Dương Diệp lén nhìn dáng vẻ đói khát của tiểu ngốc tử, ngay cả bát cũng liếʍ sạch sẽ, trong lòng có cảm giác khó nói.
Mùi vị của bát canh mì này thật ra không được ngon cho lắm, thế mà tiểu ngốc tử lại ăn ngon miệng như vậy, chứng tỏ thường ngày y đều ăn những thứ không đâu. Chẳng qua kỳ lạ thật, ăn xong một bát mì canh rồi mà bụng hắn vẫn còn đói, mới no được sáu phần.
Chẳng lẽ nguyên nhân là do cơ thể này, vì vốn dĩ sức ăn của thân thể này đã lớn.
Đồ ăn còn dư lại một chút, suy xét đến kế hoạch ngày mai hắn đành phải nhịn, không chừng đi ngủ là ổn ngay. Sau này sẽ tính toán kế hoạch chi tiêu cho ổn thoả, nếu hắn đã xuyên qua đây rồi thì mọi thứ ở hiện đại đều đã trở thành quá khứ. Bất kể ở nơi nào nếu đều phải sống cho đàng hoàng.
Đầu hắn vẫn còn hơi đau, không suy nghĩ nữa mà cứ nằm xuống nghỉ ngơi. Thân thể chính là tiền vốn của cách mạng, có điều sau khi nằm xuống giường, một mùi khó ngửi lại ập vào mặt.
Nên chịu đựng một xíu, không được, quá thôi. Mùi tanh chua xông thẳng vào lỗ mũi, nồng đến mức làm hắn không ngủ được chút nào.
Ngồi bật dậy, bỏ cái chăn chua mùi sang một bên, cứ thế ngủ trần.
Cũng may là mùa hè, nghe tiếng ve kêu ngoài phòng, Dương Diệp tỉnh dậy vì bị đói.
Trời bên ngoài vẫn còn sớm, đầu Dương Diệp không còn đau như hôm qua nữa, đồ ăn lấy được từ nhà của Dương lão đại cũng không còn nhiều, Dương Diệp định đi lòng vòng bên ngoài một lát xem thử có cái gì ăn không.
Vừa mới đến cửa sân, Dương Diệp lập tức bị cảnh tượng trước mắt doạ choáng váng.
Mấy dây dưa leo mọc quanh hàng rào giờ đây lại xanh tươi giàu sức sống. Dưa leo hôm qua còn nhỏ xíu già nua giờ đây trái nào trái nấy vừa to vừa căng mọng. Treo đầy hàng rào.
Dương Diệp khó tin xoa xoa đôi mắt, xác định không nhìn nhầm. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ chỉ trong một đêm mà dưa leo nhà hắn thành tinh luôn rồi.
Có điều trông bề ngoài của dưa leo cũng khá được, Dương Diệp hái thử một trái, cắn một miếng giòn tan trong miệng, nhiều nước… ăn vào còn có mùi ngọt lành.
Hắn nhìn chằm chằm trái dưa leo vài giây, đây mà là dưa leo mà hôm qua hắn ăn đấy hả?
Đột nhiên thấy màu sắc của thứ đồ có hình chiếc lá trên cánh tay hôm qua bị mờ đi không ít. Dương Diệp lâm vào trầm tư.
Việc cấp bách bây giờ là hái hết đám dưa leo bất thường này xuống, hôm qua Tần thị, Ngô thẩm với cả trưởng thôn đều đã tới nhà hắn, cảnh tượng kỳ dị như vậy ở xã hội hiện đại cũng đã khiến người khác chú ý, còn cổ đại thờ phụng quỷ thần, nói không chừng sẽ truyền ra những lời đồn không hay. Hắn hái hết đám dưa leo xuống bỏ vào trong cái lu ở phòng bếp, bỏ khoảng chừng hai lu thì đầu, số dưa leo này đủ để hắn ăn một khoảng thời gian, dây leo bò lên vách tường cũng bị hắn xử lý sạch sẽ.
