Chương 11: Chuông bạc

Gió đêm hè phất qua gò má mang theo sự oi nóng.

Đèn l*иg tròn tròn bị gác ở trên hành lang, ngọn đèn dầu mờ nhạt chiếu lên sườn mặt cô nương đang ngồi trên ghế, nàng rũ mắt, dùng que trúc nhỏ khều một ít thuốc mỡ từ trong bình sứ, động tác mềm nhẹ mà bôi lên cần cổ của thiếu niên.

Da hắn thực trắng, chỗ bị muỗi đốt trông đỏ lên rõ ràng.

“Buổi trưa ta gặp ngươi, nơi này mới chỉ có một cái, hiện tại đều đỏ một mảnh nhỏ.” Nàng một bên bôi thuốc cho hắn, một bên nói.

“Chúng nó đều cắn ta.”

Thanh âm hắn cũng có chút khó chịu.

“Ngày mai ta dùng ngải thảo lau sàn nhà một lượt, lại xông chút hương, muỗi cũng không dám tới gần nhà ở, hiện tại bôi thuốc này, muỗi cũng sẽ không đốt ngươi.”

Biết hắn không biết làm việc sinh hoạt thường ngày, nàng kiên nhẫn giải thích với hắn.

Tạ Miểu lặng im nghe nàng nói, nghiêng đầu nhìn nàng, “Ngươi ngủ không được, cho nên mới tới sao?”

“Ừm.”

Thích Thốn Tâm lên tiếng, đem bình sứ nhỏ đặt sang một bên, nói, “Hôm nay trên đường hồi phủ, ta thấy chém đầu.”

Nàng ngẩng đầu, “Những người đó đều họ Tạ giống ngươi, bọn họ không chịu sửa họ.”

Sàn đất trên cửa chợ đầy máu, đầu dính đầy bụi đất, còn có vài goá phụ tiếng khóc thê lương, ban đêm nàng nằm trên giường nhắm mắt lại, trước mắt đều là một mảnh màu đỏ.

“Miểu Miểu, trên đời này luôn có một số người thực quật cường, thà chết chứ không chịu cong lưng, lại giữ không nổi đầu.”

Nhưng đâu ai biết được họ là người hồ đồ, hay là thanh tỉnh?

“Ngươi là đang nói bọn họ, hay là phụ thân ngươi?”

Tạ Miểu nhìn ra manh mối.

Thích Thốn Tâm sửng sốt một chút, sau đó tựa cằm lên đầu gối, một lúc lâu không nói chuyện.

“Miểu Miểu, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận.”

Một lát sau, nàng mới khẽ nói.

Nàng không ngẩng đầu, không biết hắn lúc này đang nhìn búi tóc đen nhánh của nàng, biểu tình lạnh nhạt, “Ngươi sợ ta giống như bọn họ.”

“Ừm.”

Nàng lên tiếng, hai chân đặt xuống đất, cúi người đem mèo con đang lượn lờ đảo quanh dưới chân ôm vào trong ngực, lại quay đầu nhìn hắn, “Miểu Miểu, ta nghĩ ngươi ở một mình khả năng sẽ cảm thấy quạnh quẽ, cho nên ôm mèo con từ nhà Tiểu Cửu đến đây, ngươi có đặt tên cho nó chưa?”

Tạ Miểu nhìn thoáng qua mèo con đen tuyền, đôi mắt trong màn đêm đen láy như lưu ly, hắn lắc đầu, “Không có.”

“Nhưng ngươi đều đặt tên cho tiểu cẩu mà.” Thích Thốn Tâm nhìn hắn.

“Sau khi nó chết ta mới đặt.”

Hắn nhớ tới con chó kia, nó sinh ra không đẹp chút nào, lông trắng đen lộn xộn, “Nó chỉ ở bên cạnh ta ba tháng.”

Sau đó đã bị người hành hạ đến chết.

Đôi mắt hắn đầy sương mù như mặt hồ, trầm tĩnh lại mê mang, “Chúng nó không sống lâu như con người, cũng không thể bên cạnh ta thật lâu.”

“Trên đời nào có cái gì lâu dài? Hư ảo nhất thời hay cả một đời, mặc kệ thế nào, quan trọng nhất vẫn là hiện tại.”

Thanh âm nàng bỗng nhiên dừng ở bên tai hắn.

Tạ Miểu nghe vậy giương mắt, vừa lúc nhìn thẳng vào mắt nàng.

Thích Thốn Tâm nghiêng mặt đi, dời khỏi tầm mắt hắn, nhìn mèo con trong l*иg ngực, buồn đầu suy nghĩ một chút, nói, “Vậy gọi hạt mè đi.”

“Thích Thốn Tâm.”

Hắn bỗng nhiên gọi tên nàng.

