"Khanh khanh... Nếu em biết rồi... Tiếp tục giúp anh được không?"
Từ trước đến nay Lạc Bạch đều không biết điều, được một tấc lại muốn thêm một thước, hạ bút thành văn, cho chút màu là có thể mở xưởng nhuộm khắp thiên hạ.
Bây giờ hiện nguyên hình, du͙© vọиɠ càng tăng lên, cúi đầu xuống, dùng hai sừng rồng trơn bóng cọ cọ vào cổ cô, cảm giác lạnh như chạm vào ngọc khiến Ấu Nghi run lên, hình dáng kỳ lạ tiếp xúc với da thịt mẫn cảm, không biết tại sao, từ đáy lòng sinh ra cảm giác quen thuộc khó hiểu, giống như thật lâu trước đây, bản thân cũng đã từng được sừng rồng dịu dàng này cọ vào da thịt.
Miệng và tay cô đều vô cùng mệt mỏi, tất nhiên không chịu giúp anh tuốt côn ŧᏂịŧ đang ngẩng lên lần hai kia của anh, cụp mắt lặng lẽ nhìn, hai côn ŧᏂịŧ một cây mềm mại nằm sấp xuống, một cây kiêu ngạo dựng thẳng lên, đều đang gật đầu với cô.
"Khanh khanh dùng chỗ này được không?"
Lạc Bạch biết tay và miệng của cô đều đã mệt, ánh mắt liền dời tới trước bộ ngực sữa cao ngất, ý vị sâu xa nhìn nhìn, sừng rồng còn có ý đồ chuyển tới đây.
Người này không phải là có dự định hết rồi đó chứ? Muốn chiếm tất cả những nơi có thể chiếm tiện nghi của cô?
Tay lớn đã lặng yên hướng về phía trước, để hờ dưới bầu ngực, muốn nắm lấy nơi mềm mại những đêm trước đã trộm vuốt ve, mấy lần nóng lòng muốn thử, lại sợ không được sự cho phép của cô, chỉ có thể uất ức không ngừng dùng sừng rồng cọ cọ vào cổ cô, rất giống với Niên Niên cọ cọ bên chân cô đòi bế.
Ấu Nghi thấy dáng vẻ này của anh, nghĩ tới chuyện phóng đãng da^ʍ mỹ như vừa rồi cũng đã làm, vành tai ửng đỏ cúi đầu đồng ý.
"Khanh khanh, em thật tốt!"
Mừng rỡ hôn lên gò má đỏ ửng của người đẹp nhỏ, Lạc Bạch để Ấu Nghi nằm ngang trên giường, đuôi rồng chậm rãi từ hai chân dựng thẳng lên, khiến hai cột thịt to lớn hướng về bầu ngực mềm mại, nhẹ nhàng cọ cọ lên ngọc tuyết.
"Khanh khanh nâng cánh tay lên."
Lạc Bạch thở hổn hển, dụ dỗ bên tai Ấu Nghi.
Cô gái nhỏ mặt một chiếc váy, vừa rồi vì thủ da^ʍ và khẩu giao đã có hơi hỗn loạn, làn váy bị xốc lên đến đùi, lộ ra đôi chân mềm mại, lúc này đang nằm dưới thân Lạc Bạch, anh có thể nhẫn nhịn không cắm vào tiểu âm huyệt của cô đã là cực hạn.
Ấu Nghi cắn môi kiềm chế sự ngượng ngùng, nghe lời giơ tay lên, để anh cởi váy mình ra.
Đáng tiếc anh quá vội, phía sau váy vẫn còn khóa kéo, cởi năm lần bảy lượt vẫn không thể cởi ra, chàng trai không có tính nhẫn nại, trực tiếp dùng tiên quyết cho chiếc váy biến mất.
"Lạc Lạc! Anh..."
Ấu Nghi thấy bản thân bỗng chốc trở nên trần trụi, vội theo bản năng dùng tay che ngực, nhưng cổ tay cô bị anh cầm, căn bản không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân chỉ còn chiếc qυầи ɭóŧ dâu tây màu hồng nhạt, toàn bộ da thịt còn lại đều hiện ra dưới ánh mắt nóng bỏng của chàng trai.
