Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Quân Ta Ngọt Ngào Nhất Thế Gian

Chương 40: Cô nghĩ ta không dám gϊếŧ cô phải không ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không biết có phải do tức giận hay không, nhưng cổ tay Tạ Hành hơi run rẩy. Liễu Tương thực sự lo rằng y không cẩn thận sẽ làm thật, bèn lên tiếng nhắc nhở:

“Thế tử, ngài cầm kiếm cho vững nhé.”

Vừa dứt lời, Liễu Tương liền cảm thấy cổ mình nhói đau.

Nàng vẫn không tránh, chỉ nhanh chóng liếc nhìn người đối diện đang tức giận đến mức mặt trắng bệch.

Ôi trời, nàng lại lỡ mồm rồi.

Thiên hạ nói không sai, Tạ Hành thực sự rất khó đối phó.

“Thế tử.”

Trọng Vân nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên cổ Liễu Tương, hắn lo lắng gọi.

Tạ Hành vẫn nhìn chằm chằm vào cô nương không biết sợ trước mặt: “Cô nghĩ ta không dám gϊếŧ cô phải không?”

Liễu Tương muốn lắc đầu, nhưng vì thanh kiếm đang kề trên cổ nên không dám cử động, nàng đáp: “Không phải.”

“Ta chỉ nghĩ rằng, thế tử sẽ không gϊếŧ ta.”

Trọng Vân nhíu mày, thành thật mà nói, nếu có thể, hắn thực sự rất muốn bịt miệng nàng lại.

Tạ Hành giận quá hóa cười: “Ồ? Vì sao?”

Liễu Tương nghiêm túc đáp: “Chuyện này quả thực là lỗi của ta, ta sẵn sàng chịu trách nhiệm, nhưng ta không nghĩ thế tử sẽ lấy mạng ta chỉ vì việc này.”

Nàng đã nghe không ít lời đồn về Tạ Hành, nhưng chưa có ai nói rằng y là kẻ tàn bạo, gϊếŧ người bừa bãi.

Tạ Hành nhìn nàng mấy giây rồi mới hỏi: “Cô định chịu trách nhiệm thế nào?”

Liễu Tương dám chắc rằng chỉ cần nàng nói hai chữ “cầu thân”, nhất định sẽ khiến y nổi điên thêm lần nữa.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thế tử muốn ta chịu trách nhiệm thế nào?”

Trong mắt Tạ Hành ánh lên tia lạnh lẽo.

Đúng là cha con nhà này đều cùng một giuộc!

“Nếu thế tử chưa nghĩ ra, vậy ta sẽ đợi nhé?” Thấy y không nói gì, Liễu Tương đề nghị: “Từ mai, ta sẽ đến đây mỗi ngày, đợi thế tử ra lệnh, cho đến khi thế tử nghĩ ra cách phạt ta, được không?”

Tạ Hành cau mày.

Ngày nào nàng cũng tới gây khó chịu cho y, có phải nàng không muốn sống nữa ?

“Ta đảm bảo, tuyệt đối sẽ không chọc giận thế tử nữa, thế tử bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không đi hướng tây!” Liễu Tương tiếp tục nói.

Tạ Hành nghi ngờ nhìn nàng.

Nàng có vẻ không phải kiểu người nghe lời như vậy.

Tuy nhiên, nếu nói làm cách nào để y hả cơn giận này, quả thực y vẫn chưa nghĩ ra.

Phạt nhẹ thì cảm thấy như dễ dàng bỏ qua cho nàng, không thỏa lòng, phạt nặng thì… đúng như nàng nói, y không thể thực sự lấy mạng nàng.

“Nếu không, ta sẽ tới xin lỗi thế tử mỗi ngày, cho đến khi thế tử hài lòng?”

Thấy y có vẻ bớt giận, Liễu Tương đề nghị.

Nàng đã nắm bắt được tính cách của người này, như con mèo, cần phải vuốt ve nhẹ nhàng.

Nàng không thiếu kiên nhẫn để dỗ dành y.

Mắt Tạ Hành thoáng động: “Ngày nào cô cũng đến xin lỗi ta?”

Liễu Tương: “Ừm, ngày nào ta cũng đến!”

Đề nghị này khá hợp ý Tạ Hành, suy nghĩ một hồi, y lạnh lùng nhìn Liễu Tương: “Tạm thời cứ như vậy đi, nhưng nếu ngày nào đó cô lại chọc giận ta, ta sẽ gϊếŧ cô.”

Liễu Tương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nghiêm túc đáp: “Được, ta biết.”

“Thế tử, giờ ngài có thể hạ kiếm được chưa?”

Tạ Hành liếc nhìn vết đỏ trên cổ nàng, hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng thu kiếm lại.

“Đa tạ thế tử tha mạng.”

Liễu Tương dường như không biết đau, nở nụ cười rạng rỡ.

Hai chiếc má lúm đồng tiền của nàng chói mắt không kém gì vết máu trên cổ nàng.

Tạ Hành quay đầu đi: “Cút.”

Liễu Tương vẫn cười không ngừng: “Được thôi, ngày mai ta lại đến.”

Tạ Hành liếc nhìn mái nhà nơi Liễu Tương vừa biến mất, giật giật khóe miệng: “Bịt kín chỗ đó lại cho ta!”

Trọng Vân không chút biểu cảm nhìn mái nhà.

Chỗ đó phải bịt kín kiểu gì đây ?

***

Liễu Tương thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua nàng rời khỏi Minh Vương phủ sớm như vậy. Nàng quyết định trước tiên sẽ tìm một y quán để băng bó vết thương trên cổ, rồi ghé vào tửu lâu ăn một bữa an ủi bản thân.

Chỉ tiếc rằng, Tống Trường Sách không có ở đây.

Ý nghĩ này vừa thoáng qua, thì nàng đã thấy một bóng người quen thuộc đang khập khiễng đi về phía Minh Vương phủ.

Liễu Tương sững lại, nhanh chóng bước đến: "Tống Trường Sách, sao huynh lại đến đây?"

Tống Trường Sách trông thấy nàng cũng ngẩn người, rồi khi nhìn thấy vết thương trên cổ nàng, ánh mắt hắn thay đổi ngay lập tức: "Cô bị thương rồi, ai làm, là Tạ Hành sao?"

Thấy hắn có vẻ muốn xông vào phủ Minh Vương để đòi công lý ngay lập tức, Liễu Tương vội nói: "Không sao, là ta không cẩn thận đυ.ng vào kiếm thôi."

Tống Trường Sách nhíu mày, nhìn nàng với vẻ không tin tưởng.

Liễu Tương lại nói tiếp: "Huynh nghĩ thế tử cành vàng lá ngọc đó có thể làm ta bị thương sao?"

Đúng là Tạ Hành không thể nào làm Liễu Tương bị thương được.

Tống Trường Sách nghiêm giọng hỏi: "Thế sao lại có vết kiếm chém?"

Liễu Tương nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Lúc ấy Tạ Hành đang cầm kiếm, cổ ta chợt va vào lưỡi kiếm."
« Chương TrướcChương Tiếp »