Hai người nhìn nhau, rồi đều chìm vào suy nghĩ.
Bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo?
Chẳng lẽ hai người họ đã đắc tội với vị thế tử này, nên hắn mới chỉ sai đường cho họ?
Nhưng không đúng, trước đó họ chưa từng tiếp xúc với y, Liễu Tương thậm chí còn chưa nghe tên y bao giờ, nói gì đến đắc tội?
Vậy thì chỉ còn lại tính cách kỳ quặc thôi.
Rất nhanh, Liễu Tương đưa ra kết luận: “Có lẽ hôm đó tâm trạng hắn không vui, đúng lúc gặp chúng ta.”
Tống Trường Sách khó mà phản bác được.
“Người này vừa nghe đã thấy khó chơi, sau này gặp thì phải tránh xa hắn một chút.” Liễu Tương nghiêm túc nói.
Tống Trường Sách hoàn toàn đồng ý.
Các món ăn được dọn lên, hai người vừa thưởng thức mỹ vị, vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ, vô cùng thoải mái. Đến gần cuối bữa, bất chợt có một tiếng ồn ào vang lên từ ngoài đường.
“Thế tử gia tha mạng, xin thế tử gia tha mạng, tiểu nhân chỉ vô ý, vô tình đυ.ng phải thế tử gia, xin thế tử gia khoan dung, đừng trách tội tiểu nhân.”
Liễu Tương và Tống Trường Sách gần như đồng thời đứng dậy, dựa vào cửa sổ nhìn xuống. Họ lập tức nhận ra chiếc xe ngựa hôm qua, xung quanh xe là đám đông người, và nổi bật nhất chính là bóng dáng thanh tao kia.
Thân hình cao lớn, y phục sang trọng, tóc đen như thác, chỉ riêng bóng lưng ấy cũng khiến người ta không thể rời mắt, và ngay lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn của Liễu Tương.
“Đó là thế tử Minh Vương Phủ?”
Tống Trường Sách: “Chắc vậy.”
“Ngươi nói vô tình sao? Rõ ràng ngươi đã cố tình lao vào thế tử, làm thế tử bị bỏng, mà còn dám kêu oan?” Một thiếu niên mặc áo giáp lạnh lùng quát.
Ánh mắt của Liễu Tương dần dần chuyển sang phía khác.
Trên tay áo gấm của người kia có vết nước lớn, mu bàn tay trắng nhợt cũng đỏ lên vì bỏng, trên mặt đất, bình trà vỡ vẫn còn bốc hơi nóng.
“Tiểu nhân thật sự vô ý, chỉ là vội vào đưa trà cho khách, nên không thấy thế tử bước ra từ hướng này, xin thế tử tha mạng.” Người kia quỳ xuống đất không ngừng dập đầu, trông vô cùng đáng thương.
“Chớ ngụy biện!”
Thiếu niên rút kiếm kề vào cổ hắn, trầm giọng ra lệnh: “Người đâu, có kẻ ám sát thế tử, bắt về tra hỏi!”
“Oan uổng quá, tiểu nhân bị oan, tiểu nhân tuyệt đối không có ý ám sát, xin thế tử gia tha mạng, tiểu nhân trên còn có cha mẹ già, dưới còn con nhỏ, xin thế tử gia thương tình tha cho tiểu nhân một mạng.” Người kia hoảng sợ dập đầu liên tục, trán hắn nhanh chóng rớm máu.
Hai thị vệ bước tới lôi người đi, hắn gục đầu xuống đất, trông càng thêm thê thảm.
“Ngươi thấy chưa, đó chính là Minh Vương Phủ thế tử, chỉ bị đυ.ng một chút mà đã muốn lấy mạng người ta rồi.”
“Cũng may ngươi nhắc ta, nếu không ta cũng gặp họa mất rồi.”
Tống Trường Sách không biết từ đâu kiếm được một nắm hạt dưa, đưa cho Liễu Tương. Nàng không quay đầu lại, nhận lấy và vừa nhấm nháp vừa dựa vào cửa sổ nhìn cảnh tượng dưới đường, hứng thú xem trò vui.
“Khoan đã.”
Ngay khi thị vệ sắp lôi tiểu nhị đi, người từ đầu vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
Đôi mắt Liễu Tương sáng lên: “Giọng nói thật dễ nghe.”
Tống Trường Sách: “...”
Tiểu nhị nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, vội dập đầu tạ ơn: “Đa tạ thế tử gia tha mạng, đa tạ thế tử gia tha mạng, thế tử gia khoan dung độ lượng, nhất định sẽ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói lười biếng, đầy vẻ chán chường vang lên: “Đánh hai mươi gậy, dạo này ta không tiện thấy máu.”
Tiểu nhị sững sờ trong thoáng chốc, rồi mới phản ứng lại, kinh hoàng cầu xin nhưng người kia đã mất kiên nhẫn: “Ồn quá.”
Thị vệ nhanh nhẹn bước tới bịt miệng tiểu nhị, lôi sang một bên để thi hành án ngay tại chỗ.
Thế là con phố bỗng chốc trở nên im ắng, chỉ còn tiếng roi da quất xuống da thịt.
“Thật quá đáng!”
“Đúng vậy, sao hắn lại tàn nhẫn như vậy?”
Xung quanh vang lên tiếng trách móc của những người bàn bên, Tống Trường Sách nhìn Liễu Tương vẫn bất động, hỏi: “Tiểu thư không quản sao?”
Liễu Tương vừa ăn hạt dưa rôm rả, hoàn toàn không có ý định can thiệp.
Cho đến khi án phạt hai mươi gậy kết thúc, xe ngựa dần khuất bóng, nàng mới đứng thẳng dậy, phủi sạch vỏ hạt dưa trên tay, nói: “Quản cái gì? Hắn cố ý làm bỏng Minh Vương thế tử, thì phải biết hậu quả thế nào rồi.”
Tống Trường Sách tỏ vẻ bình thường, nhưng thư sinh ngồi bàn bên lại căm phẫn nói: “Vị tiểu thư này có bằng chứng gì mà nói hắn cố ý làm bỏng thế tử, đừng vu oan cho người khác.”
Liễu Tương liếc nhìn họ từ trên xuống dưới, rồi mới chậm rãi nói: “Thứ nhất, hắn nói hắn bưng trà đưa cho khách, nhưng bên ngoài quán trà chỉ có một bàn có người ngồi, mà trên bàn đó đã có trà rồi; thứ hai, hắn nói vì quá vội nên không thấy Minh Vương thế tử, nhưng với bộ y phục gấm lấp lánh và thắt lưng vàng trâm vàng sáng rực của thế tử, làm sao hắn lại không nhìn thấy? Thứ ba, khi hắn giằng co với thị vệ, rõ ràng có thể thấy bàn tay hắn có vết chai, chứng tỏ hắn là người luyện võ. Điều này cũng lý giải tại sao hắn có thể va trúng Minh Vương thế tử, dù có thị vệ đứng bên cạnh.”