Quý Tinh không thèm
giữ hình tượng thục nữ nhấc chân đạp về phía cánh cửa, cửa vừa mở ra
nàng đã kéo luôn hắn vào, "Chàng nói đi, mấy ngày qua chàng đã đi đến
những đâu hả?" Nam Cung Hi chột dạ nhìn xung quanh không hề có ý muốn
trả lời câu hỏi của nàng, nhưng sự thật là do hắn không biết phải trả
lời nàng thế nào, mấy ngày qua hắn đã làm không ít việc xấu.
" Chàng có nói hay không?" Nàng ngồi xuống ghế mỉm cười nhìn hắn, Nam
Cung Hi lại nghĩ đã về đến nhà của mình tại sao lại có thể để nàng tiếp
tục đè đầu cởi cổ như vậy? Hắn ngẩng đầu lên đang muốn ra oai trượng phu thì lại bắt gặp vẻ mặt của Quý Tinh, hắn đành xụ mặt xuống vẫn là nên
chờ thêm một chút nữa vậy.
"Còn không phải do những tê đại
phu kia lại không thể trị bệnh cho tốt sao . . . Vết sẹo trên mặt ta."
Năm chữ phía sau hắn nói rất nhỏ, Quý Tinh đứng dậy đi đến trước mặt hắn rồi đưa tay ra. . ."Này, đau!" Nam Cung Hi nhìn người đang nắm cái sẹo
trên mặt hắn.
"Tại cái này à? Chàng rất để ý đến nó nhỉ? Hay
là nói. . . Đúng rồi, Thược Dược cũng không tệ. . ." Nghe được lời của
nàng..., Nam Cung Hi khẳng định là nàng đang hiểu lầm, "Không! Không
phải như vậy! Ta và nàng ta. . ." Còn chưa nói hết câu lập tức bị câu
nói tiếp theo của Quý Tinh làm cho ngây người.
"Nếu không thì chàng đi giúp nàng ta chuộc thân đi? Lấy về làm phu nhân cũng không
tồi, mà thϊếp đây. . . Đúng rồi, lúc nào thì đưa hưu thư cho thϊếp?" Nam Cung Hi lập tức xoay người chạy ra ngoài bỏ lại Quý Tinh nhìn theo bóng lưng của hắn khóe miệng của nàng đã giương lên thành một đường cong,
Thược Dược sớm đã giải thích với nàng vậy thì hắn lại còn chạy đi đâu
chứ? Đi viết hưu thư à? Cũng phải, mới vừa bị một cô gái dạy dỗ cho
thông suốt hắn không ghét nàng mới là lạ.
"Này, Hi nhi con đi đâu vậy?" Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo đang muốn đi vào liền nhìn
thấy con trai của mình lại vội vã chạy ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì?
Hai người họ đối mặt nhìn nhau sau đó lại tiếp tục bước vào.
"Tinh nhi, Hi nhi đi đâu vậy?" Bà chỉ ra bên ngoài, Quý Tinh lắc đầu ngay cả
nàng cũng còn không biết, "Việc này. . . Cha, mẹ, hai người ngồi đi."
Nhìn thấy nàng sửa cách gọi, Thượng Quan Mân lập tức mỉm cười một cái,
tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống được.
Lâm Nhược Tịch giúp đỡ sửa sang dược liệu xong, mới vừa trở lại Ám Hương Các,
muốn đi nghỉ ngơi một chút, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh thình
thịch trông bộ dạng cứ như muốn phá luôn cái cửa. Nàng nổi giận mở cửa
ra, "Muốn chết à! Cửa đều bị ngươi gõ muốn. . . ." khi nhìn thấy được
người mới đến chữ hư còn chưa kịp thốt ra thì đã vội nuốt xuống.
"Nam. . . Nam Cung thiếu gia, lúc này trời còn chưa tối, kỹ viện không mở cửa bây giờ." Nam Cung Hi nhíu mày, ngay cả Nhược Tịch cũng hiểu lầm ư?"Ta
đến tìm Thược Dược." Nói xong liền tự mình vọt vào, "Ai! Nam Cung thiếu
gia! Các cô nương ở đây đều đang nghỉ ngơi mà!" Nàng vội vã đuổi theo
sau lưng hắn sau.
"A, Nam. . . Nam Cung thiếu gia." Thược Dược từ trên giường bị kéo xuống đỏ bừng cả khuôn mặt, mà căn bản Nam Cung Hi
cũng không để ý nhiều như vậy hắn cứ kéo theo nàng đi ra ngoài, Lâm
Nhược Tịch thật sự rất tức giận nàng trực tiếp xông ra chắn trước mặt
hắn.
"Nam Cung thiếu gia, nếu như ngài nghĩ đến việc chuộc
thân cho Thược Dược thì lấy tiền ra đây! Còn nữa bây giờ không phải lúc
tiếp khách, người ta cũng còn đang mặc áo ngủ!"Nam Cung Hi quay đầu liếc mắt nhìn Thược Dược thì đúng là nàng đang mặc áo ngủ, hắn buông nàng
ra, "Đi mặc quần áo cho tử tế." Thược Dược run rẩy đi vào trong phòng.
"Không phải ta chuộc thân cho nàng ta, mà có việc muốn mượn nàng ta một chút
." Hắn giải thích với Lâm Nhược Tịch lại thấy vẻ mặt đối phương không
tin tưởng mà nhìn hắn, hắn cũng lười đôi co. "Xong chưa!" Hắn hét to một tiếng thì lúc này Thược Dược mới từ từ bước ra, Nam Cung Hi bước lại
nắm tay nàng kéo ra ngoài.
"A! Làm sao như vậy được chứ?
Ngươi lại có thể đến cướp người của kỹ viện?". Lâm Nhược Tịch đuổi theo
thế là một đuổi một chạy, lời đồn mới lại nổi lên bốn phía, Nam Cung
thiếu gia ngang nhiên cướp kỹ nữ mang về nhà không biết là muốn lập làm
chính thất hay làm tì thϊếp đây?