Thích Thốn Tâm nháy mắt nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lại thấy hắn nâng nhẹ cằm, nhìn bầu trời ngoài kia, một vầng trăng sáng bàng bạc.

Đôi mắt hắn cong lên xinh đẹp, gió thổi lay vài lọn tóc của hắn, ngữ khí hắn nhẹ nhàng, thực vui vẻ:

“Ngươi không được quên lời ngươi nói hôm nay.”

Đêm càng khuya, Thích Thốn Tâm rốt cuộc không thể ở lâu, sáng sớm ngày mai ở phòng bếp thực nhiều việc, nàng đem mèo cùng bình thuốc nhỏ bên cạnh nhét vào trong l*иg ngực hắn, dặn dò không quá hai câu liền cầm đèn l*иg rời đi.

Thiếu niên nhìn nàng đi đến đình viện, nhìn nàng mở cửa đi ra ngoài, nghe thấy cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng khép lại, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, hạ mắt nhìn mèo con trong ngực.

Trong phòng thắp đèn, quanh mình vẫn tối tăm, mèo con trong ngực hắn giống như hòa vào bóng đêm, chỉ cần nó nhắm mắt lại, liền tìm không thấy.

Túm gáy mèo con, hắn đem nó bỏ vào chiếc rổ trên bàn cạnh giường, chính mình cũng xốc chăn mỏng nằm lên giường, hắn nhắm mắt, chỉ chốc lát sau lại xốc chăn ngồi dậy, đem mèo con từ trong rổ nhấc ra.

Mèo con ghé vào bên gối hắn , âm thanh khò khè khò khè thực gần.

Hắn nhìn nó, sau một lúc lâu vươn tay nắm lấy sau cổ hắn, tùy ý đem nó ném đệm mềm trong rổ.

——

Ngày mười mỗi tháng, là ngày nô bộc trong phủ lĩnh bạc, cũng là ngày vui vẻ nhất của Thích Thốn Tâm. Sáng sớm trời còn chưa sáng hẳn, Thích Thốn Tâm đã đi đến nội viện.

Mỗi khi phát tiền tiêu vặt, Thích thị cùng thuộc hạ của Trương quản sự sẽ thu xếp một chỗ nhỏ tại nội viện cạnh hoa viên làm chỗ phát bạc.

Lâm thị cùng Mạc thị ở đằng trước Thích Thốn Tâm nói chuyện, nô bộc tới lĩnh bạc ngày càng nhiều.

Trên hành lang treo đèn l*иg san sát nhau phía đối diện bỗng nhiên có một hàng nô bộc vây quanh một thanh niên mặc hoa phục vội vàng đi tới, muốn đi qua cửa tròn.

“Là thiếu gia đã trở lại?”

Mạc thị nhìn bóng dáng phía xa xa, không khỏi lên tiếng.

“Kia hẳn là thiếu gia.”

Lâm thị cũng nhìn về phía cửa tròn bên kia, chỉ thấy hàng đèn l*иg dày đặc, bóng dáng người nọ mơ hồ không thấy rõ.

Từ khi Cát Chiếu Vinh làm tri phủ Đông Lăng, việc làm ăn của Cát gia đều giao cho nhi tử Cát Ảnh Hồng, mà đại bộ phận sản nghiệp của Cát gia đều ở Đồ châu cùng địa phương khác, Cát Ảnh Hồng không thường về Đông Lăng.

Thích Thốn Tâm lại nhìn hành lang treo đầy đèn l*иg, thấy bóng dáng thiếu niên kia xẹt qua, một thân áo quần gấm hoa trơn bóng, thật sự xinh đẹp.

Tơ lụa đẹp như vậy, nếu mặc trên người Tạ Miểu, nhất định rất đẹp đi?

Sau khi lĩnh bạc tháng, Thích Thốn Tâm trở lại trong phòng bếp bận rộn một buổi sáng, Cát Ảnh Hồng đã trở lại, Cát phủ tôn bên kia muốn thiết đãi đồ ăn phong phú hơn, so với ngày xưa càng phô trương.

Mọi việc gấp gáp, bận muốn tối tăm mặt mày.

Chờ đến khi trời tối hắn, Thích Thốn Tâm lê thân mình mỏi mệt trở về nam viện, rồi lại lặng lẽ mở cửa ngách ra phủ.

Đứng ở trước cửa nhà trong Đàn Khê hẻm, Thích Thốn Tâm còn chưa kịp gõ cửa đã nghe một đạo thanh âm trong trẻo truyền đến: “Thích Thốn Tâm.”

Nàng vừa quay đầu, liền thấy thiếu niên mặc một thân y phục màu xanh, thân hình mảnh khảnh đĩnh bạt, hắn cầm theo một chiếc đèn, phía sau là sương mù như có như không, bầu trời đen nhánh, hơi điểm vài ngôi sao lấp lánh.

