“ Ông trời, cảm tạ Trình tiểu tướng quân vừa nãy cho ta thời gian một tách trà mới đem ta đánh hạ xuống, bằng không mặt mũi của lão phu mất sạch rồi.”
Trong trận cảm thán ấy thì thấy Nghiêm Sam đang nỗ lực leo lên lại.
Tâm trạng của hắn ta vẫn rất tốt, không hề tức giận, ngược lại còn cười nói:
“ Võ công của Trình ca, tiểu đệ đây tự thấy hổ thẹn.”
[Hức mất mặt chết ta rồi, người ta còn chưa cưới nương tử, truyền ra ngoài còn cô nương nhà nào để mắt đến ta nữa hu...]
Phó tướng bọn họ vạm vỡ thế này mà ấm ức thành như vậy không thấy quái lạ sao?
Nhưng nhìn sự tủi thân ẩn dưới nụ cười của Nghiêm Sam, ta thật sự không có cách nào thốt ra được lời này.
Chưa kể hôm nay hắn không có gia quyến đi cùng, xuống khán đài vẫn phải tự mình khập khiễng về nhà.
Đích thực là có chút buồn cười lại đáng yêu.
Ta than một tiếng, đứng dậy, bước về phía Nghiêm Sam.
Cùng lúc đó, đôi mắt sáng lên khi thấy ta đến gần, phát hiện ra ta đi lướt qua người hắn ra phía sau, Trình Hề Hoài đen mặt lại:
[Có phải ta xuống tay quá nặng không? Thật xin lỗi Nghiêm Sam, ta chỉ là quá tức giận nên không kiểm soát được, về doanh trại sẽ cho hắn đánh lại... Này, nương tử đang bước về chỗ ta! Nàng ấy có phải hay không cũng cảm thấy ta rất lợi hại?]
[... Vừa nãy sao ta lại không đánh mạnh thêm chút nữa.]
Nghe được câu này, ta đang đỡ tay Nghiêm phó tướng có chút run rẩy.
Nghiêm Sam không dễ gì mới ổn định được cơ thể, đột nhiên lại ngã ngồi xuống đất.
“Phu phụ hai ngươi chính là cố ý!”
Ta lúng túng cười, quay đầu nói với Trình Hề Hoài:
“ Chàng đến đây giúp một tay đi, thϊếp dìu không nổi.”
Trình Hề Hoài “ Ờ” một tiếng, mặt không biểu tình bước tới.
Hắn gần như lôi Nghiêm San từ mặt đất lên, đau đến nỗi Nghiêm phó tướng hét một tiếng thất thanh:
“ Cánh tay không bị thương cũng bị ngài lôi gãy rồi! Ngài cũng lấy được vị trí đứng đầu rồi còn không hài lòng điều gì!”
Trình Hề Hoài hừ một tiếng: “Ta không có gì không hài lòng cả, ta cũng đã lấy vị trí đứng đầu rồi còn có thể không hài lòng cái gì.”
Ta đứng đằng sau hai người bọn họ, cố gắng rất lâu mới có thể kiềm chế không trợn mắt nhìn bọn họ.
Đây là hai võ tướng có thiên phú nhất trong triều sao?
Cha à, từ quan thôi.
Cảm thấy triều đại của chúng ta sắp tiêu rồi.
Không chút bất ngờ, năm nay vẫn là Trình Hề Hoài nâng hai ngàn lượng vàng về phủ.
Trong kiệu, ta dùng tay đỡ mặt hỏi:
Lại nói, chàng thắng ba năm liên tiếp, tướng lĩnh khác sẽ xem không vừa mắt chàng chứ, đem chàng ra đánh một trận?”