"Xin lỗi... Khanh khanh... Ưm ưʍ... Chậc chậc... Là khanh khanh quá đẹp..."
Cúi đầu dùng toàn bộ thân rồng vây lấy thân hình nhỏ nhắn bên dưới, Lạc Bạch an ủi hôn lên mọi nơi trên khuôn mặt nhỏ của Ấu Nghi, mang ý vị nũng nịu, nỉ non bên tai cô.
"Anh... Ô ô... Ưm ưʍ..."
Tiếng oán trách của cô gái dần được bao phủ trong tiếng hôn môi, trong lúc mơ màng, bầu ngực trần trụi bị bàn tay lớn âm thầm nắm lấy, giống như đón được tuyết mới từ trên bầu trời rơi xuống, yêu quý mà xoa nắn.
Trước tiên đánh thức hai con bồ câu trắng lười biếng này, tiếp theo mới có thể tiếp nhận long hành của mình.
Chơi ngực bên phải không bao lâu, mắt phượng của Lạc Bạch xoay chuyển, cảm thấy như vậy chưa được tận hứng, một tay của anh phải đè hai tay của Ấu Nghi, đuôi rồng phải quấn lấy hai chân để nắm giữ thân thể mềm mại bất an, chỉ còn có một tay để xoa bầu ngực.
Cảnh xuân đẹp nhất nhân gian thế này, sao chỉ có thể dùng một tay để thưởng thức?
Lát sau, anh từ từ cúi xuống, dùng cặp sừng rồng trơn bóng chống lên hai bầu ngực mềm mại óng ánh của cô.
Sừng rồng là nơi mẫn cảm nhất, một phần vui sướиɠ ở đây cũng có thể biến thành mười phần, ngay lập tức Lạc Bạch suýt chút nữa đánh mất thần hồn, chỉ hận không thể để cả thân rồng chết chìm trong nhuyễn ngọc ôn hương.
"Khanh khanh... Ưm ưʍ... Khanh khanh quá mềm... Muốn... Muốn tan bên trong..."
Thật quá sảng khoái, xúc cảm mềm mại từ sừng rồng truyền tới giống như gió xuân tháng ba mang theo hoa đào, thổi đến đáy lòng, lại lan ra khắp người, Lạc Bạch thoải mái đến muốn rơi lệ.
Thì ra dùng chân thân ôm khanh khanh lại vui sướиɠ đến thế, sau này nhất định anh sẽ làm như vậy mỗi ngày.
Ấu Nghi bị anh đè lên giường, nhìn cặp sừng xinh đẹp rực rỡ cùng bàn tay lớn khớp xương rõ ràng cùng giày xéo ngực mình, thỉnh thoảng còn dùng miệng ngậm, bỏ hai hạt thù du nhếch lên vào miệng mυ"ŧ hôn, dùng răng bạc khẽ cắn, dường như rất thành thục.
Cảm giác ngượng ngùng lại lần nữa ập tới như thủy triều, hóa thành tiếng rêи ɾỉ yêu kiều không thể ngăn lại.
"Ưʍ... A a... Nhẹ chút..."
Lạc Bạch sao có thể nhẹ được, chỉ hận không thể nuốt hai ngọc tuyết mất hồn này vào bụng, tốt nhất là thân thể trần trụi mềm mại này ngày ngày đều nằm dưới đuôi rồng của mình để anh xoa bóp, thần hồn đều ở cùng một chỗ, đến trời đất hỗn độn cũng không xa rời nhau.
"Ưm ưʍ... Chỗ này của khanh khanh thật mê người..."
Như đứa trẻ bướng bỉnh, đang nghịch món đồ chơi mà mình kiếm được, sừng rồng xấu xa chống lên hai bầu ngực xinh xắn mềm mại như bông, còn dùng góc sừng để lắc lư, dễ dàng khiến cho đôi gò bồng đảo dập dềnh như sóng, ngọc tuyết ửng đỏ.