Chương 27: Giống nhau

Trong "Sơn Hải Kinh - Bắc thứ nhị kinh" ghi lại: Thao Thiết, hình dạng thân cừu mặt người, mắt ở dưới nách, răng hổ tay người. Thanh danh của nó có thể ví von như một kẻ tham ăn.

Trong "Tả Truyện" ghi lại thao thiết là con của Tấn Vân thị, không phải là một trong chín đứa con của rồng.

Bất luận là thế nào, hung thú viễn cổ như vậy, dù sao cũng không có liên quan gì với mình.

Nhưng nói đúng thật là vì mình mà đến.

Ấu Nghi nhớ tới lời nói của cái đầu lớn nói với mình trước khi đi, chân mày hơi nhíu lại, đảo mắt nhìn chàng trai đang ngủ say trên giường, chăm chú nhìn thật lâu, lại rời đi.

Nếu anh muốn nói với mình, sẽ tự nói, mà lúc ấy, hẳn sẽ không quá lâu.

Ấu Nghi đến phòng sách, từ khi còn nhỏ, nếu trong lòng rối loạn cô sẽ viết chữ một buổi chiều, chờ đến hoàng hôn, bao phiền não đều sẽ biến mất giữa những hàng chữ trên giấy, sẽ không đến làm phiền cô.

Bút tử ngọc lông sói viết chữ tiểu khải uyển chuyển thanh tú xuống nền giấy Tuyên Thành trắng tinh, ôn nhu thanh lệ lại có vài phần xuất trần, như Hàn Mai trong mùa đông, đều có khí phách.

Từ nhỏ cô đã tập được một tay viết chữ bằng bút lông, thậm chí không cần người khác dạy, khi còn nhỏ bà ngoại từng dẫn cô đi theo gặp một vị đại gia thư pháp đương thời, ông ta thấy cô viết thơ, tấm tắc khen lạ, nói không có mười mấy năm luyện tập sẽ không thanh tao như vậy, thật sự là thiên phú hiếm có.

Phía sau đột nhiên truyền tới hơi thở quen thuộc, tay Ấu Nghi hơi run lên, nét móc đến chỗ ngoặt bị gãy, một bàn tay lớn cầm tay cô, ngay ngắn viết xong chữ kia.

Đáy lòng thầm thở dài một hơi, Ấu Nghi nói:

"Lạc Lạc, anh lại không nghe lời."

Vết thương của anh mới chuyển biến tốt, tốt nhất là mỗi ngày nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, không nên đi lại.

Người nọ như thường ngày làm nũng cọ cọ trên đỉnh đầu cô, giọng điệu như đứa trẻ chơi xấu:

"Khanh khanh không ở bên cạnh, anh không ngủ được."

Trong lúc nói lại cầm tay Ấu Nghi viết xong nửa câu thơ sau.

Bút lông sói chậm rãi lướt trên giấy Tuyên Thành, Ấu Nghi kinh ngạc nhìn nét chữ của anh vậy mà lại giống cô như đúc.

Có chút nghi hoặc quay đầu nhìn chàng trai sau lưng, anh còn có bao nhiêu bí mật mà cô không biết?

Lạc Bạch không phát hiện ra sự kinh ngạc của cô, bàn tay ôm eo cô hơi siết lại, giọng điệu ảm đạm, dường như còn có chút tức giận:

"Sau này không để khanh khanh xem những thứ đau lòng này."

"Hả?"

"Cái gì mà sợ gặp nhau chỉ là trong mơ, rõ ràng là bản thân không dám đi gặp người trong lòng còn làm ra vẻ si tình, người anh muốn gặp, tuyệt đối sẽ không chỉ gặp nhau trong mơ."

Chá Cô Thiên của Yến Cơ Đạo [1] lại bị anh nói thành như vậy, Ấu Nghi không khỏi bật cười: "Thơ của Tiểu Sơn bị anh giải thích như vậy, chỉ sợ ông ấy sẽ bị anh làm cho tức đến sống dậy."

"Hừ, tức sống lại thì thế nào? Dù sao cũng không được xem."

Dù là cách cả ngàn năm, anh cũng vẫn không cho cô xem.

"Khanh khanh, em nên giúp anh đổi thuốc."

Giọng nói mang theo ái muội xoa xoa eo cô, Lạc Bạch không muốn cùng cô ngốc ở trong thư phòng, cố gắng đưa cô tới phòng ngủ.

Vết thương của anh chính là ở bụng, xuống chút nữa là thứ kia ngẩng đầu đứng thẳng ở nơi nào đó, mỗi khi Ấu Nghi thay thuốc cho anh, vẫn không cẩn thận đυ.ng tới chỗ kia, nhìn cô xinh đẹp đỏ mặt, như đóa hải đường khẽ rung trong gió, trong lòng Lạc Bạch vô cùng vui mừng, chỉ mong vết thương này cứ vĩnh viễn không cần lành lại.

"Nằm yên."

"Nằm yên nào."

Lạc Bạch ngoan ngoãn nằm trên giường, dựa lưng vào gối, đôi tay giao nhau đặt ở sau đầu, cực kỳ có dáng dấp của một thiếu niên, khóe miệng mỉm cười nhìn động tác của Ấu Nghi.

Ấu Nghi xốc vạt áo của anh lên, tháo băng gạc, lộ phần bụng dưới có lực, sáu khối cơ bụng cân xứng ngay ngắn phân bố trên bụng, trông không quá cường tráng, lại không giấu được vẻ đẹp nam tính, chỉ là mấy vết móng vuốt sâu phá hủy vẻ đẹp, có vẻ khá đáng sợ.

Cũng may vết thương đang dần khôi phục, Ấu Nghi thở phào một hơi nhẹ nhõm, đổi thuốc cho anh rồi băng vết thương lại.

Lúc định đứng dậy lại bị Lạc Bạch nhẹ nhàng kéo một cái, vừa lúc ngã vào l*иg ngực anh.

Cô cuống quít ngẩng đầu, lại nhìn vào một đôi mắt sáng quắc động lòng người.

Trong đó có ngọn lửa quen thuộc, gần như là đốt cháy cô từ trong ra ngoài, từ linh hồn đến mỗi tấc xương cốt gần như không còn.

"Khanh khanh, làm sao bây giờ, anh muốn em."

---

Dịch nghĩa bài Chá Cô Thiên của Yến Cơ Đạo (tên hiệu là Tiểu Sơn)

Tay áo màu ân cần nâng chén ngọc,

Năm đó cam nguyện say đỏ mặt.

Múa đẹp khiến nhành dương liễu cũng rủ xuống giữa lầu dưới bóng trăng,

Ca hay khiến chiếc quạt hoa đào cũng ngừng không thổi gió.

Từ sau khi ly biệt,

Nhớ lúc gặp nhau,

Mấy lần gặp nàng trong cơn mộng.

Đêm nay cầm cây đèn bạc soi cho rõ,

Vẫn còn sợ rằng gặp nhau đây là đang trong mộng.