Chương1: Mỹ thiếu niên

Nơi phồn hoa nhất thành Đông Lăng, những con phố cạnh hai bên bờ sông đào bảo vệ thành cứ ba ngày sẽ mở một lần chợ đêm, Tần lâu sở quán chen chúc.

Nơi này ban ngày quạnh quẽ, ngoài những cửa hàng đồ cổ và tửu lầu mở cửa, những người bán hàng đó chỉ có thể đến con phố tấc đất tấc vàng này để bày hàng khi chợ đêm tụ họp, ngày thường đều phải đi nơi khác ở thành Đông Lăng mưu sinh. Khi trời sập tối, rạp hát và thanh lâu mới lên đèn tiếp khách tấp nập.

Đêm qua đổ cơn mưa rào, sáng sớm vẫn còn đọng lại những vũng nước mưa trên con đường gạch nứt nẻ. Một cô nương bước đi vội vã, không màng đến những vũng nước dưới chân, mặc kệ nước bắn bẩn tà váy. Nàng bước nhanh đến con hẻm phía sau và gõ cửa.

“Là ngươi à.”

Gã sai vặt mở cửa mũ áo chưa chỉnh tề, buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài nhường đường cho nàng “Vào đi.”

“Thích Thốn Tâm, ta cũng có hai kiện quần áo, người giặt cho ta luôn đi.” Hắn dẫn nàng đi đến hậu viện, cười hì hì nói.

“Được thôi.” Thích Thốn Tâm vén rèn hành lang đi đến hậu viện, chậu gỗ trong sân đã chất đầy quần áo đủ loại màu sắc, nhìn vào mắt thiếu niên cười nói

“Mười văn tiền một kiện.”

“Ngươi thật là một cô nương hám tiền.” Hắn nhếch môi, nói rồi quay người đi ra canh cửa.

Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hát của ca kỹ từ rạp hát gần đó, trên lầu, những cô nương dậy sớm đang trang điểm trước cửa sổ, ngâm nga vài giai điệu.

“Thốn Tâm, ngươi có ở đây không?”

Thích Thốn Tâm vừa múc nước từ dưới giếng lên đổ vào chậu gỗ, chưa kịp ngồi xuống ghế, nàng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng êm ái như chim hoàng anh từ trên lầu truyền tới. Nàng ngẩng đầu, thấy nữ tử một thân áo xanh đang nhìn xuống.

“Lục Vân tỷ tỷ.” Thích Thốn Tâm chào một tiếng, lau nước trên tay mỉm cười.

“Phấn ốc vẽ mày của ta mất rồi,” những ngón tay thon dài nhuộm móng màu xanh lá vịn trên khung cửa sổ, ánh mắt lười biếng, dung mạo vì chưa trang điểm có chút đạm mạc nhưng cũng không che dấu được nhan sắc diễm lệ, “Ngươi thay ta đi mua, 30 văn tiền.”

Cặp mắt hạnh của Thích Thốn Tâm sáng lên “Ta đi liền đây.”

“Ta không cần phấn ốc đại, lần này ngươi mua một ít phấn mắt thanh điểu, thêm hộp phấn ngọc trai, ngươi hẳn là biết ta thích loại nào.”

Lục Vân mỉm cười, ném một nắm đồng xu xuống đất.

Âm thành từng đồng xu rơi xuống đất thanh thúy và êm tai, Thích Thốn Tâm dường như đã quen với điều này, nàng chuyên chú nhặt từng đồng xu lên.

Lục Vân dựa vào song cửa sổ, dường như vô cùng thích thú nhìn cô nương đang cặm cụi nhặt từng đồng xu trên mặt đấy, nhẹ cong môi cười, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng còn lưu lại mỏi mệt từ đêm qua mới lộ chút huyết sắc tươi tắn, dung mạo tựa như bông sen nhuốm sương sớm.

Thích Thốn Tâm bỏ tất cả đồng xu vào hầu bao mang bên mình, vội vã đi ra hành lang.

Sau khi kéo rèm, nàng nhìn thấy gã sai vặt đang lười biếng ngồi bên cạnh lối đi ăn bánh bao: “Nàng ta giữ nhiều tiền đồng như vậy, thi thoảng lại nhờ ngươi chạy việc vặt, mỗi lần đều đem đồng xu ném từ trên lầu xuống nhìn ngươi nhặt nó lên, ngươi không cảm thấy nàng ta đang cười nhạo bộ dáng nghèo hèn của ngươi sao?”

“Ta biết mà, Tiểu Tửu.”

Thích Thốn Tâm lấy ra một nắm tiền đếm đếm, đếm đủ 30 đồng tiền Lục Vân đưa, nhét lại vào hầu bao, đáp.

“Ngươi không biết nàng ta đang nhục mạ ngươi sao?”. Tiểu Cửu ăn xong bánh bao, đứng dậy đi về phía nàng.

