Chương 348: Về đông lăng

3540 Chữ Cài Đặt
Chương 348: Về Đông Lăng

Edit: Jess93

"Công tử, các ngươi muốn về Đông Lăng?" Trên mặt Tiềm Thú lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ninh Ngộ Châu khẽ gật đầu: "Không sai, chúng ta rời đi thời gian không ngắn, cũng nên về xem một chút."

Mấy năm nay, Tiềm Lân phát triển tình thế tốt đẹp, cũng đem trấn Cổ Chương vốn chỉ là một trấn nhỏ bình thường phát triển thành nền tảng của Tiềm Lân, có thể nói là của cải đều đầy đủ, cũng nên cân nhắc tương lai của Đông Lăng.

Ninh Ngộ Châu sẽ thành lập Tiềm Lân, cũng là nghĩ xây một thế lực có thể để cho người tu luyện Đông Lăng phụ thuộc tại trung ương đại lục.

Bây giờ là thời điểm nên mang người tu luyện có thiên phú ở Đông Lăng bên kia ra ngoài.

Chỉ có để người tu luyện Đông Lăng mạnh lên, mới không có ai dám ức hϊếp Đông Lăng, đến Đông Lăng quấy rối.

Từ đầu đến cuối Ninh Ngộ Châu vẫn nhớ rõ năm đó Lân Đài Liệp cốc mở ra, những người tu luyện trung ương đại lục đó bởi vì Thánh Vũ điện, ẩn vào Đông Lăng, bọn họ không thèm nhìn quy củ người tu luyện không phải hai mươi lăm tuổi trở lên không được đi vào Lân Đài Liệp cốc, thậm chí bọn họ còn phách lối đến mức săn gϊếŧ người tu luyện Đông Lăng bên trong Lân Đài Liệp cốc, gϊếŧ Đông Lăng trở tay không kịp..

Từng cọc từng cọc, từng kiện, hắn đều nhớ kỹ.

Trong lòng Ninh Ngộ Châu a một tiếng, cho tới bây giờ hắn đều là một nam nhân nhỏ mọn, hơn nữa vô cùng thù dai!

Tiềm Thú chưa bao giờ chất vấn quyết định của hắn, lập tức nói: "Vậy thủ hạ đi an bài nhân thủ.."

"Không cần!" Ninh Ngộ Châu nói: "Không cần đặc biệt an bài, ngươi tiếp tục tọa trấn Tiềm Lân, để Hồ Song Nham đến trấn Thương Ngô chờ chúng ta là đủ."

Sau đó lại dặn dò một phen, để Tiềm Thú chuẩn bị sẵn sàng, tiếp đó sẽ có rất nhiều người tu luyện Đông Lăng đến trấn Cổ Chương, những việc này đều cần Tiềm Lân đi an bài.

Tiềm Thú là một người có năng lực, nhưng dù có năng lực đến đâu, cũng chỉ có một người.

Ninh Ngộ Châu cảm thấy, cần bồi dưỡng thêm mấy thuộc hạ có năng lực giống Tiềm Thú, hắn cũng dễ dàng vung tay chưởng quỹ. Dù sao tương lai hắn có khả năng không có nhiều thời gian ở Thánh Vũ đại lục, không có cách nào nhìn chằm chằm Tiềm Lân, dù sao cũng phải để Tiềm Lân tự mình đứng lên, cho dù không có bọn họ, cũng có thể vận chuyển bình thường.

Lúc Tiềm Thú rời đi, mang theo không ít thứ, trong đó còn có tài nguyên tu luyện Ninh Ngộ Châu đặc biệt cho hắn.

Làm trợ thủ đắc lực được coi trọng, Ninh Ngộ Châu đương nhiên sẽ không bạc đãi Tiềm Thú, hi vọng tu vi Tiềm Thú có thể tăng lên.

Lúc trước từ Đông Lăng đi vào trung ương đại lục, tu vi Tiềm Thú cao nhất trong số trong bọn, bọn họ cần Tiềm Thú bảo hộ. Đã nhiều năm như vậy, Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều đã tu luyện tới cảnh giới Nguyên Linh, đã sớm đè Tiềm Thú ở phía dưới.

