Chương 5

Sự việc ở Trình phủ náo loạn đến xôn xao cả lên, cha ta tất nhiên cũng biết được tin này.

Ban đầu, ta còn đang ngờ vực, với tính cách của ông ấy, sao lại hoàn toàn không có phản ứng gì với việc này.

Cho đến khi ta nhận được gói đồ từ Khương phủ.

Đó là một chồng sách dày ——

"Làm thế nào để tránh phải chịu truy xét trước quan phủ sau khi gi.ết phu quân."

"Vẻ đẹp của nữ nhân hòa ly."

“Một trăm lẻ tám chất độc không màu không mùi.”

"Danh sách tiểu quan Vạn Hoa Lâu."

Mỗi lần nhìn đến tên sách, khóe mắt ta lại giật giật.

Xem đến cuối cùng, ta xém chút nữa đã tức ch.ết, quẳng hết chồng sách vào trong tủ.

Phụ thân tốt của ta, đập đầu vào cột đã không làm cha ta hài lòng nữa rồi.

Ông ấy đây là muốn đồng thời lôi hết mười tám đời tổ tiên của Trình Hề Hoài lên đây mà.

Ta vừa đóng cửa tủ lại thì có tiếng gõ cửa.

Phản ứng đầu tiên là Tống Liễu lại đến.

Mấy ngày gần đây, số lần nàng ta đến thỉnh an càng ngày càng nhiều.

Hết cách rồi, suy cho cùng nàng ta cũng không có lý do trực tiếp nào để đi gặp Trình Cẩm Ngôn, nên nàng ta đành phải tìm con đường khác là ta đây.

Mưu đồ vô tình chạm mặt khi Trình Cẩm Ngôn đến thỉnh an ta.

Bị mắng vài câu, liếc mắt đưa tình vài cái.

Thì trong lòng liền vui vẻ quên trời đất.

Nhiều lần như vậy khiến Trình Cẩm Ngôn cũng cảm thấy quái lạ, lén hỏi thầm ta: “Tẩu tẩu, Tống cô nương này có tật về mắt sao?”

Ta không còn gì để nói với tên ngốc này.

Ngay sau đó ngữ khí khó chịu: “Đúng vậy, không có vấn đề về mắt làm sao có thể thích đại ca của đệ?”

Trình Cẩm Ngôn cũng sâu sắc tự cho là đúng.

Ánh mắt nhìn Tống Liễu tràn đầy thương cảm.

Tống Liễu còn cho rằng mình liếc mắt đưa tình thành công, khóe mắt chốc chốc lại giật giật nhiều hơn.

"Ngươi lại đến đây? Không phải đã nói Trình Cẩm Ngôn không có ở đây..."

Cửa mở ra, vậy mà lại là khuôn mặt u ám của Trình Hề Hoài.

Không biết tại sao nhưng ta cảm thấy có chút chột dạ.

Trình Hề Hoài bước vào, từng bước từng bước tiến lại gần.

Ta lùi lại từng bước cho đến khi thắt lưng chạm tới mép bàn mới đột nhiên dừng lại.

Trình Hề Hoài sắc mặt âm trầm nói: "Mấy ngày không gặp, phu nhân sống khá thoải mái thì phải?"

Hắn ta vẫn đang áp sát lại, nhưng ta đã hết đường lui rồi.

Khuôn mặt tuấn lãng đó cách ta rất gần, hơi thở ấm áp của hắn phả lên cổ ta, khiến da đầu ta run lên.

Nhưng—

[Tống Liễu có thể gặp nàng, Cẩm Ngôn cũng có thể gặp được nàng, chỉ có ta không thể gặp nàng nàng, ta cảm thấy rất ủy khuất!]

[Nàng thậm chí còn không nhớ ta! Nàng thậm chí còn không đến gặp ta! Nàng không yêu ta nữa!]

……