“Ngươi đây là đi đâu vậy?” Thích Thốn Tâm hỏi hắn.

“Cùng Ôn lão tiên sinh chơi cờ, không để tâm giờ giấc.”

Thiếu niên đến gần nàng, duỗi tay đẩy cửa viện.

Hai người vào phòng thắp đèn, tiểu hắc miêu vọt nhảy lên bàn, làm trò trước mặt hai người, kêu meo meo không ngừng.

Thích Thốn Tâm ngồi xuống trước bàn, đút tiểu miêu ăn cá khô, ngẩng đầu cười với hắn, “Nó kêu meo meo thật giống như muốn gọi ngươi vậy.”

Thiếu niên cũng ngồi cạnh nàng, nghe vậy cũng chỉ cười không nói gì.

“Ta có một thứ cho ngươi.”

Nhưng lát sau, hắn lại bỗng nhiên nói.

“Cái gì?”

Thích Thốn Tâm vội quay lại nhìn hắn.

Tạ Miểu lấy một chiếc vòng tay bạc từ bên hông ra, từng viên chạm rỗng xâu thành chuỗi, còn thêm chuông bạc tinh xảo, hắn đúng lúc kéo tay nàng qua, đem vòng tay đeo trên cổ tay nàng, lại quấn một vòng dây đỏ ở nút thắt.

Âm thanh chuông bạc thanh thúy, theo tay nàng đong đưa phát ra tiếng.

Sau khi cột chắc, Tạ Miểu hạ mắt ngắm nghía một hồi, mặt mày lạnh nhạt vương chút ý cười.

“Miểu Miểu, ngươi mua cái này, có phải dùng hết tiền mà bên học đường phát?”

Bất chợt hắn nghe thấy nàng hỏi.

Tạ Miểu ngẩng đầu, thấy tiểu cô nương vuốt ve vòng tay, tươi cười trên mặt thu lại một chút, nàng mở to đôi mắt, “Ngươi có phải còn đi vay tiền đúng không?”

Thiếu niên sửng sốt một chút.

Thích Thốn Tâm chỉ nghĩ hẳn là đúng rồi, nàng thực muốn nói hắn, nhưng nhìn thấy đôi mắt thanh thuần vô tội kia, nàng nghẹn trong chốc lát, vẫn là đem túi tiền bằng vải thô của mình đặt vào tay hắn, ủ rũ nói, “Là hỏi mượn Ôn lão tiên sinh sao? Bằng này chắc là đủ đi.”

“Ngươi không thích sao?” Thiếu niên lại hỏi nàng.

Thích Thốn Tâm nhìn vòng tay bạc quấn bằng dây đỏ trên cổ tay, nàng lắc đầu, “Không có, ta thực thích.”

Nghe được tiếng vang của chuông bạc, nhưng tay nàng lại không nhúc nhích, nàng “A” một tiếng, bắt tay hắn qua, vén tay áo rộng lên.

Vòng bạc quấn dây hồng trên cổ tay hắn, treo cái chuông nhỏ giống y hệt của nàng.

“Ngươi cũng có nha.”

Đôi mắt nàng sáng lấp lánh.

Giống như bởi vì hai chiếc chuông bạc giống nhau như đúc, nàng liền vui vẻ hơn rất nhiều.

“Nơi này có hai con trùng.”

Hắn lặng im nhìn nàng một lát, bỗng nhiên nói.

“Trùng?”

Thích Thốn Tâm lắp bắp kinh hãi, nhưng nàng nhìn như thế nào cũng không thấy phía bên trong của chuông.

“Chúng nó sinh ra chính là thích ngủ, chỉ khi đến gần nhau, thân hình trong chuông sẽ thu nhỏ lại, cho nên mới có thể phát ra âm thanh, nếu là cách khá xa, chúng nó sẽ biến lớn, chuông sẽ không kêu.”

“Thực thần kỳ nha…… Vậy chúng nó không cần ăn gì sao?”

“Ngươi thường dùng hương cao, ngẫu nhiên bôi lên khe hở một ít là được.”

“Thực kỳ lạ nha, trước nay ta chưa từng nghe qua.” Thích Thốn Tâm không khỏi nâng tay lên, ở dưới đèn nhìn kỹ viên chuông nhỏ.

“Chính là vì sao còn phải quấn dây đỏ?”

Nàng tò mò hỏi.

“Như vậy ngươi mới không dễ làm mất nó.”

Thiếu niên rũ mắt, màu mắt không rõ, thanh âm ôn hòa lại bình tĩnh.

Nàng cho rằng cột vào tay nàng, chỉ là một chiếc chuông nhỏ.

Lại không biết,

Đây vốn là một gông xiềng khóa chặt nàng.

Tác giả có lời muốn nói: Thốn Tâm: Cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh là chuyện gì xảy ra QAQ