Mặc dù Tiềm Thú đã rất cố gắng tu hành, nhưng đến cùng có Tiềm Lân cần hắn phân tâm, tăng thêm tư chất kém hơn Văn Kiều, cho nên tu vi hiện tại cũng chỉ là cảnh giới Nguyên Không.

Có lẽ cảnh giới Nguyên Không tại Đông Lăng tới nói, đã thuộc về cấp bậc cao thủ, nhưng tại trung ương đại lục hoàn toàn không đáng chú ý.

Tiềm Thú biết sự mong đợi của công tử cùng phu nhân đối với hắn, giấu phong phú tài nguyên trong lòng rời đi, âm thầm thề, nhất định phải cố gắng tu luyện, không thể phụ lòng mong đợi của công tử và phu nhân đối với hắn.

Sau khi gặp Tiềm Thú, Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều nhanh chóng định ra thời gian về Đông Lăng.

Tần Hồng Đao bọn họ nghe nói liền chạy tới liên tục hỏi thăm: "Thật sự không cần chúng ta cùng ngươi trở về? Ngộ nhỡ còn có người vụиɠ ŧяộʍ nhìn chằm chằm Đông Lăng thì sao?"

Ninh Ngộ Châu cười nói: "Đại sư tỷ, Nhị sư huynh, các ngươi yên tâm, Sư Vô Mệnh cùng Văn Thỏ Thỏ cũng đi cùng chúng ta."

Tu vi của hai người Văn Thỏ Thỏ đều không thấp, một cảnh giới Nguyên Tông, một cảnh giới Nguyên Hoàng, tại Thánh Vũ đại lục có thể đi ngang. Dù sao người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế đều đang tiềm tu, hiếm khi để ý tới chuyện ngoại giới, không có việc gì sẽ không chạy đến cùng một số tiểu bối không qua được.

Trong lòng Tần Hồng Đao và Dịch Huyễn đều biết có Văn Thỏ Thỏ bọn họ, quả thực không có gì đáng lo lắng, đành phải thôi.

Lúc hai sư tỷ đệ rời khỏi Tụ Thúy phong, vừa khéo gặp được Sư Vô Mệnh lôi kéo Văn Thỏ Thỏ đi dạo phường thị trở về.

Sư Vô Mệnh nhìn thấy Tần Hồng Đao, hai mắt sáng lên, ngay cả Văn Thỏ Thỏ đều kéo hắn không được.

"Sao Tần tiên tử lại tới đây? Đây là tới tìm ta?" Sư Vô Mệnh da mặt dày hỏi.

Văn Thỏ Thỏ lập tức có loại xúc động muốn ấn đầu của hắn vào hàn đàm, ngay cả Dịch Huyễn đều kinh ngạc nhìn thoáng qua Sư Vô Mệnh, cảm thấy người này nói chuyện thật quái dị -- phải nói da mặt quá dày.

Tần Hồng Đao ngược lại không để ý, nàng trong lòng hơi động, cười nói: "Đúng là tìm đến Sư đạo hữu."

Sư Vô Mệnh mừng rỡ không thôi, liên tục không ngừng hỏi: "Tần tiên tử có chuyện gì sao?"

"Hiếm khi gặp được đạo hữu cùng chung chí hướng, không biết Sư đạo hữu có bằng lòng cùng ta luận bàn một phen hay không?" Hai mắt Tần Hồng Đao sáng rực, nếu người này muốn cùng tiểu sư đệ bọn họ về Đông Lăng, tự nhiên phải thử một lần sức chiến đấu của người này.

Đương nhiên, đây là bằng hữu của các sư đệ sư muội, Tần Hồng Đao cũng sẽ không vô lễ làm cái gì, điểm đến là dừng, cũng để cho nàng yên tâm một chút.

Nhưng Sư Vô Mệnh lại không biết, nghe Tần Hồng Đao nói xong, hắn trợn tròn mắt.

