Đợi cửa sân vừa đóng lại, người phụ nữ lạ mặt lập tức hỏi: “Đây là hai tỷ muội của nhà nào vậy?”
Không cần suy nghĩ nhiều, Vương thị đáp: “Đây là hai tỷ muội Đoạn gia, năm đó chạy nạn vào thôn chúng ta. Hai tỷ muội này nói đến cũng đáng thương, cha nương, người thân đều đã mất, chỉ còn hai người nương tựa vào nhau, hồi đó còn suýt chút nữa là chết đói… "
Vương thị giọng nói huyên thuyên kể về quá khứ, nàng ta dường như không nhận ra ánh mắt lấp lánh trong mắt người phụ nữ. Thấy người phụ nữ không hỏi thêm câu nào, Vương thị nói tiếp: "Việc hôn sự của con trai lớn ta cần bà quan tâm nhiều chút, nếu chuyện này thành, ta nhất định sẽ đưa cho bà một bao đỏ thật dày."
Người phụ nữ lập tức cười lớn: “Ngươi yên tâm, cho dù không có bao đỏ, ta cũng sẽ xử lý việc này cho ngươi.”
Vương thị hài lòng gật đầu, sau đó giữ người phụ nữ ở lại nhà ăn bữa trưa.
************
Thời tiết ngày một nóng lên, Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đang may vá quần áo trong nhà thì nghe thấy tiếng ai đó ở ngoài cửa gọi nàng.
"Chiêu Doanh! Chiêu Doanh có ở nhà không?"
Là giọng nói của Trương Hà, con gái thứ hai của Trương gia bên cạnh.
Chiêu Doanh bỏ cây kéo trong tay xuống, đứng dậy mở cửa sân, nhìn thấy trước cửa có rất nhiều người đứng, ngoại trừ Trương Viễn, con trai lớn của Trương gia, những hài tử của hai nhà bên cạnh đều đến đầy đủ.
Chiêu Doanh nhìn thiếu niên lớn tuổi nhất trong số họ, nói: “Trần đại ca, huynh từ phủ thành về rồi?”
Trần Minh Viễn là con trai lớn của Trần gia, bình thường học ở Du Châu thành, ngoại trừ Tết Nguyên Đán, y thỉnh thoảng mới trở về.
Trần Minh Viễn mặc một bộ y phục ngắn màu nâu xanh đen, cách ăn mặc điển hình của một nhà nông dân, nhưng khí chất lại có chút không giống, có lẽ là vì y quanh năm học hành. Y cười với Chiêu Doanh, nói: "Hôm qua rất muộn ta mới về đến nhà."
Y còn muốn nói gì đó, nhưng bị Trần Bác Văn, con trai thứ hai của Trần gia cắt ngang.
“Chiêu tỷ tỷ, chúng ta định đi chơi cạnh bờ sông, tỷ đi không?”
Đúng lúc này, Đoạn Lăng đi tới bên cạnh Chiêu Doanh, vừa nhìn thấy nhiều đứa trẻ như vậy đã biết chúng tới đây để rủ Chiêu Doanh đi ra ngoài chơi.
Chiêu Doanh liếc nhìn Đoạn Lăng một cái, sau đó lắc đầu nói: "Ta muốn ở nhà may quần áo với a tỷ, lần này không đi đâu…" Chưa kịp nói hết lời, nàng đã cảm thấy vai bị vỗ nhẹ một chút, nàng lại quay đầu lại nhìn a tỷ mình nữa nữa, thấy nàng ấy vẫy tay với nàng, ý là để nàng đi chơi.
Các hài tử cùng chơi đùa vui vẻ, Đoạn Lăng trầm tĩnh không bao giờ tham gia, nhưng hắn không hề bám lấy Chiêu Doanh, Chiêu Doanh tính tình vui vẻ hoạt bát, hắn muốn nàng vui vẻ mà làm những gì nàng muốn.
Sau khi nghe Đoạn Lăng nói, Chiêu Doanh vẫn có chút do dự, nàng đứng ở trước cửa, cau mày suy nghĩ.
