Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân

Chương 88: Đại Hỉ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gần đây bên nhà Tiền thị mỗi ngày đều có chuyện xảy ra, Tiền thị với khấc cái bà mướn trên huyện, mấy hôm trước còn cãi nhau rất lớn.

Khấc cái kia ban đầu chỉ giặt y phục, nấu ăn, nhưng về sau còn phải hầu hạ Tiền thị, đến việc đồng án bà cũng kêu y đi phụ giúp một tay, nhưng bạc lại không muốn xuất thêm ra.

Mấy hôm đầu Tiền thị còn trả đúng tiền công một ngày, nhưng sau đó lại kéo dài đến một tuần rồi một tháng, còn nói bà thấy y rất hợp ý, nên muốn y ở lại làm lâu dài.

Y lúc đầu dò hỏi mới biết Tiền thị vốn dĩ xem tiền như mạng, đến cuối tháng kết toán, không biết bà có đưa bạc ra hay không, nếu có phỏng chừng cũng chỉ phân nửa so với số bạc ban đầu bà nói.

Y lúc đầu tất nhiên không tin nhưng thấy những khấc cái làm đồng án bên nhà Tư An, mới đứng lại nói mấy câu, mới biết rõ khấc cái được Tư An thuê đều được trả phân nửa bạc trước, không kết toán mỗi tháng mà là mỗi tuần, trong lòng lại có chút nghi ngờ, mà dò hỏi thêm vài người nhưng trong thôn y hỏi chín người thì chín người đều nói như nhau.

Đều kêu y nhận bạc trước, nếu đến lúc kết toán cho dù Tiền thị có giở trò cũng chỉ mất phân nửa bạc.

Y lúc trở về tất nhiên đòi thanh toán phân nữa, Tiền thị nghe vậy, còn nói mấy câu nhưng thấy không nói được liền mắng, còn nói mấy hôm nay chẳng phải để y ăn ở đây hay sao? Lúc đầu nói là không bao ăn nhưng cuối cùng lại giữ người ở lại ăn cơm trưa, hiện tại còn muốn bạc? Bạc đã trừ vào cơm trưa hết rồi.

Nhà Tiền thị cứ như vậy mà xảy ra một trận ồn ào, y trên huyện thấy qua không ít dạng người, nhưng đối với người mặt dày như vậy vẫn là lần đầu thấy.

Khấc cái:" Ngươi không trả? Ta sẽ lấy đồ."

Tiền thị qua nửa tháng, vết thương cũng xem như tạm ổn, có thể xuống giường tự di chuyển mà không cần nương theo vách gỗ mà đi.

Tiền thị nghe vậy, tức đến quên mất trên người vẫn còn vết thương mà đứng bật dậy.



Phía sau truyền đến một trận đau rát, bà nhịn xuống cơn đau mà đưa tay chỉ vào người khấc cái đứng trước mặt.

- Ngươi dám? Nơi này là nhà có chủ không phải chốn vô chủ, ngươi muốn lấy thứ gì, cho dù lấy một sợi chỉ trong nhà ta, ta nhất định đến quan tố ngươi ăn trộm.

Khấc cái nghe lời này liền cười nhạt, còn tiện tay đi ra sau bếp đem một chậu trứng đem lên.

- Đến tố ta? Được, chúng ta mau đi lên quan, ngươi ngay từ đầu thuê ta giặt y phục, nấu cơm hiện tại đến việc đồng án cũng muốn ta làm, còn phải hầu hạ ngươi bạc không tăng thì không nói, đến trả cũng không muốn trả? Một ngày ta ở nhà ngươi chỉ ăn nửa bát cơm trắng, rau là do ta đi hái dưới suối lên để nấu ăn, hôm thì là cá đều là do ta bắt được mà nấu cho cả nhà bà, không muốn trả? Được, trứng này ta đều lấy."

Tiền thị muốn tiến lên lấy lại số trứng trong chậu, nhưng bà đưa tay giành lấy, khấc cái kia liền cầm chậu trứng né đi chỗ khác làm Tiền thị mất thăng bằng mà ngã xuống đất.

Vết thương lẫn nữa bị động mà chảy ra không ít máu, Tiền thị đau đến hít thở không thông, nhưng lại cắn răng không hô đau.