Văn Thỏ Thỏ rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng thầm mắng xứng đáng.

Mặc dù Sư Vô Mệnh thực sự không muốn cùng giai nhân trong lòng đánh nhau, nhưng đối phương đã ước chiến, nếu từ chối, chẳng phải là để cho người ta cảm thấy hắn rất nhát gan? Theo đuổi cô nương sao có thể nhát gan cơ chứ?

Sư Vô Mệnh chỉ có thể kiên trì cùng Tần Hồng Đao đến võ đài chuyên dụng của Xích Tiêu tông so tài.

Văn Thỏ Thỏ đương nhiên sẽ không bỏ lỡ loại trò hay này, tranh thủ thời gian lôi kéo Dịch Huyễn theo tới, ước gì Đại sư tỷ dạy Sư Vô Mệnh làm người một chút -- Đại sư tỷ cũng có năng lực như thế.

Sắc trời hơi trễ một chút, Sư Vô Mệnh cùng Văn Thỏ Thỏ trở lại Tụ Thúy phong.

Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu nhìn thấy Sư Vô Mệnh bị Văn Thỏ Thỏ kéo về, nửa sống nửa chết, không khỏi hơi nghi hoặc: "Sư đại ca làm sao thế?"

Cả người Sư Vô Mệnh đều co quắp trên bàn, một mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Văn Thỏ Thỏ nhếch miệng nhỏ, cười đến vô cùng đáng yêu, một chút cũng không có giảm bớt đem chuyện xấu của Sư Vô Mệnh nói cho hai người: "Lúc nãy Đại sư tỷ tìm hắn luận bàn, kết quả hắn bị Đại sư tỷ đánh một trận ngay trước mặt tất cả đệ tử Xích Tiêu tông. Cũng may nhục thể của hắn rất mạnh mẽ, mới không có bị Đại sư tỷ làm bị thương."

Trên thực tế, cũng bởi vì nhục thân Sư Vô Mệnh quá mạnh mẽ, giống như đánh như thế nào đều đánh không xấu, mới khiến cho Tần Hồng Đao cảm thấy hứng thú, lôi kéo hắn luận bàn thêm một lát.

Nhưng đối với Sư Vô Mệnh không am hiểu chiến đấu mà nói, trải nghiệm bị giai nhân trong lòng treo lên đánh thực sự không tốt lắm; càng không tốt hơn chính là, những đệ tử Xích Tiêu tông vây xem kia nhìn thấy Đại sư tỷ treo lên đánh người tu luyện cùng cấp, đều hết sức kích động, nhao nhao tỏ vẻ, mạnh mẽ như Đại sư tỷ quả nhiên không cần thiết tìm đạo lữ.

Khiến trái tim thiếu nam thuần khiết của Sư Vô Mệnh đau lòng đến thủng trăm ngàn lỗ.

Sau khi Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều nghe xong, đối với Sư Vô Mệnh rốt cuộc thêm mấy phần đồng tình.

Văn Kiều nói: "Cô nương giống Đại sư tỷ, quả thật không nhất định phải tìm đạo lữ, nếu không ngươi đổi người khác đi?"

Sư Vô Mệnh xoay người, bộ dáng tùy hứng "Ta không nghe ta không nghe ta không nghe."

Ninh Ngộ Châu không thể chấp nhận việc hắn phát cáu với Văn Kiều: "Không cần để ý hắn, dù sao mặc hắn giày vò đến đâu, Đại sư tỷ cũng sẽ không để ý đến hắn, đến lúc đó hắn sẽ biết khó mà lui."

Văn Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy thương tâm cũng không phải mình, thế là không có xen vào nữa.

**

Bọn họ nhanh chóng quyết định xong thời gian về Đông Lăng.

Đương nhiên việc này chỉ nói cho mấy người thân cận, những người khác lại không biết, Ninh Ngộ Châu cũng không nguyện ý để quá nhiều người biết hành tung của bọn họ.