Đoạn Lăng cảm thấy trong lòng mềm nhũn, khóe miệng bất giác nhếch lên, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Chiêu Doanh, để Chiêu Doanh nhìn hắn, sau đó làm động tác kéo, cuối cùng chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Chiêu Doanh.
Chiêu Doanh rất nhanh hiểu ý của Đoạn Lăng, hắn đang nói với nàng rằng, bộ y phục này trước tiên không may nữa, hắn sẽ đợi nàng quay lại rồi cùng may.
Đôi mày đang cau có của Chiêu Doanh lập tức giãn ra, nàng vui vẻ nhảy dựng lên, rồi ôm Đoạn Lăng vào lòng. Những đứa trẻ đang đợi cũng cười, rủ ra ngoài.
Trần Minh Viễn nói với Đoạn Lăng: “Ngươi yên tâm, ta sẽ trông chừng bọn họ.”
Đoạn Lăng gật đầu.
Một nhóm hài tử vui vẻ đi ra sông. Hôm nay mặt trời có chút chói chang, bên sông cũng có rất nhiều người, Chiêu Doanh bọn họ tìm được một chỗ vắng người, cởi giày ra, xắn quần lên, xuống nước. Trần Diệu Diệu, con gái út của Trần gia, năm nay mới năm tuổi, mặc dù cũng có thể cởi giày xuống sông chơi đùa dưới nước, nhưng Trần Minh Viễn suốt cả quá trình đều đứng bên cạnh nàng ấy, thường xuyên chú ý đến các động tác của nàng ấy.
Xếp đá, xây cát, người thành niên nhìn vào thì thấy có vẻ ấu trĩ, nhưng đối với các hài tử mà nói, đủ vui đến khi buổi tối đi ngủ.
Chiêu Doanh chơi đến đổ mồ hôi trên trán, nàng dùng nước sông làm ướt mặt, sau đó lên bờ tìm một viên đá lớn làm đệm, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Không lâu sau, Trương Hà cũng lên bờ, nàng ấy ngồi xuống bên cạnh Chiêu Doanh.
Trương Hà kéo tay áo của Chiêu Doanh, sau đó nghiêng người đến bên cạnh Chiêu Doanh, nói nhỏ: "Ta phát hiện ra một bí mật."
Chiêu Doanh quay đầu lại nhìn Trương Hà chằm chằm, chờ đợi Trương Hà chia sẻ "bí mật" với mình.
Trương Hà hất cằm, ra hiệu cho Chiêu Doanh nhìn xem.
Chiêu Doanh nhìn về hướng đó, thấy Trương Hà đang chỉ Trần Minh Viễn và Trương Phán, con gái lớn của Trương gia, hai người đang đứng cùng một chỗ, không biết đang nói cái gì. Trần Diệu Diệu cách xa bọn họ ba bước, đang đào cát ẩm, không biết là muốn lấy thứ gì đó ra.
Chiêu Doanh nhìn một lúc lâu, nhưng nàng vẫn không hiểu: “Trần đại ca và Phán tỷ tỷ đang nói chuyện, đây là một bí mật?” Nàng hoàn toàn không biết Trương Hà đang muốn nói gì, đây không phải là hành động rất bình thường sao?
Trương Hà ghét bỏ mà liếc nhìn Chiêu Doanh: "Ngươi nhìn kỹ vẻ mặt của đại tỷ ta, ngươi không phát hiện ra sao? Đại tỷ ta thích Trần đại ca."
Tác giả có lời muốn nói:
Giới thiệu chút những hài tử của Trương gia Trần gia, sắp xếp theo độ tuổi.
Trương gia: Con trai lớn Trương Viễn, con gái lớn Trương Phán, con gái thứ hai Trương Hà, con trai út Trương Vọng.
Trần gia: Con trai lớn Trần Minh Viễn, con trai thứ hai Trần Bác Văn, con gái út Trần Diệu Diệu.