Chương 6: Thế tử khó tính

Quản gia già lập tức vui mừng khôn xiết, cười đến mức râu cũng rung rinh: “Tiểu thư thật chu đáo, đa tạ tiểu thư.”

Sau khi Liễu Tương và Tống Trường Sách rời đi, quản gia già vui vẻ nói: “Tiểu thư thật ngoan ngoãn, đâu có nghịch ngợm như Đại tướng quân miêu tả trong thư.”

Cháu trai của ông đỡ lấy ông, rồi nói: “Cha cũng sắp về rồi, cháu đi chuẩn bị chút.”

“Đi đi, cha cháu còn chưa gặp con cháu đâu.”

Quản gia vẫy tay, rồi dường như nhớ ra điều gì đó, ông dặn thêm: “Nhớ dọn phòng của đại tướng quân hai lần mỗi ngày.”

Cháu trai ông bất lực đáp: “Ông đã nói câu này cả chục lần trong mấy ngày nay rồi. Ông yên tâm, cháu nhớ mà.”

Quản gia già lúc này mới hài lòng rời đi. Khi đi ngang qua cây đào trong sân, ông dừng bước, ngước nhìn lên rồi vuốt râu cười mãn nguyện: “Tiểu thư ngoan ngoãn thế này, làm sao có thể trèo cây bắt chim chứ, toàn là lời nói nhảm.”

***

Liễu Tương và Tống Trường Sách dạo bước trên con đường đông đúc, cái gì họ cũng thấy mới mẻ.

“Ở đây mặt nạ đẹp quá, còn có mặt nạ hình hồ ly nữa, vẽ giống y hệt.” Liễu Tương cầm một chiếc mặt nạ lên thử, Tống Trường Sách nhanh tay rút tiền ra: “Mua.”

“Khoan đã!”

Liễu Tương bị một chiếc mặt nạ khác thu hút: “Đây là gì vậy?”

Ông chủ cửa hàng liền hồ hởi giải thích: “Đây là mặt nạ Đào Hoa Khuyển, rất được các vị quý nhân ưa chuộng.”

“Đào Hoa Khuyển?” Lần đầu tiên Liễu Tương nghe thấy cái tên này, nàng hào hứng đeo thử: “Ta chọn cái này, Tống Trường Sách, huynh thấy có đẹp không?”

Tống Trường Sách nhìn chiếc mặt nạ hồ ly bị nàng bỏ xuống, muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn không nói gì: “Cô thích là được.”

Theo ý hắn thì nàng đeo mặt nạ hồ ly đẹp hơn là đeo mặt nạ chó chứ.

Đúng lúc đó, một chiếc xe ngựa chạy ngang qua họ, gió thổi tung rèm cửa, người bên trong vô tình nhìn ra ngoài, bèn trông thấy Liễu Tương đang đeo chiếc mặt nạ Đào Hoa Khuyển. Hắn ngây ra một lúc, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy một tiểu thư đeo mặt nạ chó, thật thú vị.

Nếu lúc này Liễu Tương và Tống Trường Sách quay đầu lại, chắc chắn họ sẽ nhận ra chiếc xe ngựa mà hôm qua họ đã gặp. Nhưng khi họ đi tiếp, chiếc xe đã biến mất trong đám đông.

Liễu Tương đeo mặt nạ được một lát thì cảm thấy vướng víu, bèn treo nó vào thắt lưng, rồi tiếp tục dạo quanh các quầy hàng. Chưa đầy nửa canh giờ, trên tay Tống Trường Sách đã cầm đầy những túi lớn túi nhỏ.

Thấy hắn không cầm nổi nữa, túi tiền của nàng cũng sắp cạn, Liễu Tương mới tiếc nuối dừng tay.

“Cũng sắp đến giờ Ngọ rồi, chúng ta đi ăn thôi.”

Liễu Tương dừng chân trước một tửu lâu tên là Mãn Đường, hỏi Tống Trường Sách: “Quán này được chứ?”

Tống Trường Sách không có ý kiến gì.

Hai người theo chân tiểu nhị lên lầu hai, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Liễu Tương gọi mấy món nổi bật của quán, sau đó lười biếng ngả lưng ra ghế, híp mắt tận hưởng: “Mười tám năm qua ta sống kiểu gì vậy trời.”

Tống Trường Sách duỗi dài chân, cũng ngả người ra sau, ngắm nhìn sự phồn hoa bên ngoài cửa sổ, đáp: “Cuộc sống tự do, thoải mái.”

Liễu Tương nghĩ ngợi một chút, gật đầu: “Cũng đúng.”

“Nhưng hiện tại vẫn vui hơn.”

Tống Trường Sách hừ nhẹ, không chút nể nang mà vạch trần: “Vì thư sinh ở quán trọ Đương Quy, hay là vì tay của Minh Vương Phủ thế tử, hoặc có lẽ vì thiếu niên tuấn tú vừa cưỡi ngựa ngang qua?”

Liễu Tương chột dạ quay đầu đi: “Ta chỉ nhìn lướt qua một chút thôi mà.”

“Rõ ràng là cô dán mắt vào người ta còn gì.”

Tống Trường Sách chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Liễu Tương: “Ta chẳng lẽ không đẹp sao? Tại sao cô lại bỏ gần tìm xa?”

Liễu Tương nghe vậy thì nghiêm túc nhìn hắn một lát, nàng gật đầu: “Đẹp.”

“Nhưng nhìn mãi cũng chán rồi.”

Tống Trường Sách: “…”

“Minh Vương Phủ? Ngươi định đầu quân vào Minh Vương Phủ sao?”

Một giọng nói hơi ngạc nhiên vang lên, Liễu Tương và Tống Trường Sách đồng thời im lặng.

“Minh Vương là hoàng đệ, lại được thánh thượng tin cậy. Nếu có thể vào Minh Vương Phủ, dù có trượt bảng vàng cũng không lo thiếu đường đi. Sao ngươi lại tỏ vẻ như ngạc nhiên quá vậy?”

“Ngươi nói đúng, nhưng ngươi có biết thế tử Minh Vương Phủ không?” Người kia hạ giọng.

“Nghe qua rồi, nghe nói Minh Vương chỉ có một thế tử, từ nhỏ đã ốm yếu, được nuông chiều.”

“Ngươi nghe chưa hết rồi.”

Người kia ngó quanh một lượt, rồi hạ thấp giọng nói: “Vị thế tử này tính tình rất khó chơi, bụng dạ hẹp hòi, miệng lưỡi độc như rắn rết, có thù tất báo, tính cách kỳ quặc. Trước đây cũng có người muốn vào phủ này, nhưng chẳng ai ở được lâu, vì không ai chịu nổi cái tính ấy của hắn.”

“Có chuyện như vậy sao.”

Người còn lại lập tức muốn rút lui: “Vậy ta sẽ cân nhắc lại.”

Mặc dù họ đã nói rất nhỏ, nhưng với thính lực của Liễu Tương và Tống Trường Sách, việc nghe trọn cuộc trò chuyện này chẳng có gì khó khăn.