Thịnh Vân Thâm đang dưỡng thân thể nghe nói bọn họ muốn về Đông Lăng, lập tức vô cùng khổ sở, lau nước mắt nói: "Các ngươi không thể chờ thương thế của ta dưỡng tốt, để cho ta cùng các ngươi cùng một chỗ áo gấm về quê sao?"

Mặc dù rốt cuộc tỉnh lại, nhưng thần hồn của Thịnh Vân Thâm bị thương quá nặng, sau khi tỉnh lại vẫn phải tiếp tục dưỡng thương, tạm thời không thể tu luyện, càng không thể tùy tiện động võ. Cũng may mấy năm nay Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều góp nhặt không ít đồ tốt, các loại thiên tài địa bảo mặc hắn ăn, không chỉ có thể để thân thể của hắn khôi phục nhanh hơn, thậm chí còn giúp hắn tăng lên thể chất, xem như nhân họa đắc phúc.

Văn Kiều nói: "Không cần ngươi cùng chúng ta áo gấm về quê, chính chúng ta là được rồi. Chờ chúng ta trở về, thương thế của tiểu sư đệ ngươi hẳn là cũng gần như khỏi hẳn, chúng ta cùng nhau đến Tuyết Đao Phong của Đại sư tỷ uống rượu."

"Vậy được rồi." Thịnh Vân Thâm chỉ có thể thở dài, mắt háo hức chờ bọn họ từ Đông Lăng trở về.

Trước khi rời đi, Ninh Ngộ Châu luyện một nhóm Tịnh Linh Vô Cấu đan giao cho Thủy Ly Âm lưu lại Xích Tiêu tông làm khách.

Hết thảy năm mươi viên Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm cấp địa.

Thủy Ly Âm đã giật mình tốc độ luyện đan của Ninh Ngộ Châu, lại mừng rỡ vì tốc độ của hắn, có năm mươi viên Tịnh Linh Vô Cấu đan cấp địa này, đối với các sư muội nội môn tu luyện Linh Âm chi thể đều có chỗ tốt.

Mặc dù một mạch chưởng môn Tử Dương môn ánh mắt thiển cận, làm việc buồn nôn, nhưng lại không phải tất cả âm tu đều như thế.

Giống âm tu một mạch Thiên Âm lão tổ, chỉ toàn tâm toàn ý tu hành, mỗi lần ma tu gây sự, cũng là Thiên Âm lão tổ mang theo một đám âm tu cùng ma tu đánh nhau, đều không sợ hãi.

Không nể mặt Tử Dương môn, cũng nể mặt Thiên Âm lão tổ.

Cho nên Ninh Ngộ Châu mới sẽ sảng khoái tiếp tục luyện Tịnh Linh Vô Cấu đan như vậy.

Dù sao Thánh Vũ đại lục cũng không ít ma tu, hơn nữa những ma tu này cũng không phải giống Bùi Tê Vũ. Hắn có thể bắt bí ma chủng, nhưng đối với những ma tu làm nhiều việc ác kia, Ninh Ngộ Châu thực sự không có hứng thú bắt bí bọn họ, không bằng giao cho nhóm âm tu đi xử lí đi.

Sau khi Thủy Ly Âm lấy được nhóm Tịnh Linh Vô Cấu đan đầu tiên, cùng Ninh Ngộ Châu hẹn xong thời gian nhóm tiếp theo liền cáo từ rời đi.

Trước khi đi, Thủy Ly Âm đến Thiên Khí phong một chuyến, thăm hỏi Đoàn Hạo Diễm đang cực khổ luyện hóa đá Linh Tương, cũng để cho Đoàn Hạo Diễm từ chỗ Thủy Ly Âm biết, gần đây Ninh Ngộ Châu bọn họ có thể sẽ rời khỏi Xích Tiêu tông.

Đoàn Hạo Diễm lập tức ngồi không yên, vội chạy tới tìm Ninh Ngộ Châu.

Không chờ hắn mở miệng, Văn Kiều liền hỏi hắn: "Luyện hóa được bao nhiêu đá Linh Tương rồi?"