Sau khi xác định đã hủy thi diệt tích mọi thứ, Dương Diệp chỉ cảm thấy bây giờ còn đói hơn lúc nãy, dưa chuột có rất nhiều nhưng ăn không đủ no. Quá nhiều cũng sẽ dễ bị hư, vẫn là nên bán đi hết để có tiền mua chút vật dụng trong nhà.
Luộc hai quả trứng, Dương Diệp đi đưa một quả cho tiểu ngốc tử, tin tốt là bây giờ tiểu ngốc tử nhìn hắn đã không thấy sợ hắn nữa. Trên người hắn bốc lên mùi thối, quần áo cũng đã vài ngày không thay, nếu ra ngoài làm ăn buôn bán thì không thể ăn mặc thế này, cách nhà hắn chưa được 500 mét có một dòng suối nhỏ, Dương Diệp quyết định đi tắm rửa một cái, bởi vì nguyên chủ thường xuyên không ở nhà, cơ bản luôn lêu lỏng bên ngoài nên ở nhà không có quần áo cho hắn tắm rửa, hắn lục tìm thử, thế mà tìm được vài bộ quần áo trong một cái rương gỗ phía dưới cùng. Nếu… nếu ký ức không xảy ra sai sót gì thì thứ này hẳn là của hồi môn của tiểu ngốc tử.
Nguyên chủ và mẹ kế của tiểu ngốc tử hợp mưu với nhau đẩy y vào một cái bẫy khổng lồ, hai người đều không phải người tốt lành gì, trước khi tiểu ngốc tử xuất giá, nguyên chủ đã lấy một khoản không nhỏ từ tay mẹ kế. Mẹ kế chỉ muốn nhanh chóng đưa tên tiểu ngốc tử chướng mắt này ra ngoài, cũng đưa tiền bịt miệng nguyên chủ, của hồi môn cũng chuẩn bị qua loa.
Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, Dương Diệp cầm quần áo muốn dắt tiểu ngốc tử cùng đi tắm rửa, tiểu ngốc tử không dám phản kháng để mặc cho đối phương kéo y đi, trên đường đi an tĩnh như gà.
Sau khi đến bờ sông, Dương Diệp gấp gáp cởϊ qυầи áo rồi đi xuống suối, nước suối không sâu chỉ vừa qua cẳng chân. Hắn vẫy tay với tiểu ngốc tử bảo đối phương cùng nhau xuống nước, nào biết tiểu ngốc tử vừa nhìn thấy nước đã như thể nhìn thấy hồng thủy mãnh thú gì, môi trắng bệch, mặt đầy hoảng sợ.
Lúc này Dương Diệp mới nhớ tới, tiểu ngốc tử là vì rơi xuống nước rồi sốt cao nên mới trở nên ngốc nghếch, hình thành ám ảnh tâm lý với nước, cho nên y sợ nước cũng là chuyện bình thường.
Tuy hiểu thì hiểu, nhưng không tắm rửa thì không được, nghĩ đoạn, Dương Diệp bảo tiểu ngốc tử ngồi ở đó, còn bản thân lần nữa đi về cầm cái gáo qua, để y ngồi trên một cục đá cạnh dòng suối, chuẩn bị múc nước tắm cho tiểu ngốc tử. Hắn bảo tiểu ngốc tử tự cởϊ qυầи áo, không biết có phải hắn nhìn nhầm không, mà hắn lại thấy trên khuôn mặt vàng như nến của tiểu ngốc tử lại ửng đỏ.
"Đừng nhúc nhích!" Dương Diệp đích thân ra tay cởϊ qυầи áo cho tiểu ngốc tử, dưới uy quyền và đòn roi nhiều năm của nguyên chủ, đối phương vốn không dám phản kháng, nên Dương Diệp cởϊ qυầи áo của y ra cũng rất nhẹ nhàng.
Quần áo bị cởi sạch, tiểu ngốc tử ngượng ngùng bưng kín bộ vị quan trọng, Dương Diệp lại không có hứng thú, ngược lại khi nhìn thấy từng vết bầm xanh tím trên người y thì nhíu chặt mày.
Miệng vết thương có mới có cũ, lớn lớn bé bé trải khắp toàn thân.