“Nàng bị nhốt trong tòa nhà này không thể ra ngoài, nàng không vui, không dễ dàng gì để giải tỏa nỗi lòng mình.” Thích Thốn Tâm thuận tay lột vỏ viên kẹo Tiểu Cửu đưa cho, đáp lại: : “Nàng coi ta như trò đùa, ta đâu mất miếng thịt nào, còn kiếm được tiền, thuận mua vừa bán thôi.”

Mặt mũi nào đâu quan trọng, người bận rộn nghèo khổ như nàng sao có thời gian để tâm mấy thứ đó, dù sao cũng không đau không ngứa, càng không có gì vất vả.

Tiệm phấn son gần đó không bán phấn mắt thanh tước, Thích Thốn Tâm phải chạy đến tiệm ở phố Đông, mua đủ phấn mắt và phấn mặt trở về, nàng chạy đến mồ hôi đầy đầu. Giờ đây sương sớm đã tan hết, ánh nắng xuyên qua tầng mây, rơi trên mái nhà cong cong đẹp không sao kể siết, mà trên cửa sổ lầu cao kia có một mỹ nhân đang phe phẩy quạt tròn, nàng gọi nha hoàn xuống lầu.

“Đưa ta đi.”

Tiểu nha hoàn chạy xuống, hất cằm duỗi tay với Thích Thốn Tâm.

Nàng giao đồ vật vào tay nha hoàn, nhìn nàng ta vội vàng chạy lên phòng của Lục Vân, đưa đến bàn trang điểm. Nha hoàn giúp Lục Vân trang điểm trước, Thích Thốn Tâm cũng ngại xem nhiều, nàng lau mồ hôi trên trán, xoay người ngồi vào ghế gỗ bắt đầu giặt đồ.

Nắng càng ngày càng gắt, mau mắn những cây hòa già trong sân cành lá tươi tốt xum xuê, Thích Thốn Tâm ngồi dưới bóng cây, tay giặt quần áo trong chậu nước lạnh cũng khiến nàng bớt nóng. Bỗng một nhóm người đến phá vỡ sự im lặng trong viện, Thích Thốn Tâm quay lại nhìn thấy hoa nương đầu đầy châu ngọc đang nện bước nhanh lại đây, bộ diêu trên đầu lắc lư, mặt bôi đầy phấn, dung nhan không che được dấu hiệu tuổi tác dưới ánh mặt trời chói chang.

“Mở cửa, nhanh ném hắn ra ngoài!”

Hoa nương dùng chìa khóa mở cửa nối với tiền viện, ra lệnh cho đám người. Thích Thốn Tâm nhìn thấy mấy người cao lớn tiến vào, một lúc sau phát ra tiếng leng keng, nàng vươn cổ ra nhìn, thấy một đám nam nhân khiêng l*иg sắt đi ra. Ban đầu, do bị vài nam nhận chặn nên nàng không nhìn rõ trong l*иg chứa cái gì, cho đến khi họ hạ l*иg xuống.

Thì ra có một nam nhân bị nhốt trong đó.

Quần áo của hán gần như ướt đẫm máu, mái tóc đen bù xù che hết khuôn mặt, hắn ngồi bất động trong l*иg, như thể đã chết. Vài cơn gió nhẹ thổi bay tóc mái, thoáng để lộ khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt đờ đẫn.

Đôi mắt đó lại đẹp khó tả.

“Thật xui xẻo.” Hoa nương nhìn chàng trai trong l*иg, bà ta đi đi lại lại một cách giận dữ “Lão nương thế mà cũng có ngày lật thuyền trong mương, tối hôm kia chỉ lo nhìn vẻ bề ngoài sáng sủa, không nghĩ tới lại là cái dạng người sắp chết.”

Vốn bà ta muốn mua nữ tử, nhưng khi nhìn thấy hắn ta có dung mạo tốt liền nghĩ muốn bán cho những phú thương có sở thích khó nói kia với giá cao, nào ngờ lại là dạng hấp hối không biết sống chết.

“Gian thương kia quá xảo quyệt, lúc đó hắn mặc một bộ quần áo sạch sẽ, làm sao có thể ngờ được bên dưới có nhiều vết thương như vậy…” Lão bản đi mua người cùng hoa nương kia lên tiếng.

“Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Thật muốn trị thương cho hắn sao?”

Hoa nương liếc nhìn khuôn mặt của thiếu niên trong l*иg sắt, sau đó nhìn vết thương khắp người hắn, nhíu chặt mày, có chút không đành với số tiền lớn đã bỏ ra “Ta nói tên buôn kia làm sao lại dễ nói chuyện như vậy, còn tự nguyện giảm giá cho ta.”

“Trước dùng chút dược chữa trị cho hắn.” Hoa nương thực sự do dự.

Thích Thốn Tâm đã giặt quần áo ở thanh lâu này gần một năm, cũng chưa bao giờ thấy thanh lâu này mua bán nam nhân, nơi này tuy là nơi phong nguyệt nhưng chỉ thấy nam nữ giao hảo. Nghe hoa nương do dự nói như vậy, nàng biết chắc cho dù hắn có chết cũng không mời được đại phu, chỉ sợ sẽ bỏ mạng tại đây.

Tiểu Cửu bưng ra một chén thuốc, khói vẫn còn bốc lên nghi ngút, hiển nhiên là mới được đổ từ ấm sắc thuốc ra, hắn không quan tâm muốn tiến tới cạy miệng thiếu niên ra đổ vào.

“Ai cha.”

Thích Thốn Tâm kêu một tiếng, đột nhiên đứng dậy chạy đến, đưa tay xuyên qua khe hở của l*иg sắt, chặn lại chén thuốc. Thành chén nóng bỏng, nàng rụt ngón tay lại. “Tiểu ca ca, thuốc này nóng quá, sẽ làm bỏng cổ họng hắn.”

“Thích Thốn Tâm, ngươi không giặt đồ cẩn thận, lại đây xem náo nhiệt cái gì?” Hoa nương nổi nóng, sắc mặt tối sầm. “Đây không phải việc của ngươi.”

Thích Thốn Tâm có chút do dự, nàng sao không hiểu đạo lý người dưới mái hiên thì phải cúi đầu, nàng không có biện pháp phản bác lại, nhưng khi vừa mới thu tay, nàng thấy thiếu niên không biết từ khi nào đã mở mắt nhìn nàng. Rõ ràng là bộ dạng của người sắp chết, nhưng đôi mắt dưới ánh mặt trời lại trong sáng thanh tỉnh giống lư lưu ly. Trên người hắn đẫm máu, sắc mặt tái nhợt, lông mi dài run run, dáng vẻ đáng thương đến cùng cực.

Nàng nhấp môi, lòng đầy do dự.

Xem ra Hoa Nương chỉ tính rót cho hắn chút thuốc không đáng tiền, nếu chữa không tốt, hắn sẽ bỏ mạng tại đây.

“Thốn Tâm, mau lại đây!” Tiểu Cửu thấy nàng vẫn ngồi ở đó, nhỏ giọng gọi nàng.

“Thích Thốn Tâm ngươi nha đầu này rốt cuộc…”

Nhan nương có chút không kiên nhẫn, nhưng lời mới nói tới một nửa liền nghe thấy nha đầu kia đứng lên đi đến cạnh nàng “Nhan nương, ta có thể mua hắn không?”

Nhan nương mơ hồ cho rằng mình nghe nhầm, Tiểu Cửu ở một bên cũng trừng to mắt, ngay cả Lục Vân trên lầu nghe náo nhiệt cũng hứng thú nhìn xuống thăm dò nàng.

“Ngươi nha đầu này nói mê sảng cái gì?” Nhan nương dùng khăn che miệng cười hai tiếng “Ai mà không biết tiền đã vào túi ngươi thì sẽ không bao giờ đi ra, sao hôm nay lại đổi tính như vậy?”

“Có thể không?”

“Nha đầu, thứ ngươi muốn mua là người sống, không phải tùy tiện đưa chút tiền là có thể.”

“Ta biết, người cứ ra giá đi.”

Nhan nương nhìn Thích Thốn Tâm, thầm nghĩ nàng nghèo túng như vậy thì có thể có bao nhiêu tiền, nhưng hiện tại hắn ta là đồ lỗ vốn, có thể thu hồi được tý nào hay tý đấy.

“Ngươi ở nơi này thay các cô nương giặt đồ, ta cũng biết ngươi không dễ dàng gì, nếu thật muốn mua hắn, ta sẽ phát thiện tâm” Nhan nương dùng khăn chấm lớp mồ hôi mỏng trên cổ ‘Chỉ cần 12 lượng bạc.”

12 lượng

Này đối với Thích Thốn Tâm mà nói, cũng không phải là số tiền nhỏ.

“Ngươi nếu không lấy ra được, thì cứ giặt đồ cho tốt đi, chớ có gây trở ngại đến việc trong lâu chúng ta.” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thích Thốn Tâm, Nhan nương hừ lạnh một tiếng, phất tay.

Thích Thốn Tâm quay lại nhìn, thấy Tiểu Cửu đã đổ nửa chén thuốc vào trong miệng thiếu niên liền tiến tới chặn tay hắn, không chút do dự nói “Ta mua.”

“Thích Thốn Tâm, ngươi điên rồi sao?” Tiểu Cửu giật mình.

Thích Thốn Tâm nhìn Nhan nương “Tôi lập tức trở lại lấy tiền, người đợi tôi một lát.” Nói xong quay người bỏ chạy.

Nhan nương nhìn nàng chạy đi như cơn gió, khi không còn nhìn thấy bóng dáng, nàng quay lại nhìn thiếu niên trong l*иg sắt kia, hắn mở hờ mắt, kho khan cũng chỉ có thế phát ra vài tiếng mơ hồ.

“Ngươi cũng coi như thật may mắn, có thể khiến cho cái nha đầu tằn tiện kia ra tay hào phóng như vậy.”

Nhan nương thật muốn chê cười nàng một cô nương ngốc nghếch, chỉ nhìn thấy mặt mũi sáng sủa của hắn, mua về có thể cứu nổi hắn không.