“Sặc!” Lâm Nhược Tịch đột nhiên bật cười, tiếng động phá vỡ không khí trầm tĩnh. “Hắn bất lực? Các ngươi nói đùa hả? Triết nhi, con nói một chút, có phải Nam Cung thúc thúc rất ưa thích bú sữa mẹ hay không?” Tất cả mọi người không hiểu, bú sữa mẹ cái gì?
“Ừm, mẹ nuôi, Nam Cung thúc thúc rất thích bú sữa mẹ, mấy lần đều ném con từ trên giường xuống.” Quý Triết vừa nói, tất cả mọi người hiểu được, như vậy chẳng lẽ là nữ nhân trước đó nói láo? Nhìn không giống!
“Không sao, thuốc của ta còn có thể cường thân kiện thể.” Lần này Hách Liên Viên cũng không nhịn được cười, hắn đắc tội với ai rồi hả? Lại có thể làm ra việc này, y thật vô cùng... bội phục hắn! Cảm thấy không bằng!
“Cái đó... Ta còn có chuyện, đi trước.” Nói xong, Nam Cung Hi liền muốn chạy. “Ai! Công tử, chớ đi! Cùng ta trở về lấy thuốc.” Quý Tình vừa vặn đứng cạnh phụ nhân kéo Nam Cung Hi, Nam Cung Hi lúng túng liếc nhìn nàng, “Không cần!” Hắn tránh khỏi tay của người kia, rời khỏi như chạy trốn.
“Ha ha... Ha ha... Buồn cười quá.” Lúc này Lâm Nhược Tịch mới cất tiếng cười to, Hách Liên Viên nháy mắt với nàng, trước mặt nhiều người như vậy, cũng phải giữ hình tượng chút. “À, các vị, thật cám ơn các vị.” Nàng vội vã nói sang chuyện khác, tiếp chuyện với mấy người còn chưa đưa được đồ này nọ.
“Ai? Tinh nhi, sao muội lại không cười?” Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, “Có gì đáng cười?” Nàng không cảm thấy buồn cười, nàng chỉ cảm thấy tại sao Nam Cung Hi lại cho nàng một cảm giác quen thuộc, nhưng nàng không thể nào nhớ nổi.
“A! Tinh nhi! Bây giờ muội thay đổi không thú vị gì hết!” Lâm Nhược Tịch kêu rên, Quý Tình nhìn nàng một cái, trước kia nàng rất thú vị sao? “Thôi, ta không thèm nghe tỷ nói nữa, ta cùng ba tiểu gia hỏa đi chơi.” Nói rồi nàng đi ra ngoài.
“Minh Chủ, cuối cùng ngài cũng tới?” Lê Mị mừng rỡ nhìn người trước mắt, phải nói thật lâu rồi hắn không tìm nàng, mặc dù... hắn bất lực, nhưng là “công phu” khác vẫn tuyệt.
“Ngươi cảm thấy ngươi rất thông minh?” Lúc này Nam Cung Hi trông rất đáng sợ, thái độ vô hại trước đó bị thái độ lạnh lùng thay thế, “Minh... Minh Chủ... Ta...” Nàng còn chưa nói hết, Nam Cung Hi liền tiến lên giữ lại cổ của nàng, khục một tiếng, Lê Mị ngay cả mình chết thế nào cũng không biết, Nam Cung Hi xoa xoa tay của mình, “Hừ!” Cho là hắn rất dễ nói chuyện sao?
Hôm sau, có người phát hiện trong một đêm Bắc Định chết rất nhiều nữ nhân, chỉ là những nữ nhân kia đều là nữ tử phong trần, cho nên cũng không có ai đồng tình họ, đều cảm thấy đó là họ đáng đời.
“Mẫu thân, con muốn đi tìm Nam Cung thúc thúc.” Quý Triết lôi kéo tay Quý Tình làm nũng, “Nam Cung thúc thúc bận lắm, con cũng chớ đi.” Có Diệp Thiên ở đây, nàng không yên tâm, hơn nữa ánh mắt của Diệp Thiên đó, khác lúc trước rồi.
“Ô ô ~~ con không muốn, con muốn đi tìm Nam Cung thúc thúc!” Quý Triết nhất quyết không tha, Quý Tình đau đầu, “Được rồi, mẫu thân và con cùng đi.” Nàng muốn thường xuyên đề phòng Diệp Thiên, năm đó đã thua bởi hắn, lần này nàng sẽ không.
“Hoan hô!” Quý Triết vui vẻ vỗ tay, “Mẫu thân, các ngươi muốn đi đâu?” Quý Niệm Sầu đi tới, “Niệm Sầu, chúng ta đi tới chỗ Nam Cung thúc thúc, muội đi không?” Niệm Sầu vừa nghe, hai mắt tỏa ánh sáng, Quý Tình bất đắc dĩ, chỉ cần là yêu cầu của con bé, nàng sẽ không cự tuyệt, mỗi lần thấy con bé, sẽ thấy dáng vẻ A Cửu và A Cửu tẩu chết thảm.
“Vậy, cùng đi thôi.” Quý Niệm Sầu cũng hoan hô, Quý Tình nhắn với nha hoàn một tiếng, mang theo bọn chúng rời đi.”Ah? Đây không phải là Triết nhi sao?” Quyên tỷ tiến lên nhìn thằng bé, “Vị này chắc là mẫu thân của Triết nhi đứng không?” Quý Tình khẽ gật đầu với nàng, làm sao nàng lại biết Quý Triết?
“Quyên tẩu, vừa rồi lại phát hiện một thi thể nữ, tỷ nói lần này có thể nhằm vào chúng ta hay không?” Một vị phụ nhân đi tới lo lắng mở miệng, trước là đứa bé, lần này là nữ nhân.”Ai nha! Sẽ không đâu! Ta nghe nói người chết đều là trong lầu xanh, đoán chừng là khách không hài lòng, mới bị diệt khẩu.” Nàng vừa nói như thế, người nọ thở phào nhẹ nhõm.
Quý Tình cau mày, nghe khẩu khí của người đó, chết không chỉ một? Hơn nữa còn đều là nữ tử phong trần? “Cái đó, mẫu thân Triết nhi, ta có việc đi trước, đúng rồi, Triết nhi, cái này cho con, cũng cho con một cái.” Quyên tỷ đưa lên hai đường nhân (kẹo có hình người, làm bằng đường), Quý Triết và Quý Niệm Sầu nhận lấy, vui vẻ đưa vào trong miệng, “Cám ơn a di.” Hai đứa bé cảm ơn nàng, “Không cần khách khí, thật biết nghe lời.” Nói xong nàng đứng dậy rời đi.
Quý Tình nhìn bóng lưng Quyên tỷ mà rơi vào trầm tư, “Mẫu thân, chúng ta đi nhanh đi.” Quý Triết lôi kéo nàng, lúc này nàng mới lấy lại tinh thần, “Được rồi, chúng ta đi.” Kéo hai bàn tay nhỏ bé, nàng mang theo bọn chúng đi tới Vô Tình Minh.
“Sư phụ, người xem, người trở lại liền có thật nhiều người tới thăm người, nếu vậy người tới nhận chức vị minh chủ đi!” Hiện tại trong phòng là có rất nhiều người đến thăm ông, về phần tâm tư của bọn họ, Diệp Thiên không phải đứa ngốc, lâu như vậy, làm sao ông ta còn có thể tiếp tục tiếp nhận vị trí này đây? Hơn nữa tham vọng của ông ta còn lớn hơn, vị trí này cũng không có gì tốt.
“Không, sư phụ già rồi, để con làm, ta rất yên tâm.” Ông ta từ chối, mấy người trong phòng đều không tự giác thở phào nhẹ nhõm, phải biết Diệp Thiên là người ác độc sắc bén, đi theo ông ta, cuộc sống của bọn họ trôi qua trong run sợ, Nam Cung Hi lại khác, là một tên ngốc, khụ, cái này dĩ nhiên không thể để cho hắn biết rồi.
“Khởi bẩm Môn chủ, ngoài cửa có một nữ nhân mang theo hai đứa bé cầu kiến.” Người nọ nhìn mặt Nam Cung Hi, trước là bởi vì thấy hình như Môn chủ đối xử với nữ nhân ngoài cửa rất đặc biệt, cho nên lần này hắn mới rất sảng khoái đi vào bẩm báo.
Nữ nhân? Đứa trẻ? Ai vậy? “Đuổi... Đợi chút, cho các nàng đi vào.” Sẽ không phải là Tinh nhi chứ? Nghĩ tới khả năng này, hắn thật hưng phấn, “Sư phụ, con đi ra ngoài xem một chút.” Diệp Thiên gật đầu một cái, nhìn bóng lưng Nam Cung Hi, trong mắt lóe lên một cảm xúc không biết tên.
Quý Tình nhìn hai người gác cửa kia, thái độ biến chuyển 280 độ so với trước đó, “Phu nhân, mời vào bên trong.” Người vừa vào thông báo đi ra mời bọn họ đi vào, Quý Tình quái dị nhìn hắn một cái, “Ồ! Tìm Nam Cung thúc thúc đi chơi!” Quý Triết lập tức vọt vào.
“Nam Cung thúc thúc, Vu thúc thúc, Triết nhi tới rồi!” Nó vừa chạy vừa kêu, Nam Cung Hi bên trong nghe được giọng nói, vội vàng xông ra ngoài, “Triết nhi? Thật sự là con!” Quý Triết nhảy đến trong ngực của hắn, Nam Cung Hi vui mừng vuốt vuốt đầu của hắn, “Chỉ một mình con sao?” Không phải nói có ba người sao? Hắn nhìn ra phía ngoài, không bao lâu, người hắn nghĩ đến đã xuất hiện rồi.
“Tinh nhi, nàng đã đến rồi? Mau vào đi ngồi.” Hắn ôm Quý Triết tiến lên, cảnh tượng bốn người đi chung với nhau, thấy thế nào đều giống một nhà bốn người.”Triết nhi, mang Niệm Sầu cùng đi chơi đi, ta có việc muốn nói với Nam Cung thúc thúc.” Quý Triết từ nhảy xuống khỏi ngực Nam Cung Hi, “Niệm Sầu, đi, ta dẫn muội đi chơi.” Nói xong nó lôi kéo Quý Niệm Sầu cùng rời khỏi.
“Tinh nhi, nàng có chuyện gì?” Nam Cung Hi như đứa trẻ làm việc gì sai đứng ở nơi đó, bộ dáng như vậy, giống như là thời điểm nàng mới quen hắn, thời điểm đó hắn cũng rất sợ nàng, không đúng! Nàng nghĩ cái gì vậy chứ, lắc đầu, nàng nhìn hắn, “Chuyện này có phải là ngươi làm hay không?” Nam Cung Hi không hiểu ngẩng đầu, “Chuyện gì?” Quý Tình cau mày, chẳng lẽ nàng nghĩ sai rồi?
“Khụ, hôm nay trong thành phát hiện rất nhiều nữ tử phong trần đã chết.” Lúc nói lời này, Quý Tình chú ý biến hóa trên mặt hắn, Nam Cung Hi sững sờ, rất nhiều? Không phải nên chỉ có một sao? “Nàng... không phải là hoài nghi ta chứ?” Nam Cung Hi chỉ mình, Quý Tình cũng không nói lời nào, nàng có thể không nghĩ như vậy sao? Ngày hôm qua mới vừa truyền ra hắn bất lực, hôm nay đã chết người, không liên hệ với nhau mới là lạ.
“Được rồi, ta thừa nhận, ta chỉ gϊếŧ một, người khác thực không phải ta gϊếŧ!” Hắn chỉ là nhân tiện cảnh cáo những người đó, không có gϊếŧ các nàng, chẳng lẽ họ toàn bộ đều chết? “Chết bao nhiêu người?” Hắn thận trọng hỏi, Quý Tình lắc đầu một cái, nàng cũng không biết.
“Thật không phải là ngươi?” Nam Cung Hi liền vội vàng lắc đầu, “Không phải! Không phải!” Để hắn biết là ai đổ tội cho hắn, hắn muốn gϊếŧ người kia, “Hừm, tạm thời tin tưởng ngươi, ta đi tìm Triết nhi.” Nói xong muốn đi vào, lại bị Nam Cung Hi kéo lại.
“Ngươi, còn có chuyện gì?” Nàng nhìn hắn lôi kéo tay của nàng, “Cái này... Cái đó... Triết nhi là nhi tử của ta sao?” Hắn đứa ra nghi vấn đã muốn hỏi từ lâu, “Có phải hay không khác nhau sao?” Quý Tình hỏi ngược lại, Nam Cung Hi gật đầu một cái, tại sao không khác.
“Không phải.” Quý Tình nói xong, đi vào bên trong, Nam Cung Hi lại sững sờ ở nơi đó, không đúng? Không đúng? Tại sao có thể như vậy? Khi hắn ngẩng đầu lần nữa, phát hiện Quý Tình đã đi xa, liền vội vàng đuổi theo.
“Người xấu, ngươi mau buông ta ra!” Quý Triết bị treo trên không trung, nó tức giận nhìn người trước mắt, nó chỉ muốn kéo Vu thúc thúc đi chơi mà thôi, ông ta là ai? Tại sao không để cho Vu thúc thúc cùng nó đi chơi? “Hu hu ~~ người xấu! Ngươi mau buông ca ca ta ra!” Quý Niệm Sầu dùng tay nhỏ bé đánh người trước mắt, chỉ là một đứa bé mà thôi, có thể có hơi sức gì.
