Chương 14: Phu quân có bí mật

Bà ngoại vẫn chưa về, thân thể Ấu Nghi không hiểu sao vô cùng mệt mỏi, không muốn nổi lửa, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất để nấu.

Bánh trôi mềm mại nghịch ngợm lăn qua lăn lại trong chén, tay Lạc Bạch hình như vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, định múc lên nhưng mãi không được, bánh trôi trơn trượt lăn vào đáy chén, cùng chàng trai nhìn nhau.

Ấu Nghi dùng đũa gắp lên, nhận mệnh đưa tới bên môi anh.

Lạc Bạch ngoan ngoãn mở môi mỏng, nuốt viên bột nếp vào.

Bánh trôi mềm mại lăn lộn giữa hàm răng trắng tinh, chàng trai môi hồng răng trắng, mắt ngọc mày ngài gần ngay trước mắt, Ấu Nghi nhìn thất thần trong chốc lát.

Vội thu lại tinh thần, Ấu Nghi nhớ bản thân vừa nghĩ ra một lý do thoái thác rất hay, dò hỏi:

"Vết thương của anh... Như thế nào mà có?"

Vết thương của anh ta quá kỳ quái, mà cô lại sắp giữ anh ta lại một thời gian, tuy không muốn dò hỏi tới cùng, những vẫn muốn biết được lai lịch của đối phương, nếu không ngày nào đó lại tới một chàng trai tu luyện ngàn năm tự xưng là đối thủ của anh ta, cô ăn không tiêu.

"Ừm..." Trong một khoảnh khắc mắt Lạc Bạch có chút chột dạ, rời khỏi ánh mắt nhìn thẳng của cô một cách hiếm thấy, dời tới con thỏ hồng tai cụp bên cạnh.

"Là bản thân anh không cẩn thận..."

Anh nói ấp úng, rõ ràng cho thấy có nỗi niềm khó nói.

"Nếu không tiện, không nói cũng được. Tôi chỉ hỏi anh, bây giờ có còn nguy hiểm không?"

Ấu Nghi hỏi một cách uyển chuyển, nhưng Lạc Bạch lập tức hiểu ý của cô.

Vội gật đầu liên tục, nói một cách bảo đảm:

"Tuyệt đối không còn, đã... đã bị anh đuổi chạy."

Nửa câu sau anh nói rất nhỏ, Ấu Nghi không thể nghe rõ.

Lạc Bạch không muốn nói tiếp vấn đề này, mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm bánh trôi trong chén, giống hệt như Niên Niên mỗi lần nhìn thấy cá:

"Còn muốn ăn."

Ấu Nghi biết được tình hình sau này của anh ta, cũng không lo lắng nữa, bưng chén sứ lên tiếp tục giống như người hầu đút anh ta ăn.

"Ấu Nghi, em làm bữa sáng ăn ngon thật."

Ăn xong chiếc bánh trôi gạo nếp trơn tuột cuối cùng, Lạc Bạch đột nhiên tới gần, mũi suýt chút nữa đυ.ng vào cô, bàn tay lớn bắt đầu không an phận, chầm chậm muốn ôm eo thon.

Cảnh vuốt ve an ủi kiều diễm tối qua ập tới, anh thật sự nhớ tư vị tuyệt vời của thân thể mềm mại trước mặt, dù chỉ mới xa nửa giờ, cũng như cách ba thu, nếu không phải Ấu Nghi tới tìm anh, chỉ e anh sẽ không nhịn được.

"Anh làm gì."

Ấu Nghi nhanh tay lẹ mắt lùi về sau, lướt khỏi bàn tay không an phận kia, tuy rằng bàn tay kia kia vô cùng đẹp, khớp xương rõ ràng, mảnh khảnh trắng bóc, so với mấy bức ảnh "tay khống" trên mạng thật sự là cao hơn đường núi mười tám khúc cong.

"Anh... Anh.. Xin lỗi..."

Bàn tay Lạc Bạch nắm chặt giữa không trung, như bắt không khí, run run thu trở về.

Rõ ràng anh ta ăn đậu hũ của cô, sao bây giờ lại giống như anh ta bị ấm ức vậy?

Ấu Nghi dở khóc dở cười, đặt chén đũa qua một bên, xoa xoa tay, xoay người, nói với tiểu bạch xà mang vẻ mặt ấm ức:

"Xin lỗi, anh nói tôi là vợ của anh, nhưng trong thế giới quan của tôi, loại chuyện này tạm thời không có cách nào tiếp thu được."

Kiếp trước kiếp này gì đó, cô chỉ thấy ở phim ảnh và tiểu thuyết, sẽ rơi nước mắt vì cảm động, lại chưa từng nghĩ sẽ xảy ra trên người mình.

Hôm nay đột nhiên lại có một anh chàng bạch xà xông vào cuộc sống của cô, phá vỡ tất cả quan niệm hiện tại của cô, kéo tay cô nói bản thân là chồng của cô, tình tiết không hề báo trước lại cực kỳ có tính kịch như vậy, cô cần phải sắp xếp lại suy nghĩ, từ từ thích ứng.

"Không được, Ấu Nghi, anh... anh chính là phu quân của em."

Rõ ràng là tiểu bạch xà bị lời nói này của cô chọc giận, vỗ cái đuôi thật dài quấn cô gái tới, hoàn toàn nhốt trong l*иg ngực mình.

Đúng là một con tiểu bạch xà tùy hứng làm bậy.

Tròng mắt của anh vô cùng u ám, vừa tức giận lại vừa uất ức, còn có nỗi nhớ lưu luyến sâu đậm, nhìn thêm một lát, có thể khiến cho người khác cam tâm sa vào.

"Anh..."

Mùi cơ thể anh thật quen thuộc, mùi tuyết tùng nhàn nhạt, dường như đã ngửi được ở đâu đó.

"Gọi anh là Lạc Lạc."

Bàn tay lớn ôm chặt eo cô, vô cùng có ý tứ nếu cô không gọi sẽ tiến thêm một bước.

Lạc Lạc, Lạc Lạc...

"Nếu nàng tên Lạc Lạc, như vậy sau này ta sẽ tên Lạc Lạc, lấy tên của nàng, thêm họ của ta, đời đời kiếp kiếp, nàng đều không thể rời khỏi ta."

Ấu Nghi nhắm hai mắt lại, trong đầu không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện câu này, như chiếc hộp cổ đã phủ bụi nhiều năm bị mở ra, còn mang mùi gỗ mở ra dưới ánh mặt trời.

"Lạc Lạc..."

Đáy mắt Lạc Bạch lóe lên ánh sáng cực kỳ vui mừng, trong suốt rực rỡ, khuôn mặt vừa rồi còn đang âm trầm trong nháy mắt đã mỉm cười, tay lớn ôm sát thân thể mềm mại vào lòng, hoàn hoàn chỉnh chỉnh ôm cô vào l*иg ngực mình.

"Lạc Lạc, rất nhớ em."

Giọng nói chứa sự mong nhớ nồng đậm, trong phút chốc Ấu Nghi đã quên phản kháng.

Tựa như bản thân là một món trân bảo đã thất lạc từ lâu, người trước mắt trèo đèo lội suối mà đến, cuối cùng đã tìm lại được cô lần nữa, bèn ôm chặt lấy không bao giờ để cô rời đi.

Người anh nóng hổi, gần như làm lòng cô nóng rực lên, ngay cả linh hồn của cô, cũng vì cái ôm cực nóng này mà run nhè nhẹ.