".. Năm mươi viên."

"Mới năm mươi?" Mặt Văn Kiều lộ vẻ không vui: "Tốc độ này cũng quá chậm, năm mươi viên đá Linh Tương đều không đủ luyện một cái góc phòng động phủ Càn Khôn."

Nàng nói lời này đương nhiên là nói đến khoa trương, nhưng Đoàn Hạo Diễm không biết, hắn một mặt không thể tin nổi nói: "Ngươi có biết muốn luyện hóa những đá Linh Tương này cần tốn bao nhiêu tinh lực cùng thời gian không? Loại đá Linh Tương này chỉ có dị hỏa mới có thể luyện hóa, nhất định phải chuyên tâm, thậm chí không thể dùng tiểu xảo, trong thời gian ngắn như vậy ta có thể luyện hóa năm mươi viên đã rất đáng gờm, ngươi lại còn ngại chậm?"

Văn Kiều bừng tỉnh đại ngộ, lập tức may mắn.

May mắn ban đầu ở bí cảnh Thiên Đảo, nàng để Đoàn Hạo Diễm thiếu ơn cứu mệnh của mình, mới có thể để cho hắn hỗ trợ luyện hóa đá Linh Tương. Bằng không tất cả đều để cho phu quân nhà nàng đến luyện hóa, còn không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, quan trọng hơn là công việc này quá tinh tế, cũng quá mệt mỏi, nàng không nỡ đâu.

Nếu như mệt mỏi là người khác, nàng ngược lại không có cảm giác gì.

Lập tức Văn Kiều nói với hắn: "Hóa ra là như thế, vậy ngươi cực khổ rồi, tiếp tục cố gắng đi."

"Cố gắng cái gì!" Đoàn Hạo Diễm suýt chút hất bàn: "Các ngươi đều muốn rời đi, thế mà lưu ta ở đây giúp các ngươi luyện hóa đá Linh Tương, hơn nữa còn lưu lại nhiều như vậy, đều có hơn vạn viên đi, ta phải luyện hóa đến năm nào tháng nào? Các ngươi còn là người sao?"

"Mới hơn vạn viên, không lâu." Văn Kiều an ủi hắn: "Chờ ngươi luyện hóa xong, chúng ta cũng đã về rồi."

Cuối cùng Đoàn Hạo Diễm vẫn lưu tại Xích Tiêu tông, tiếp tục ngồi xổm trong phòng luyện khí Thiên Khí phong, cần cù chăm chỉ luyện hóa đá Linh Tương.

Sau khi Thịnh Chấn Hải nghe nói chuyện này, sờ cái ót một cái, lảm nhảm với phong chủ Thiên Khí phong vừa chạy tới muốn đoạt đồ đệ cùng ông ấy -- Lật Phùng Xuân: "Ta vẫn cho rằng đệ tử Đoàn thị tính tình nóng nảy, không thèm nói đạo lý, không nghĩ tới là ta hiểu lầm, đệ tử Đoàn thị vẫn có người phân rõ phải trái, nhiệt tình giúp người như thế.."

Khóe miệng Lật Phùng Xuân co giật: "Ngươi cho rằng ta không biết, trước kia tiểu tử đó từng bị A Xúc đánh phục sao? Lời này của ngươi tuyệt đối đừng nói ngay trước đám Đoàn thị tính tình nóng nảy kia, bằng không sẽ tế ra dị hỏa đốt ngươi đấy."

"Ta sợ cái gì?" Thịnh Chấn Hải rất mạnh miệng: "Bọn họ dám đốt, ta liền để A Xúc nhà chúng ta tiếp tục đánh đứa nhỏ Đoàn Hạo Diễm kia, cũng không tin người Đoàn gia không đau lòng."

Nghe được những lời vô sỉ này, Lật Phùng Xuân cam bái hạ phong.

Chẳng trách Xích Tiêu tông nhiều người như vậy, chỉ có con hàng này có thể nhanh chóng đem Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều thu làm đồ đệ, khôn khéo lại vô sỉ, người bên ngoài đâu phải là đối thủ của hắn.

