Chương 23

Chiêu Doanh và Đoạn Lăng ra ngoài đi đưa thuốc đến nhà lí trưởng, nếu không phải có người đến tìm bọn họ, nói là trước cửa nhà bọn họ có người tới đưa tiền, chỉ sợ hai người còn muốn ở lại nhà lí trưởng thêm một lát.

Chiêu Doanh nhìn thấy bà mối Tần đứng trước cửa nhà mình, lập tức cau mày lại, nàng dừng chân, xoay người nắm tay Đoạn Lăng thật chặt.

Đoạn Lăng cũng nhìn thấy bà mối Tần, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thờ ơ như cũ, thấy Chiêu Doanh tiến đến dắt mình đi, hắn nhân cơ hội tách ngón tay ra, đan mười ngón tay vào nhau với Chiêu Doanh.

Bà mối Tần nâng cằm lên, vẻ mặt đầy đắc ý: “Đoạn đại muội ngươi cuối cùng cũng về rồi, ta có chuyện quan trọng tìm ngươi.” Nói xong, bà ta giơ ngón tay chỉ vào hai cái rương gỗ đỏ trên mặt đất.

“Lần trước ta muốn tác hợp cho ngươi làm tục huyền của Chu lão gia ở phủ thành, kết quả ngươi đã nhanh chóng từ chối ta, chỉ sợ là sợ ta lừa ngươi nhỉ.” Bà mối Tần nhìn Đoạn Lăng với vẻ khinh thường, khóe miệng tuy rằng cong lên, nhưng ai cũng thấy được ý mỉa mai trong đó: “Con người ta, tội nghiệp người nghèo, thương người yếu nhất, tuy rằng lúc đó ngươi đã làm ta mất mặt, nhưng ta nghĩ một lúc, quyết định không so đo với ngươi.”

“Sau đó, ta lại đặc biệt đến phủ thành một chuyến, nói lại chuyện này cho Chu lão gia, Chu lão gia cực kì tức giận, lập tức đưa cho ta hai rương đồ vật, chỉ cần ngươi bằng lòng gả cho hắn, những trang sức và bạc này sẽ tặng cho ngươi coi như quà gặp mặt.”

"Nhà Chu lão gia giàu có, sính lễ còn sẽ tính riêng, chỉ cần ngươi bằng lòng gả qua đó, sau này sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý."

Bà ta vừa dứt lời, những người đang xem náo nhiệt bỗng trở nên ồn ào, bọn họ đều kinh ngạc trước sự giàu có của Chu lão gia, đồng thời cũng đang bàn tán Đoạn Lăng thật may mắn.

Nhưng cũng có không ít người khách quan mà chỉ ra vấn đề, Chu lão gia chắc hẳn đã rất lớn tuổi rồi, nếu không thì cũng không tìm một nữ tử nông thôn làm tục huyền.

Bà mối Tần đợi mọi người bàn tán xong xuôi, bà ta nói tiếp: "Chu lão gia năm nay ba mươi chín, tuổi này vừa phải, nam nhân tuổi này biết yêu chiều, ngươi muốn cái gì, hắn sẽ đồng ý cái đó. Chỉ cần Đoạn gia muội bằng lòng gả qua đó, chắc chắn sẽ có thể hạnh phúc mỹ mãn với Chu lão gia."

Bà mối Tần nói ba hoa chích chòe, nói đến mức khiến không ít người nghe xong đều cảm thấy đây là một mối hôn sự tốt.

Một phụ nhân khuyên nhủ: "Đoạn đại muội, ngươi còn không đồng ý cái gì nữa, ngươi gả qua đó, sau này sẽ không cần phải vất vả lên núi hái thuốc, có thể đưa Đoạn tiểu muội lên phủ thành hưởng phúc rồi."

"Đúng vậy, đúng vậy, hai tỷ muội cô đơn không nơi nương tựa, ngươi gả đi sớm chút, các ngươi cũng coi như là có chỗ để dựa vào."

“Đoạn đại muội, đây chính là việc tốt, bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn nữa đâu.”

Nghe dân làng nói xong, trong lòng bà mối Tần rất đắc ý, hiệu quả bà ta muốn chính là như vậy, với sự dụ dỗ của tiền tài còn có sự khuyên bảo của mọi người, bà ta không tin cô nương nhỏ nông thôn này sẽ không động tâm!

Trong lòng Chiêu Doanh rất tức giận, lông mày càng nhíu chặt hơn, đang định nói, liền cảm thấy Đoạn Lăng nắm chặt tay nàng hơn. Nàng theo bản năng mà nhìn qua đó, thấy vẻ mặt Đoạn Lăng vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt lạnh lùng thường ngày chỉ khi nhìn mình mới có thể ấm áp.

"Đoạn đại muội, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?" Bà mối Tần thấy bà ta đã nói rất lâu, nhưng Đoạn Lăng hồi lâu vẫn không có đáp lại, nên không nhịn được hỏi.

Đám đông vốn còn đang ồn ào một chút bỗng nhiên yên lặng xuống, mọi người đồng loạt nhìn Đoạn Lăng, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Đoạn Lăng vốn dĩ cúi đầu nhìn Chiêu Doanh, nghe vậy liền thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người bà mối Tần, sau đó không chút do dự mà lắc đầu.

Hắn vẫn đưa ra câu trả lời như trước, không gả!

Trong lòng Bà mối Tần lập tức nổi giận, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, căm hận nhìn Đoạn Lăng, ngay khi mọi người nghĩ rằng bà ta sẽ mắng hắn, thì bà mối Tần đột nhiên gạt đi mọi sự không vui của mình, quay sang Đoạn Lăng cười nhẹ, nói: "Nếu Đoạn đại muội vẫn không đồng ý, vậy ta sẽ không lãng phí thời gian nữa."

Nói xong, bà ta cho người đóng cái rương gỗ đỏ lại, sau đó bình tĩnh đem cái rương rời đi.

Những người trong thôn xem náo nhiệt đều thổn thức không thôi, không ít người nhìn Đoạn Lăng bằng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc.

Tròng mắt của Vương thị chuyển động, lợi dụng lúc mọi người không chú ý, đi qua đám đông, đuổi theo hướng bà mối Tần.

Còn lại Liễu thị thầm thở phào nhẹ nhõm, bà ấy đóng cửa sân, quay trở lại nhà.

Đoạn Lăng không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, hắn đưa Chiêu Doanh vào sân. Chiêu Doanh vẫn đang cau mày, nàng nắm lấy tay Đoạn Lăng nói: "Bà mối Tần này thật đáng ghét, a tỷ, lúc trước tỷ đã từ chối rồi, mà bà ta còn tới đây làm phiền."

Đoạn Lăng gật đầu, tỏ ý hắn cũng rất chán ghét bà mối Tần.

"A tỷ, bà ta còn sẽ đến nữa không?"

Đoạn Lăng lắc đầu, bà ta sẽ không đến nữa, bà ta sẽ tìm cách xử lý sạch chúng ta, khiến chúng ta tuyệt vọng, sau đó phải đi cầu xin bà ta.

Chiêu Doanh thở phào nhẹ nhõm: "Bà ta không đến nữa thì tốt rồi, nếu bà ta còn đến lần nữa, muội sẽ đánh cho bà ta ra ngoài, cấm bà ta vào thôn của chúng ta lần nữa!"