Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Quân Ta Ngọt Ngào Nhất Thế Gian

Chương 39: Trèo mái nhà ngắm Thế tử

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng không hề đoán sai, nàng thực sự đã gặp được một người đúng với mong ước trong lòng nàng, chỉ tiếc rằng người đó lại là Tạ Hành.

Tuy nhiên, dù không thể cầu thân, thì ngắm một chút chắc cũng không sao.

Liễu Tương ngồi trên nóc nhà, co một chân lại, chống tay lên đầu gối, ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.

Cho đến khi nàng phát hiện ra Trọng Vân đã trở về.

Với võ công của Trọng Vân, hắn rất dễ dàng phát hiện ra nàng.

Tuy Liễu Tương bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng vẫn biết bị phát hiện và tự mình xuất hiện là hai chuyện rất khác nhau.

Thế là, khi Trọng Vân vừa đi qua hành lang, nàng huýt sáo. Đợi khi Tạ Hành ngước mắt nhìn lên, nàng nở nụ cười rạng rỡ: “Thế tử quả là người giận dai nhỉ ?.”

Những động tác có vẻ rất mượt mà này, thực chất không phải điều Liễu Tương mong muốn, chỉ là vẻ đẹp trước mắt khiến miệng nàng nhanh hơn não.

Quả nhiên, sắc mặt Tạ Hành thay đổi như lật sách, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng mà y dành cho con mèo kia.

Con mèo đó đúng là có phúc!

Tạ Hành nhìn chằm chằm vào cô nương trên mái nhà đang trêu chọc mình, trong lòng cơn tức bùng lên, y ngửa đầu...

Y chưa bao giờ phải ngẩng đầu nhìn ai!

“Xuống đây.”

“Được thôi.” Liễu Tương ngoan ngoãn nhảy xuống, đáp ngay trước mặt Tạ Hành.

Tạ Hành theo bản năng lùi lại một bước.

Trọng Vân vừa lúc đi qua góc tường, nhìn thấy nữ nhân đột ngột xuất hiện trước mặt Tạ Hành thì sợ đến tái mặt, hắn vội vã tăng tốc.

Lúc này Liễu Tương không dám nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của Tạ Hành, theo bản năng, nàng nghiêng đầu, chào hỏi Trọng Vân đang lao tới: “Chào.”

Tạ Hành: “...”

Trọng Vân: “...”

Liễu Tương cũng nhận ra hành động này có phần không phù hợp, nên nàng mỉm cười với Tạ Hành, cất lời chào: “Thế tử, chúc ngài buổi sáng tốt lành.”

Tạ Hành hít sâu một hơi.

Y chưa bao giờ gặp nữ nhân nào mặt dày đến thế!

“Thế tử.”

Trọng Vân dừng lại bên cạnh Tạ Hành, hắn cảnh giác nhìn Liễu Tương, dường như sợ nàng sẽ lại lao vào Tạ Hành.

Dù đầu óc Liễu Tương đơn giản đến đâu, nàng cũng hiểu được ý tứ của Trọng Vân. Nàng cảm thấy áy náy, má nàng bắt đầu nóng lên, nàng nói: “Hôm nay ta không uống rượu.”

Trọng Vân ngạc nhiên, liếc nhanh về phía Tạ Hành.

Từ hôm đó, chữ “rượu” đã trở thành điều cấm kỵ đối với thế tử, tuyệt đối không được nhắc tới.

Quả nhiên, chỉ thấy trong mắt Tạ Hành băng sương lạnh lẽo như muốn trào ra, y nghiến răng nói: “Cô vào đây bằng cách nào?”

Liễu Tương chỉ vào mái nhà phía sau lưng mình, thành thật đáp: “Leo vào.”

Tạ Hành bị sự thản nhiên của nàng làm cho nghẹn họng: “… Sao, giờ cô lại thành trộm cướp rồi à?”

Liễu Tương biết y đang mắng khéo về sự việc đêm đó. Đêm đó quả thực là lỗi của nàng, mắng thì mắng đi, nàng không bận tâm.

“Ta đến để xin thế tử tha thứ, đêm đó ta say rượu làm bậy, vô lễ với thế tử, mong thế tử lượng thứ.”

“Nếu bản thế tử không tha thứ thì sao?” Tạ Hành lạnh lùng nhìn nàng hỏi.

Liễu Tương đương nhiên biết y sẽ không dễ dàng tha thứ, liền đáp: “Việc này là lỗi của ta, muốn chém muốn gϊếŧ, tất cả đều theo ý thế tử.”

Tạ Hành nhìn nàng một lát, cười nhạt: “Thật sao?”

Liễu Tương gật đầu chắc nịch.

Dù sao thì, thái độ nhận lỗi cũng phải thật thành khẩn.

Nhưng ngay sau đó, nàng nghe thấy Tạ Hành nói: “Trọng Vân, mau mang kiếm tới đây.”

Liễu Tương đột nhiên mở to mắt: “Ngài… thật sự muốn chém à?”

Tạ Hành cười nhạt: “Vân Huy tướng quân không phải đã nói rồi sao, muốn chém muốn gϊếŧ đều tùy bản thế tử, sao, cô hối hận rồi à?”

Hối hận gì chứ!

Lời nàng nói chẳng qua chỉ là khách sáo thôi mà!

Liễu Tương kéo khóe miệng, cố gắng thuyết phục: “Ta thực sự biết lỗi rồi, có thể không lấy mạng ta được không?”

Nàng chỉ trói y, hôn y một cái, đâu đến mức phải đền mạng chứ.

“Nếu thế tử thực sự chưa nguôi giận, vậy thì ngài trói ta lại, hôn ta một cái?”

Trọng Vân nghẹn họng, thầm nghĩ hay là đi bẩm báo vương gia thôi, bây giờ hắn thực sự lo lắng thế tử sẽ gϊếŧ Vân Huy tướng quân mất.

Tạ Hành tức đến mức bật cười, y nghiến răng, từng chữ dường như phát ra từ kẽ răng: “Cô tới nhận lỗi à? Theo bản thế tử cô chẳng có chút thành ý muốn nhận lỗi.”

“Trọng Vân, mang kiếm ra đây!”

Lần này Trọng Vân không dám chần chừ, hắn quay người vào trong phòng lấy kiếm ra, Tạ Hành không hề do dự, rút kiếm ra, đặt ngay lên cổ Liễu Tương, giọng lạnh lùng: “Có gì muốn nói trước khi chết thì nói mau đi.”

Tạ Hành không biết võ công, động tác của y trong mắt Liễu Tương cực kỳ chậm, nàng có thể dễ dàng tránh được.

Nhưng nàng nhận ra, Tạ Hành thực sự đã bị nàng chọc tức đến phát điên. Nếu nàng còn tránh né, e rằng y sẽ tức đến ngất mất.

Liễu Tương suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta không muốn chết.”

Tạ Hành: “...”

“Thế tử có thể cho ta thêm một cơ hội không?”

Tạ Hành nhìn người trước mặt đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, cười lạnh: “Bản thế tử tưởng cô không sợ chết cơ đấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »