôm trong ngực mấy cái tay nải, liền hỏi, “Những cái đó là cái gì?”

Thích Thốn Tâm lại ôm tay nải đi đến trước giường hắn, trên mặt nàng lại là biểu tình mê mang và cô đơn, “Miểu Miểu, cô mẫu ta phải đi.”

Tạ Miểu ngẩn ra, ngay sau đó hỏi, “Đi? Nàng muốn đi đâu?”

“Di nương bỗng nhiên phải về nhà mẹ đẻ ở Bách thành, ta thấy ý của cô mẫu là di nương muốn ở hẳn Bách thành, cô mẫu ta hầu hạ bên người di nương nhiều năm, cũng muốn đi theo nàng.”

Thích Thốn Tâm rũ đầu xuống, có chút không kìm được nước mắt, “Ta cứ tưởng rằng, ta có thể hầu hạ bên người cô mẫu, thay nàng dưỡng lão.”

Nhiều năm trước, lúc nàng còn rất nhỏ, sau khi gia gia xảy ra chuyện, cô mẫu rời Nam Lê trước, mà nàng cùng mẫu thân sau khi phụ thân mất mới đi Bắc Nguỵ.

6 năm trước mẫu thân ở bệnh chết ở Diễn châu, cô mẫu bỗng nhiên xuất hiện, mang theo nàng đi tới Đông Lăng.

Vì kiếm kế sinh tồn, cô mẫu bán mình vào phủ tôn làm nô tỳ nhưng không cho nàng nhập phủ làm nha hoàn, là tự nàng trộm ký văn khế cầm cố vào phủ một năm trước.

“Ta nỗ lực tiết kiệm tiền, cũng không chỉ bởi vì ta muốn trờ về Nam Lê, cô mẫu ta cả đời không có thành thân, cũng không có con cái, nàng chỉ có ta, ta cứ nghĩ nàng cả đời sẽ không thể rời phủ tôn, ta cũng nghĩ sẽ ở cạnh dưỡng lão cho nàng.”

Về Nam Lê, cũng không phải không trở lại.

Nàng chỉ muốn mang tro cốt của mẫu thân trở về cùng phụ thân an táng bên nhau, nàng biết chung quy vẫn phải về Đông Lăng.

Thích Thốn Tâm lau mắt một chút, “Nhưng nàng không cho ta đi theo đến Bách thành.”

Tạ Miểu nghe tin Tô di nương bỗng nhiên phải rời khỏi Bách thành liền cụp mắt, lại nghe Thích Thốn Tâm nói Thích Minh Trinh cả đời này cũng chưa thành thân, trên mặt bất động thanh sắc nhưng nhạy cảm phát giác ra có điểm kỳ lạ.

“Đừng khóc.”

Hắn đem tay nải trong tay nàng đặt xuống, đôi mắt trong suốt nhìn nàng, “Chỉ là đi Bách thành, đâu có xa xôi ngàn dặm, nàng có thể trở về, ngươi cũng có thể đi xem nàng.”

Thích Thốn Tâm cũng biết, chỉ là nhiều năm như vậy không cùng cô mẫu tách ra, trong lòng nàng vẫn có chút khó chịu, nàng bụm mặt hoà hoãn trong chốc lát, mũi cũng không còn sụt sịt nữa mới ngẩng đầu, “Nhưng cô mẫu muốn chúng ta lập tức thành thân.”

“Nàng nói ngày sau, ngươi nguyện ý sao?”

Nàng hỏi.

Thiếu niên nâng tay lên, chuông bạc trên cổ tay phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe, hắn dùng ống tay áo lau mặt nàng một chút, có lẽ cảm thấy tò mò, ngón tay hắn còn chạm lên lông mi nàng.

Nàng không nhịn được chớp mắt, thấy hắn nghiêm túc nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười, “Ừm.”

Hắn cười rộ lên, e lệ lại ngây thơ.

Thích Thốn Tâm nhất thời ngượng ngùng dời mắt, bỗng dưng nhìn thẳng vào ống tay áo hắn.

Cổ tay áo trắng còn sót lại vài vệt máu đỏ tươi.

Thiếu niên theo ánh mắt nàng nhìn xuống, ngay sau đó cánh tay giấu dưới ống tay áo hung hăng lướt qua góc bàn sắc nhọn bên hông.

Thích Thốn Tâm không chú ý tới, chỉ là duỗi tay sờ, ngón tay thế nhưng cũng dính chút máu nhàn nhạt, nàng lại giương mắt nhìn về phía hắn, “Này…… Là máu?”

Thiếu niên nhẹ liếc vệt hồng trên tay nàng, ngay sau đó mặt mày khẽ nhếch, đem mang theo ngón tay vương vết máu cho nàng xem, “Hạt mè cào.”

Hạt mè?

Thích Thốn Tâm không khỏi quay đầu nhìn tiểu hắc miêu đang lăn lộn trên đất chơi với cái đuôi của mình.

Ngón tay hắn chảy thật nhiều máu, thật là mèo cào sao?

Thích Thốn Tâm cảm thấy nơi nào đó có chút không thích hợp.

Nhưng lúc này, Tạ Miểu đã nắm lấy tay nàng, dùng khăn lau sạch vết máu trên tay, ngẩng đầu thấy nàng đang nhìn hắn liền nói nhẹ nhàng bâng quơ:

“Dơ.”

Tác giả có lời muốn nói: Tạ Miểu: Là miêu miêu cào thương ta, đều là miêu miêu sai 【 ủy khuất jpg.】