Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Quân Ta Ngọt Ngào Nhất Thế Gian

Chương 36: Người ấy là ai ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói xong, Hoàng thượng quay sang Kiều đại gia, hỏi: "Ngươi nghĩ sao, Kiều Đại nhân?"

Kiều đại gia chắp tay cung kính đáp: "Bệ hạ nói rất phải."

Liễu Thanh Dương cũng đứng dậy nói: "Thần tuân chỉ."

"Ôi dào, đây đâu phải thánh chỉ gì, chẳng qua là bàn bạc với các ngươi thôi. Nếu bọn trẻ không giải quyết được, lúc ấy chúng ta ra mặt cũng không muộn." Hoàng thượng vỗ vai y, rồi nói: "Thời gian cũng không còn sớm, các ngươi mau về nghỉ ngơi đi, dưỡng thương cho tốt. Mấy ngày tới đừng đánh nhau nữa."

Liễu Thanh Dương lập tức cúi đầu tuân lệnh, rồi cùng Kiều đại gia cáo lui.

Khi hai người rời khỏi, Hoàng thượng liền quay sang nói với thái giám: "Sáng mai, hãy gửi một ít thuốc trị thương cho họ, thưởng như mọi khi, nhớ đừng bên nặng bên nhẹ."

Thái giám gật đầu: "Vâng, bệ hạ, nô tài đã rõ."

***

Bữa tiệc trong cung dần dần bị bóng đêm che khuất, vạn vật chìm vào giấc ngủ yên tĩnh, nhưng cơn gió đêm đột nhiên nổi lên, như thể báo trước một cơn mưa đang kéo tới.

Liễu Tương tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ, nàng nhắm mắt rửa mặt rồi uống một hơi cạn ly nước mật ong do Mộ Vũ mang tới. Cơn đau đầu có phần thuyên giảm, nàng mới hỏi: "Bây giờ là canh mấy rồi?"

Mộ Vũ đáp: "Vừa qua giờ Tỵ."

Sau đó nàng ta không nói gì thêm.

Liễu Tương lấy làm lạ, nhìn Mộ Vũ một cái. Dù mới chỉ ở cạnh nàng vài ngày, nhưng nàng biết rõ Mộ Vũ là một cô nương lanh lợi, tuy ngày thường không phải người nhiều lời, nhưng tuyệt đối không yên tĩnh như hôm nay.

Suy nghĩ một chút, Liễu Tương ân cần hỏi: "Có phải cô bị ai bắt nạt không?"

Mộ Vũ mím môi, vẻ mặt phức tạp nhìn Liễu Tương: "Nô tỳ không có."

"Nhưng e rằng tiểu thư sắp phải chịu oan ức rồi."

Liễu Tương ngẩn ra: "Lời này là sao?"

Cuối cùng Mộ Vũ nhịn không được nói: "Tiểu thư không nhớ chuyện xảy ra tối qua ở bữa tiệc trong cung sao?"

Được nhắc nhở như vậy, trong đầu Liễu Tương lập tức lướt qua một vài mảnh ký ức rời rạc.

Nàng xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng ghép những mảnh vỡ ấy lại với nhau. Khi khuôn mặt kia dần trở nên rõ ràng, đôi mắt nàng sáng lên, ngẩng đầu thăm dò: "Tối qua... hình như ta gặp một mỹ nam tuyệt thế, có thật không?"

Khóe miệng Mộ Vũ giật giật: "Đúng là thật."

Đôi mắt Liễu Tương càng sáng: "Hình như ta còn bắt hắn làm phu quân của ta?"

Mộ Vũ hít sâu một hơi: "Cũng đúng là như vậy."

Trong lòng Liễu Tương không khỏi có chút vui mừng: "Ta còn dùng khóa tình trói hắn lại?"

Mộ Vũ: "Đúng vậy."

Liễu Tương lập tức hưng phấn thấy rõ.

Hóa ra tất cả đều là sự thật, không phải mơ.

Mỹ nam như thế, cả đời nàng chưa từng gặp qua, nếu thật sự trở thành phu quân của nàng, nàng nằm ngủ cũng cười tỉnh. Liễu Tương không kiềm chế được kích động hỏi: "Bây giờ hắn ở đâu? Ta có dẫn hắn về được không?"

Mộ Vũ than thở, không biết nên nói thế nào: "Tiểu thư có biết người đó là ai không?"

Chẳng trách lúc tới hầu hạ tiểu thư, phu nhân đã dặn dò hàng vạn lần rằng nếu theo tiểu thư ra ngoài, nhất định phải trông chừng nàng, nhất là khi gặp các công tử tuấn tú. Nhưng nàng nghĩ, người ta nên đề phòng tiểu thư mới phải.

Liễu Tương thấy biểu cảm của Mộ Vũ có gì đó không đúng, trong lòng trầm xuống, thăm dò: "Ta nhớ rất rõ, hắn không phải thái tử, cũng không phải nhị hoàng tử, chắc không phải hoàng tử đấy chứ?"

"Thà rằng là hoàng tử còn tốt hơn."

Mộ Vũ gượng cười nói.

Liễu Tương nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải hoàng tử thì tốt.

"Đó là Minh Vương thế tử."

Liễu Tương cười rạng rỡ: "Vậy cũng tốt, đã cướp được người ta thì phải chịu trách nhiệm, để ta đi xin Hoàng thượng ban hôn... Cô vừa nói người ấy là ai?"

Đối diện với ánh mắt ngơ ngác của Liễu Tương, Mộ Vũ chậm rãi nói: " Minh Vương Thế tử."

Hai người nhìn nhau hồi lâu, đến cả tiếng thở cũng nhẹ nhàng.

Một lúc lâu sau, Liễu Tương khẽ cười: "Hình như ta chưa tỉnh rượu, ngươi nói lại lần nữa, phu quân ta cướp đêm qua là ai?"

Ánh mắt Mộ Vũ có phần thương cảm, nàng ta nói lại lần nữa: " Minh Vương Thế tử."

Liễu Tương hoàn toàn im lặng.

Ánh mắt nàng từ kinh ngạc, đến hoang mang, đến không dám tin, cuối cùng là chết lặng. Cuối cùng, nàng ngước lên hỏi: "Ngọc Kinh có cái Minh Vương phủ thứ hai không? Minh Vương Thế tử này không phải tên là Tạ Hành chứ?"

Mộ Vũ: "..."

"Tiểu thư, trốn tránh không giải quyết được vấn đề."

Liễu Tương mặt xám như tro cúi đầu.

Từng cảnh tượng của đêm qua chậm rãi hiện ra trong đầu nàng, ngày càng rõ ràng.

‘Của ta!’

‘Chàng là thế tử sao?’

‘Cục vàng sao? Sao cái này không phải bằng vàng, lại mềm mềm?’

‘Phụ thân, ta đã kiếm được một phu quân, người xem, chàng có đẹp không?’

‘Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.’

Đó là một khuôn mặt rất đẹp, rất đẹp, vừa nghĩ tới những hình ảnh đó trong lòng nàng đều tràn ngập vui sướиɠ và phấn khởi, nhưng bây giờ lại có người nói với nàng rằng, chủ nhân của khuôn mặt mà từng chi tiết đều khiến nàng yêu thích ấy, tên là Tạ Hành.
« Chương TrướcChương Tiếp »