Chương 25

Vài ngày sau, Trương Hà đến chơi với Chiêu Doanh, hai người lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi bên giếng của Đoạn gia, vừa tắm nắng ăn hạt bí ngô, vừa trò chuyện.

Trương Hà gần đây cao lên một đoạn, ống tay áo của y phục trông ngắn hơn một đoạn, nhưng thời tiết bây giờ rất nóng, mặc như thế này cũng không sao.

"Hôm nay mới sáng sớm mà nương ta đã đưa tỷ ta vào thành, nói rằng tỷ ta cũng lớn tuổi rồi, mấy năm nữa cũng phải gả đi, nên đặt một ít trang phục đẹp cho tỷ ấy."

Chiêu Doanh đang ăn hạt bí ngô, không quá để ý mà nói: "Vương thẩm vừa mới sắp xếp hôn sự cho Trương đại ca chưa được bao lâu, mà đã nhọc lòng Phán tỷ tỷ rồi."

"Đúng vậy, tỷ ta mới mười lăm, nương ta đã muốn gả tỷ ta đi, người nào không biết còn tưởng nương ta ghét bỏ tỷ ta nhiều thế nào!" Trương Hà rất ghét loại hành vi này của nương nhà mình, nhưng thân là một nữ nhi, nàng ấy không thể trực tiếp mở miệng phản bác Vương thị.

“Vương thẩm muốn gả Phán tỷ tỷ đi?” Chiêu Doanh lặp đi lặp lại câu này trong tiềm thức, trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sáng, nàng nghĩ đến một khả năng cực kì đáng sợ.

Nàng vội vàng mở miệng hỏi: “Một mình Vương thẩm đưa Phán tỷ tỷ đến phủ thành?”

Trương Hà lắc đầu: "Hình như là có người đi cùng bọn họ, hình như là một vị thẩm thân quen, nhưng nương ta không hề nói cho chúng ta biết là ai."

“Có khi nào là bà mối Tần đó?” Chiêu Doanh lo lắng hỏi, dù sao chuyện trước đó náo loạn đến ồn ào như vậy, Vương thẩm lại đột nhiên làm ra hành vi như vậy, sao có thể không nghĩ nhiều về nàng ta.

Trương Hà đầu tiên là mê mang, rồi sau đó cũng phản ứng lại rất nhanh, Chiêu Doanh là đang ám chỉ cho nàng ấy, nương nàng ấy không phải là đưa Trương Phán đến phủ thành mua trang sức y phục, mà là nàng ta đưa Trương Phán đến phủ thành cho Chu lão gia xem.

Tay Trương Hà run lên, hạt bí ngô trong lòng bàn tay đột nhiên rơi xuống đất: "... Không... Không... Không thể nào..." Nàng ấy vừa nói, vừa do dự, cuối cùng trong lòng không thể không thừa nhận, nương nàng ấy chính là loại người đó, nương nàng ấy cực kì nịnh hót, sẽ theo đuổi vinh hoa phú quý ở tất cả tình huống có thể xảy ra.

Chiêu Doanh thấy vẻ mặt kinh hoảng của Trương Hà, không nhịn được mà nhíu mày: "Vương thẩm có nói lúc nào bọn họ trở về không?"

Trương Hà run rẩy nói: "Nương ta nói bọn họ giữa trưa mai mới trở về."

Đúng rồi, lúc trước bọn họ không nghĩ nhiều, bây giờ vừa nói liền phát hiện ra không đúng. Phủ thành tuy rằng có hơi xa, nhưng bọn họ ra ngoài từ sáng sớm, tới buổi trưa là đã có thể đến Du Châu thành, mua trang sức y phục cũng chỉ tốn nhiều nhất là một canh giờ rưỡi, sau đó bọn họ có thể trở về nhà, nhiều nhất thì giờ mạt là có thể tới thôn Giang Tấn, căn bản không cần phải ở lại Du Châu Thành cả đêm.

Quan trọng nhất là, theo thói quen trước đây của Vương thị, nàng ta sẽ không ở trọ lại ở Du Châu thành, nếu không phải vì chuyện gì, thì sao lại khác thường như vậy?

Trương Hà tuy còn nhỏ, nhưng đã thông minh từ bé, Chiêu Doanh vừa nhắc nhở, nàng ấy đã hiểu ra rồi, nàng ấy lập tức đứng dậy đi về nhà: “Ta phải về tìm cha ta!”

Chiêu Doanh lo lắng trong lòng, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, nàng an ủi: "Ngươi đừng hoảng, chuyện vẫn còn có chỗ để trì hoãn."

Trương Hà gật đầu đồng ý, vẫn không nhịn được có chút hoảng loạn, khi đi ra ngoài, đυ.ng phải Đoạn Lăng đang bước vào.

Đoạn Lăng lùi lại một bước, đứng vững, quay đầu lại nhìn thấy Trương Hà chạy về Trương gia bên cạnh, liền xoay người đi vào trong sân.

Nhìn thấy Chiêu Doanh đang đứng bên giếng, cúi đầu xuống, hắn lập tức đi đến bên cạnh Chiêu Doanh, đưa tay lên giữ cằm Chiêu Doanh, để nàng ngẩng đầu lên.

Chiêu Doanh cau mày, không cần Đoạn Lăng hỏi đã nói ra suy đoán của mình.

Đoạn Lăng nghe vậy, không khỏi thở dài trong lòng, nha đầu này thông minh thật, một chút manh mối cũng khiến nàng phát hiện ra chân tướng sự việc. Nàng là cẩn thận nhạy bén như vậy, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, nàng chưa từng phát hiện ra thân phận của nam tử của hắn, nàng không hề phòng bị hắn, mà hoàn toàn tin tưởng hắn.

Đoạn Lăng giơ tay ôm lấy Chiêu Doanh vẫn còn đang cau mày vào trong lòng ngực của mình.

***

Trương Hà về đến nhà, phát hiện Trương Hữu không có ở nhà, nàng ấy định đi ra ngoài tìm, kết quả vừa đi đến gốc cây cổ thụ thì thấy Trương Hữu đã trở lại.

Trương Hữu xụ mặt, bất kì ai cũng nhìn ra được lúc này hắn đang tràn đầy lửa giận.

"Cha!" Trương Hà chạy đến trước mặt Trương Hữu vài bước, định nói, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Trương Hữu, nàng ấy do dự một lúc, cuối cùng quyết định nói: "Cha, nương con bà ấy ..."

Nói xong, sắc mặt Trương Hữu thay đổi, càng khó nhìn hơn, lẳng lặng liếc Trương Hà một cái, sau đó trực tiếp đi về nhà không nói lời nào.

Trương Hà lo lắng, nàng ấy cắn chặt môi, nhanh chóng đi theo Trương Hữu vào sân.

Ngô thị đang nhặt rau trong sân, thấy Trương Hữu, nàng ấy đang muốn đứng dậy muốn chào hỏi, nhưng lại bị vẻ mặt của Trương Hữu làm cho hoảng sợ.

Trương Hữu thường ngày không nói nhiều lắm, đối với người trong nhà đều ôn hoà, vừa nhìn thấy dáng vẻ hắn xụ mặt, cố nén lửa giận đang tràn ngập, Ngô thị không khỏi có chút sợ hãi.

"... Cha..." Ngô thị thì thào, sau đó nàng ấy nhìn thấy Trương Hà đang đi theo phía sau Trương Hữu, vẻ mặt Trương Hà cũng không tốt, đang gắt gao cau mày, trong lòng Ngô thị "lộp bộp" một chút, theo bản năng nàng ấy cảm thấy trong nhà xảy ra chuyện gì đó không tốt.