- Ngươi, ngươi, trứng đó ngươi dám lấy đi, ta liều mạng với ngươi.

Gà trong nhà mấy hôm trước Tiền Thị đều đem đi mần thịt hầm canh cho Cố Khiêm bồi bổ, hiện tại ngoài bốn con gà con ra, gà trong nhà đã hết sạch chỉ còn lại số trứng đó mà thôi.

Cố Khiêm ở trong phòng, bên ngoài ồn ào y không đọc sách nổi, mới đẩy cửa phòng ra bên ngoài, thấy Tiền thị từ dưới đất bò dậy còn trong tay khấc cái kia cầm một chậu trứng gà.

Cố Khiêm tuy không quản việc nhà nhưng có vài chuyện biết rất tỏ, y tất nhiên biết nương y vốn dĩ là người sai, khấc cái này ăn gạo của bọn họ không bao nhiêu, mỗi ngày đều đi ra bên ngoài tìm thức ăn trở về xem như đã có qua có lại, nhưng hiện tại Cố Khiêm nhìn khấc cái cầm một chậu trứng gà kia tâm trạng cũng không vui.

Nếu lấy đi số trứng đó vậy mỗi lần y ăn mì, phải ăn kèm với thứ gì? Cố Khiêm không thích ăn mì với rau, y đã ngán lắm rồi.

Cố Khiêm:" Nương, người mau thanh toán tiền cho y đi, hiện tại phía viện trưởng chắc chắn đang để ý đến ta, không thể hành động tuỳ tiện."



Cố Khiêm nói như vậy không phải không có lý, thấy Tiền thị còn phân vân, y mới nói thêm.

- Sau này ta làm quan trạng, đừng nói vài văn bạc hay lượng bạc, đến lúc đó có khối bạc khối vàng cũng không thiếu, nếu lần này để y tay không mà đi, lúc trở về nhất định sẽ đồn đến tai viện trưởng, ngươi có muốn ta đi học lại hay không?

Tiền thị lúc này mới bất đắc dĩ vì Cố Khiêm mà đem bạc đưa ra, khấc cái lúc nhận được bạc còn hừ hừ hai tiếng bộ dáng rất bất mãn, trứng không để lại chỗ cũ mà đặt bên cạnh Tiền thị, mà rời đi.

Lão Cố gần đây rất ít về nhà, mỗi ngày đều ở bên ngoài ruộng, buổi tối hay đến giờ ăn mới trở về rồi lại đi tiếp.

Tiền thị thân thể đã gần hồi phục, nên chuyện thϊếp thất kia vẫn đem ra để nhai bên tai ông, nhưng ông đã quyết, sao có thể thay đổi?

Tiền thị thấy nói không được liền mắng, nói bản thân sao lại khổ như vậy, nhưng trong nhà xảy ra những việc này một phần chính là do bà mà ra.

Cố lão gia mặc kệ Tiền thị khóc nháo, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ căn bản không để những lời bà nói vào lòng.

Nửa tháng trôi qua rất nhanh, ngày đại hỉ của Lão Cố, ông để lí chính với trưởng tộc làm chủ hôn, Tiền thị bị nhốt vào phòng, còn là phòng củi cách rất xa nhà chính, tuy nói là phòng củi nhưng rất lâu không để củi vào bên trong, ông cho người dọn dẹp sạch sẽ còn đem giường vào cho bà.

Bên ngoài ồn ào, huống hồ phòng củi cách xa nơi đang làm tiệc hỉ, mặc kệ Tiền thị khóc nháo lớn đến đâu đều không có người nghe, cho dù có nghe được cũng không quản.

Bọn họ đến để ăn tiệc không phải quyết chuyện nhà người khác, nhưng chuyện nhốt Tiền thị vào phòng củi, người trong thôn đều biết, chuyện xung khắc cũng biết rõ.

Thuỵ An dáng người không quá mảnh khảnh mà là có da có thịt, còn rất biết cách đối nhân xử thế, lí chính với tộc trưởng nhìn Thuỵ An còn rất hài lòng, trên người đều là khí chất nhã nhặn nhìn thế nào cũng giống tiểu thư nhà quyền quý.
« Chương TrướcChương Tiếp »