Không chiếm được lợi lộc gì Lật Phùng Xuân hầm hừ rời đi.

** *

Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều mang theo Văn Thỏ Thỏ và Sư Vô Mệnh rời khỏi Xích Tiêu tông, đi về hướng núi Thương Ngô.

Trừ một mạch Thịnh Chấn Hải biết bọn họ rời đi, những người khác đều cho rằng bọn họ còn đang tu luyện bên trong Tụ Thúy phong.

Một tháng sau, bọn họ đến trấn Thương Ngô.

Trấn Thương Ngô vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, trừ người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông trấn thủ, không có cao thủ khác.

Vì không làm cho người tu luyện khác chú ý, Sư Vô Mệnh cùng Văn Thỏ Thỏ đều thu liễm tu vi, những người nhìn không thấu tu vi bọn họ, đều chỉ cho là dùng biện pháp gì ẩn giấu tu vi, ngược lại không hề nghĩ nhiều.

Sư Vô Mệnh dò xét trấn Thương Ngô, nhỏ giọng lải nhải: "Không nghĩ tới cảnh giới Nguyên Tông đã có thể trấn thủ một phương, tại Hỗn Nguyên đại lục, phải là cảnh giới Nguyên Hoàng.. Nghe nói tại thời đại thượng cổ, chỉ có cảnh giới Nguyên Đế mới được.."

"Thánh Vũ đại lục là đại lục ở biên giới Vô Tận Hải, hiện tại cũng không phải thời đại thượng cổ." Ninh Ngộ Châu tỉnh táo phản bác hắn, ánh mắt ôn hòa: "Ngươi có ý kiến gì không?"

Đối đầu cặp mắt quá ôn nhuận nhu hòa kia, làm Sư Vô Mệnh run lập cập, vội vàng nói: "Không có không có, ta chỉ lải nhải lung tung thôi."

Văn Kiều lôi kéo Văn Thỏ Thỏ đi lên phía trước, đi tới mục đích, cuối cùng cũng nhìn thấy huynh đệ Hồ Song Nham.

"Hai vị Hồ công tử." Văn Kiều chào hỏi bọn hắn.

Hai huynh đệ Hồ Song Nham vô cùng cung kính, mau chóng tới hành lễ: "Ninh công tử, Mẫn cô nương, đã lâu không gặp."

Văn Kiều nói: "Ta họ Văn, về sau đừng gọi sai."

Hai huynh đệ Hồ Song Nham hơi kinh ngạc, chẳng qua cũng không hỏi nhiều, thuận miệng sửa lại xưng hô.

Văn Kiều dò xét hai huynh đệ, phát hiện tu vi của bọn hắn đều có tiến bộ, Hồ Song Nham đã là cảnh giới Nguyên Không hậu kỳ, chỉ thiếu chút nữa liền có thể tấn cấp Nguyên Linh, tốc độ tu luyện này đã tính là cực nhanh.

"Không tệ, tu vi của các ngươi đều có tiến bộ." Ninh Ngộ Châu nói.

Hồ Đại Nham mừng rỡ nói: "Hai huynh đệ chúng ta có hôm nay, cũng nhờ có Ninh công tử cùng Văn cô nương thu lưu, Tiềm Lân cho chúng ta không ít tài nguyên tốt, tăng thêm huynh đệ của ta cũng cố gắng, tự nhiên không thể phụ lòng hai vị ân nhân trợ giúp."

Lời này mặc dù có chút thành thật, nhưng cũng để cho người ta nghe thấy dễ chịu.

Hồ Song Nham cười khẽ, cũng không ngăn cản huynh trưởng, so với người khéo léo, loại người thật thà chất phác giống huynh trưởng hắn ngược lại càng làm cho người tu luyện thích, cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thay đổi phong cách hành sự của huynh trưởng.

Chẳng qua bọn hắn đã quyết định đi theo Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều, tự nhiên muốn thủ tốt bổn phận của mình, tận trung với bọn họ.