Editor: Lakshmi
"Nam Cung Hi, chàng đã làm đủ chưa vậy?” Quý Tinh mơ màng hỏi, đây là hắn
uống phải thuốc kí©h thí©ɧ ư hay sao mà vẫn còn có thể? “Ừ, một lần cuối cùng nhé Tinh nhi.” Cuối cùng khi Quý Tinh ngủ mê man thì Nam Cung Hi
moiứ dừng tay lại, nhìn lại cánh tay mình một chút thấy băng gạc đã
nhuốm đỏ, hắn thở dài đứng dậy mặc quần áo cho tử tế.
"Hô" một
tiếng thì ra bên trong cửa xuất hiện một người, "Sư phụ? Người đã trở
lại?" Nam Cung Hi vui vẻ tiến lại, Diệp Thiên nhìn đồ đệ trước mắt gật
đầu, ngay sau đó lại thấy được tay của hắn, "Con bị thương?" Lúc này Nam Cung Hi mới nhớ đến việc mình muốn đi xử lý vết thương.
"Sư
phụ, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, Tinh nhi còn đang ngủ đấy." Nhắc
đến Tinh nhi, khuôn mặt tràn đầy gió xuân của hắn làm sao qua được con
mắt của Diệp Thiên, nữ nhân? Hắn đi luớt đến bên giường thì bị Nam Cung
Hi ngăn lại, Tinh nhi hiện giờ không mặc y phục, mặc dù có đắp chăn
nhưng hắn vẫn không yên lòng, nhìn thấy động tác của hắn con ngươi của
Diệp Thiên lóe sáng chẳng biết hiện tại hắn đang nghĩ cái gì.
"Được rồi." Hắn gật đầu một cái, nếu như có người nhìn thấy dung nhan của hắn cũng sẽ phải kinh hãi, bởi vì khuôn mặt của hắn cũng giống như Nam Cung Hi, chẳng qua so với hắn thì còn nghiêm trọng hơn, có thể nói là nửa
gương mặt kia đã hoàn toàn biến dạng.
Hai người đi ra bên ngoài, Nam Cung Hi còn chưa kịp mở miệng, Diệp Thiên đã nói trước, "Con thành
than rồi?" Nam Cung Hi đang muốn nói chuyện này thì sư phụ lại có thể
đoán được, hắn gật đầu một cái, trong mắt của Diệp Thiên lóe lên một tia sáng rồi rất nhanh biến mất
"Nàng không chê ngươi. . ." Hắn
không nói tiếp, Nam Cung Hi đã biết Diệp Thiên muốn nói cái gì, hắn gật đầu: “Đúng vậy, sư phụ nàng coi con như người bình thường.” Nói đến đây lòng hắn tràn ngập nỗi vui mừng, chỉ là loại mừng rỡ này lại làm người
khác nhức mắt.
"Vậy thì tốt. . . Vậy tốt rồi. . ." Nam Cung Hi
không phát hiện ra sự khác thường của hắn, chỉ có Diệp Thiên nắm chặt
tay thành quyền, ngay sau đó lại liếc nhìn người trước mắt như đang tắm
rửa gió xuân, nếu như đổi lại là hắn, nàng còn có thể như vậy không? Hay là hắn đi gặp nữ nhân kia một chút?
Quý Tinh chỉ ngủ một giấc
rồi tỉnh lại, chẳng qua nam nhân trên giường đã đi đâu? Trên giường còn
có một vệt máu, hắn ngứa da à? Đã bảo hắn cẩn thận tay một chút vậy mà,
nghĩ đến đây, nàng lập tức đứng dậy mặc quần áo xong xuôi kéo cánh cửa
ra.
"Tinh. . . Tinh nhi?" Nam Cung Hi không ngờ nàng sẽ tỉnh lại mau như vậy, hi vọng nàng đừng nhìn đến sư phụ hắn là tốt rồi, hắn nhìn vào mắt Diệp Thiên cũng không phát hiện ra ý tứ hắn muốn rời đi.
"Nam Cung Hi! Mới vừa rồi thϊếp đã nói mấy lần, tay của chàng có phải lại
chảy máu nữa hay không?” Nam Cung Hi thấy nàng nổi giận lại muốn phủ
nhận ngay, nhưng vừa rồi vội vàng trò chuyện với sư phụ cho nên hắn đã
quên đổi băng gạc, hiện tại băng gạc trên tay hắn bị nhuốm đỏ chính là
bằng chứng.
"Ta. . . Ta sẽ đi đổi." Nhìn thấy bản thân đồ đệ sợ nữ nhân trước mặt như vậy Diệp Thiên nhìn không vừa mắt, "Làm nữ nhân
thì phải biết tam tòng tứ đức ngừoi không biết sao?” Lúc này Quý Tinh
mới phát hiện ra bện cạnh còn có một người, đóan chừng khoảng bốn mươi
tuổi cặp mắt kia nhìn sao cũng giống với hồ ly, làmnàng không có cảm
tình chút nào, còn có. . .
"Cái mặt nạ này ngươi mua ở đâu vậy?” Nàng đi đến trước mặt Diệp Thiên, tay đưa lên định chạm vảo nửa mặt
biến dạng hoàn toàn của hắn nhưng Diệp Thiên đã lùi lại, “Ơ kìa! Tinh
nhi, đừng. . . đối với sư phụ của ta là bất kính.” Quý Tinh quay đầu
nhìn hắn, sư phụ? Thế nào mà nàng lại không hề biết hắn còn có sư phụ?
"Mặt của ta đây không phải là mặt nạ mà là bị lửa đốt ." Nói xong, hắn chờ nàng thét lên tiếng kêu chói tai, nhưng nàng lại làm hắn kinh ngạc,
chẳng những nàng không hét lên mà còn nhìn hắn với khuôn mặt đầy tiếc
hận, “Hả? Là như vậy à? Thật là đáng tiếc, ta cũng muốn có cái mặt nạ
như vậy.” Buổi tối đi ra ngoài có thể dọa nhiều người một chút cũng tốt
"Tinh nhi, nàng tính làm cái gì?" Nam Cung Hi không hiểu nhìn nàng, "Hù chết
ngươi !" Nàng tức giận nhìn hắn, Diệp Thiên nhìn hai người trước mắt,
người kia nhìn thấy mặt của hắn mà không khóc thét lên, tại sao chuyện
tốt như vậy lại xảy đến với Nam Cung Hi mà không phải là hắn chứ? Không
được! Hắn cũng phải giống Diệp Thiên không có được ai yêu thương, nghĩ
đến đây ánh mắt Diệp Thiên nhìn hai người bọn họ lập tức trở nên quỷ dị.