"Đúng vậy, hiện tại hai bên vẫn chưa thể phân rõ thắng bại."
Kiều đại gia nói: "Đã có vài gia tộc vì chuyện này mà diệt vong, triều đình đã bắt đầu có những cơn sóng ngầm, đầy biến động."
Liễu Thanh Dương hiểu mối lo của Kiều đại gia.
Kiều gia từng có nhiều đời làm đế sư, nhưng khởi đầu không phải ai cũng là thái phó của thái tử, tuy nhiên…
"Thái tử đã có thái phó."
Vậy thì Kiều gia không cần phải tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực lần này.
Kiều đại gia lại lo lắng về một chuyện khác: "Thái phó của thái tử vừa mới về nhà vì bệnh nặng, hiện đang chọn người mới để làm thái phó cho thái tử."
Liễu Thanh Dương hiểu ra: "Người được chọn là đại ca?"
"Đúng vậy."
Kiều đại gia nói: "Hoàng thượng đã từng triệu ta vào cung và nhắc đến chuyện này."
Nếu chức thái phó rơi vào tay Kiều đại gia, Kiều gia không thể đứng ngoài cuộc chiến giành quyền lực này.
"Thái tử là con trưởng, lại tài đức vẹn toàn." Liễu Thanh Dương im lặng một lúc rồi nói.
Kiều đại gia: "Đó cũng là may mắn trong bất hạnh."
"Nhưng điều ta lo lắng không phải chỉ là chuyện thái phó."
Kiều đại gia nghiêm trọng nói: "Từ sau trung thu năm ngoái, không biết bằng cách nào nhị hoàng tử đã được Minh Vương phủ để mắt đến."
Liễu Thanh Dương tất nhiên biết về Minh Vương gia: "Ta nghe nói Minh Vương gia chỉ chú tâm vào đứa con trai của ông ấy, sao giờ lại dính líu vào cuộc tranh giành hoàng vị?"
"Không phải Minh Vương gia, mà là thế tử Tạ Hành."
Kiều đại gia nói: "Mấy tháng nay nhị hoàng tử và Tạ Hành qua lại rất gần gũi, nếu Minh Vương phủ thật sự muốn nhúng tay, chuyện này sẽ trở nên rắc rối."
Nhị hoàng tử cũng là người thông minh, biết rằng Tạ Hành là người quan trọng nhất đối với Minh Vương gia, chỉ cần Tạ Hành đồng ý giúp, cả Minh Vương phủ sẽ là người của hắn.
Liễu Thanh Dương nhíu mày suy nghĩ, im lặng hồi lâu.
Một lúc sau ông mới nói: "Vậy Tạ Hành là người thế nào?"
Lần này, chưa kịp để Kiều đại gia mở miệng, Kiều Hữu Niên đã trả lời một cách thành thạo: "Thể chất yếu ớt, thông minh gần như quái dị, tính tình cổ quái, thay đổi thất thường, vui buồn bất chợt, tâm tư nhỏ nhen, có thù tất báo."
Hắn nói một mạch không cần dừng để thở.
Liễu Thanh Dương im lặng vài giây rồi lặng lẽ nhìn về phía Kiều đại gia, ông chỉ cười khổ: "Ta và nhị đệ từng làm phu tử dạy hắn, đứa trẻ này thật sự… khó đối phó."
Liễu Thanh Dương ban đầu nghĩ rằng có lẽ Kiều Hữu Niên đã phóng đại, nhưng thấy Kiều đại gia không hề phủ nhận, ông hiểu ngay rằng thế tử của Minh Vương phủ quả thật không phải kẻ dễ xem thường.
Nhưng tại sao Kiều đại gia lại vô cớ nói đến chuyện này?
"Chiêu Chiêu năm nay đã mười tám rồi phải không?" Kiều đại gia dường như nhận ra sự băn khoăn của Liễu Thanh Dương, ông ta chuyển chủ đề.
Trong lòng Liễu Thanh Dương hơi giật mình, nhưng vẻ mặt không đổi: "Ừm, tháng năm tới nó sẽ tròn mười tám."
Kiều đại gia nhìn ông với vẻ mặt phức tạp, nói bóng gió: "Thái tử và nhị hoàng tử đều chưa có chính phi."
Tách trà trong tay Liễu Thanh Dương phát ra tiếng vỡ vụn, nước trà chảy dọc xuống ống tay áo của ông. Ông nhìn chằm chằm vào Kiều đại gia, cả người toát ra sát khí.
Kiều Hữu Niên giật nảy mình, theo phản xạ lùi về phía sau.
Kiều Tướng Niên đang rót trà cho Kiều đại gia, tay hơi run nhưng không làm đổ trà.
Kiều đại gia nhìn Liễu Thanh Dương, tuy có chút không nỡ, nhưng vẫn tiếp tục: "Thật ra, dù đệ không xin lệnh hồi kinh, cũng sẽ có người nhắm đến đệ. Liễu gia bao đời là võ tướng, trận pháp của nhà họ Liễu uy chấn tứ phương, ai có được sự trợ giúp của đệ thì coi như thắng được hơn phân nửa."
Trong lòng Liễu Thanh Dương dâng lên một luồng khí lạnh, nhưng ông vẫn nuôi hy vọng: "Nhưng đến giờ chưa có ai đến tìm ta."
Kiều đại gia thở dài, lắc đầu nói: "Đệ có biết mấy tháng qua Chiêu Chiêu say mê đọc truyện không?"
Liễu Thanh Dương nhất thời không hiểu điều này có liên quan gì, liền gật đầu: "Phải, Chiêu Chiêu mấy tháng nay đắm chìm trong các tập truyện, luôn nói rằng kinh thành phồn hoa thú vị, muốn đến Ngọc Kinh để chơi..."
Lời nói của Liễu Thanh Dương bỗng dừng lại, một luồng khí lạnh từ sống lưng dâng lên: "Ý đại ca là, những tập truyện đó có người cố ý đưa đến tay Chiêu Chiêu?"
Kiều đại gia gật đầu: "Chiêu Chiêu là đứa con gái duy nhất của đệ, họ muốn có được sự trợ giúp của đệ, đương nhiên sẽ tìm cách nhắm vào Chiêu Chiêu. Khi ta nhận ra điều này, đệ vừa hay dâng sớ xin hồi kinh, ta tưởng đệ đã nhận thấy chuyện đó nên mới không gửi thư cho đệ, hóa ra đệ vẫn chưa biết."
"Giờ dù đệ trở về kinh thành vì bất cứ lý do gì, e rằng vẫn không thể tránh khỏi rắc rối này. Ngày mai tại yến tiệc trong cung, rất có thể sẽ xảy ra chuyện."
Sắc mặt Liễu Thanh Dương đã vô cùng khó coi.
"Ta nghe nói Tống phó tướng có một đứa con trai, lớn lên cùng Chiêu Chiêu?"