Diệp Thiên cúi đầu, là nàng? Khóe miệng không khỏi giương lên một đường cong, chỉ là tại sao hai đứa trẻ này lại ở chỗ này? “Không ngờ Diệp sư phụ đến cả đứa trẻ cũng bắt nạt?” Lúc này Quý Tình đi tới, “Mẫu thân, cứu con!” Quý Triết vội vàng cầu cứu nàng.
“Ha ha, ta chỉ đùa giỡn với nó mà thôi.” Diệp Thiên để đứa bé xuống, hình như nữ nhân trước mắt rất khó chọc, “Hả? Nghe nói ngài cũng có nữ nhi, sao còn chưa bồi dưỡng được hứng thú với hài tử vậy?” Diệp Thiên nắm chặt quyền nhìn nàng, Quý Tình liếc mắt một cái, xem thường.
Lúc Nam Cung Hi chạy đến, liền nhìn đến hai người giương cung bạt kiếm, bọn họ xảy ra chuyện gì? “Hu hu ~~ Nam Cung thúc thúc, người kia khi dễ con!” Quý Triết nhào tới bên cạnh hắn, chỉ vào Diệp Thiên, “Sư phụ? Người...” Hắn không có mở miệng, Diệp Thiên liền giải thích, “Ta chỉ đùa giỡn với nó mà thôi.” Quý Niệm Sầu nghe nói như thế, kêu to.
“Mẫu thân! Ông ta vốn không phải đùa giỡn, ông ta muốn gϊếŧ Triết ca ca!” Quý Niệm Sầu đỏ mắt nhìn lão, đợi bé trưởng thành, nhất định phải đi gϊếŧ lão ta! “Được rồi, Niệm Sầu không nổi giận nha, đi chơi cùng Triết ca ca được không?” Quý Tình ngồi xổm người xuống trấn an, Quý Niệm Sầu gật đầu một cái, “Đi, lần này chúng ta có thể đi tìm Vu thúc thúc.” Quý Triết lôi kéo Quý Niệm Sầu rời đi.
“Nơi này... Ta cảm thấy thật không an toàn, ta dùng hộ vệ của chúng ta đổi Vu Lỗi có được không?” Quý Tình nói với Nam Cung Hi, hắn sững sờ, ngay sau đó liếc mắt sư phụ của mình, không ngờ sư phụ có thể đối với đứa trẻ như vậy, như vậy lời của ông trước đó đến cùng là thật hay giả?
“Cái này, Vu Lỗi là cánh tay đắc lực của ta, như vậy đi, lần sau Triết nhi tới, ta sẽ một tấc cũng không rời đi theo thằng bé, có được không?” Quý Tình không nhìn hắn, mà là nhìn Diệp Thiên, “Đây chính là ngươi nói, đừng quên!” Nam Cung Hi gật đầu lia lịa.
“Tốt lắm, ta có chút mệt mỏi, có thể ngồi xuống sao?” Nam Cung Hi lập tức tiến lên đỡ nàng rời đi, Diệp Thiên nhìn bóng lưng Quý Tình, nữ nhân này, năm đó nên kết liễu nàng, bây giờ nhìn bộ dạng Hi nhi, sợ là... lại ưa thích nàng rồi.
“Ngươi tin tưởng sư phụ ngươi sao?” Quý Tình nhìn Nam Cung Hi hỏi, hắn do dự, bởi vì bây giờ sư phụ trở nên hoàn toàn khác với trước kia, hơn nữa nhìn những thủ hạ trước kia của ông ấy hình như vừa nghe đến ông ấy trở lại nhận chức đều dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn, làm hắn cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó.
“Ta...” Hắn mới vừa há mồm, Quý Tình liền ngắt lời hắn, “Không cần nói, ta biết rồi.” Vừa rồi hắn đã do dự, nói rõ hắn đã không phải hoàn toàn tin tưởng sư phụ hắn. “Nàng nghe ta giải thích.” Nam Cung Hi cho là nàng nghĩ hắn vẫn tin tưởng sư phụ hắn, nhưng là Quý Tình lại khoát khoát tay, bày tỏ không muốn nghe, Nam Cung Hi mặt nhăn như đít khỉ nhìn nàng.
“Không phải là ngươi nói một tấc cũng không rời Triết nhi sao? Vậy bây giờ là?” Quý Tình nhìn hắn, Nam Cung Hi lập tức đứng lên, “Ta sẽ đi.” Nói rồi xông ra ngoài, hi vọng sư phụ không tìm thằng bé gây phiền phức.
Nam Cung Hi mới vừa đi, Quý Tình liền mở miệng, “Đi ra đi.” Người ở cửa do dự một lúc, ngay sau đó đi vào...