Dương Diệp cau mày tắm rửa xong cho y, có điều rửa đến bộ vị quan trọng tiểu ngốc tử một hai không cho Dương Diệp động thủ: "Ta… Ta có thể… Tự làm…"
Tiểu ngốc tử lúc nhỏ bị hỏng đầu cũng không có nghĩa rằng y không có chỉ số thông minh, chỉ là chỉ số thông minh của y luôn dừng lại ở lúc y năm sáu tuổi. Dương Diệp không cần lo điều gì, để cho y tự rửa, chỉ cần không xuống dưới nước thì tự tiểu ngốc tử có thể xoay xở được.
Tắm rửa xong, cả hai thay quần áo mới, may là lúc ấy may quần áo số lớn, tất cả các bộ hắn cũng mặc vừa, nhưng vì tiểu ngốc tử không đủ dinh dưỡng nên mặc vào có hơi lỏng, tay áo dài một khúc to.
Dương Diệp vén tay áo lên giúp y, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chẳng phải tiểu ngốc tử có ôm một con gà sao? Sao con gà đó không thấy đâu nữa, hắn tùy tiện lên tiếng hỏi.
Tiểu ngốc tử ấp úng: "Gà nhỏ… Chạy…"
Hắn cũng không phát hiện tiểu ngốc tử đang chột dạ, nói: "Chạy thì thôi vậy."
Đường từ Tiểu Thanh Sơn đến huyện thành phải mất ba canh giờ, ngồi xe bò nhanh hơn rất nhiều, có nhiều dưa leo để bán như thế tất nhiên không thể khiêng đến đó, hắn định sáng mai ngồi xe bò bên cửa thôn để đi. Chỉ là hôm nay có chút gian nan, nếu có thể bắt được cá trong suối nhỏ này về thì hay rồi, nghĩ thì đẹp lắm, nhưng cá trong suối ngươi thấy được đấy nhưng lại không thể bắt được. Trên đường từ suối nhỏ trở về, Dương Diệp tinh mắt phát hiện một cây đào bị giấu trong rừng, ban đầu còn tưởng là nhìn nhầm nhưng khi đến gần thì thấy quả nhiên là một cây đào quả nhỏ, trên cây mọc vài trái đào rất nhỏ, chỉ to hơn trứng gà một chút mà thôi.
Dương Diệp tay chân linh hoạt duỗi tay đi trích quả đào, đương hắn tay trái đυ.ng tới cây đào kia một khắc, thủ đoạn chỗ lá cây hình dạng đồ vật sáng lên, sau đó lại lần nữa ảm đạm đi xuống, nhan sắc chút nào so buổi sáng muốn thiển không ít, hắn nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu, cũng không phát hiện cái gì,
Dương Diệp lẹ tay lẹ chân vươn tay hái quả đào, ngay khi tay hắn đυ.ng vào quả đào thì thứ đồ có hình chiếc lá trên tay sáng lên, sau đó lại lần nữa mờ đi, màu sắc nhạt hơn rất nhiều so với buổi sáng, hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, cũng không phát hiện ra điều gì, lúc định ngẩng đầu tiếp tục hái đào thì cảnh tượng thần kỳ lại xuất hiện, cây đào thay đổi, nhánh cây tươi tốt hơn, quả đào cũng như thể được bơm thần dược gì, kích thước từ quả trứng gà dần dần to ra, mỗi trái biến to hơn cả nắm tay của con người, vô cùng mọng nước, hương thơm mê người của đào ngọt cứ thế lan toả trong không khí.
Dương Diệp nhìn thấy thì ngớ người, không riêng gì hắn, tiểu ngốc tử đứng bên cạnh cũng bị cảnh tượng này làm cho há hốc mồm.
"Ọt ọt ọt…" Bụng của Dương Diệp kêu to khiến hắn hoàn hồn.
Hái một quả nếm thử, da mỏng nhiều nước, vào lưỡi là tan ngay, vừa mềm vừa ngọt.
Hai mắt Dương Diệp sáng ngời, đây là quả đào ngon nhất mà hắn từng ăn.