- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phu Quân Nam Phẫn Nữ Trang
- Chương 17
Phu Quân Nam Phẫn Nữ Trang
Chương 17
Trương gia dựng một cái lều dưới gốc cây cổ thụ trước cửa, mời đại trù của tửu lầu trong trấn trên tới làm hỷ tiệc, đại trù đã chuẩn bị từ hôm qua rồi, bây giờ hắn đang làm thịt viên, mùi thịt thấm dầu lan ra tràn ngập rất nhanh, rất nhiều hài đồng trong thôn vây quanh lại đây. Bởi vì hôm nay Vương thị rất vui vẻ nên rất rộng lượng, bưng một bát ra, để cho hài tử nào cũng đều được nếm thử mùi vị.
Chiêu Doanh nắm lấy tay Đoạn Lăng, lúc thì nhìn chỗ này, lúc thì nhìn chỗ kia, vẫn luôn không dừng lại. Đoạn Lăng để cho Chiêu Doanh tùy ý nắm tay mình đi đi lại lại, tuy rằng hắn không có hứng thú với những thứ náo nhiệt đó, nhưng lúc này hắn không muốn buông tay Chiêu Doanh ra.
Vậy thì cứ miễn cưỡng đi theo sau nàng để xem náo nhiệt đi.
Trương lão thái thái đang nói chuyện với người khác, vừa nhìn thấy Chiêu Doanh, bà ấy đã vẫy tay với Chiêu Doanh: "Đoạn tiểu muội với Đoạn đại muội mau qua đây, Trương thái thái chia kẹo mừng cho các ngươi ăn."
Bà ấy cười tủm tỉm móc ra một đống kẹo mừng trong túi ra, không khỏi tươi cười nhét vào tay Chiêu Doanh, thấy bàn tay nhỏ bé của Chiêu Doanh không cầm được hết, bà ấy liền nắm lấy tay Đoạn Lăng, để Đoạn Lăng cầm nốt phần còn lại.
“Đa tạ Trương thái thái.” Chiêu Doanh vội vàng đa tạ, Đoạn Lăng cũng đưa tay còn lại lên, dùng ngôn ngữ của người câm điếc “đa tạ”.
Nụ cười trên mặt Trương lão thái thái càng thêm rạng rỡ: “Không cần cảm tạ, đi chơi đi.” Đúng lúc người bên cạnh gọi bà ấy một tiếng, nên bà ấy nói chuyện với người bên cạnh.
Chiêu Doanh không đi quấy rầy Trương lão thái thái nữa, nàng kéo Đoạn Lăng về trước cửa nhà mình, ngồi xuống bậc thềm lát đá xanh trước cửa, sau đó ăn kẹo mừng mà Trương lão thái thái cho với Đoạn Lăng.
Mở giấy gói kẹo bên ngoài ra, bên trong là một viên kẹo tròn vo màu trắng, Chiêu Doanh bỏ viên kẹo vào miệng, vị ngọt thơm mùi sữa bò nhanh chóng tràn ngập trong miệng. Nguyên liệu của món kẹo mừng này rất tốt, vừa thơm vừa đậm đà, ăn rất ngon, Vương thẩm lần này coi như cũng là sẵn lòng bỏ ra "giá tiền lớn" để tổ chức hôn lễ này.
Đoạn Lăng cũng thấy ngon, hắn giống Chiêu Doanh, đều không hẹn mà cùng bóc viên kẹo thứ hai ra. Hai người cứ như vậy ngồi ở bậc thềm lát đá xanh, vừa ăn kẹo, vừa nhìn đám người náo nhiệt.
Những người lớn tụm năm tụm ba lại ngồi với nhau nói chuyện phiếm, bọn nhỏ chạy qua chạy lại, thỉnh thoảng cười vui sướиɠ, những người giúp chuẩn bị hỷ tiệc ra vào một cách trật tự, khung cảnh này hơi ồn ào, nhưng lại tràn đầy sức sống, khiến Chiêu Doanh cảm thấy an lòng lại vui vẻ.
Đúng lúc này, cửa nhà Trần gia mở ra từ bên trong, Liễu thị bước ra với Trần Bác Văn và Trần Diệu Diệu. Vừa nhìn thấy Trần Bác Văn với Trần Diệu Diệu, Chiêu Doanh liền chia sẻ viên kẹo mừng trên tay với bọn họ.
Hôm nay Liễu thị cũng không quản thúc bọn hài tử quá nhiều, bà ấy cười nói: "Bác Văn, Diệu Diệu, chơi với Lăng tỷ tỷ và Chiêu tỷ tỷ một lát đi, ta đi đưa tiền mừng cho Trương gia."
Trần Bác Văn và Trần Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu, hai người một trái một phải ngồi cạnh Chiêu Doanh. Liễu thị mỉm cười với Chiêu Doanh và Đoạn Lăng tỏ vẻ cảm tạ, sau đó quay người đi vào sân của Trương gia.
Liễu thị vừa rời đi, Trần Bác Văn liền trở nên hoạt bát hơn một ít, hắn kéo tay áo Chiêu Doanh, nói: "Chiêu tỷ tỷ, có tin không, nương ta sẽ ra ngoài rất nhanh."
Chiêu Doanh lập tức buồn cười, nàng nghiêng đầu, không cho Trần Bác Văn thấy mình nhếch khóe miệng lên. Trần Diệu Diệu tuổi còn nhỏ rất tự hào về nhị ca của mình, dõng dạc nói: "Tin!"
Chiêu Doanh không thể nhịn được nữa, bật cười một tiếng "phụt".
Kết quả tất nhiên như Trần Bác Văn đã nói, còn chưa tới thời gian một tách trà nhỏ, Liễu thị đã rời khỏi sân của Trương gia, bất ngờ là Vương thị cũng đi ra theo.
“ y da, bà tự mang tiền mừng đến, ta thật sự rất vui!” Vương thị mỉm cười, khóe mắt nhăn lại.
Giọng điệu Liễu thị bình đạm nói: "Lời nói này của bà đa lễ rồi, chúng ta sống ở cạnh nhau, trong nhà bà có chuyện vui, ta tất nhiên muốn tới chúc mừng."
“Đúng, đúng, bà là người hay nói lễ nghi quy củ nhất.” Vương thị khen Liễu thị một câu, trong giọng nói ẩn chứa đắc ý: “Hôn lễ của nhà ta lần này được tuân thủ cẩn thận theo quy củ, bà xem ta làm thế nào."
Liễu thị bình luận công chính: "Rất tốt."
"Tốt thì tốt rồi, không tồi thì ta yên tâm được rồi, dù sao *tức phụ nhi ta cũng xuất thân là người đọc sách, chúng ta là người nhà quê, sợ thất lễ." Vương thị thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng nàng ta dùng những lời này để chèn ép Liễu thị, nhưng lời khẳng định của Liễu thị vẫn khiến nàng ta yên tâm đi không ít.
*tức phụ nhi: con dâu
“Có nhiều người như vậy, bà đi giải quyết việc bận đi.” Nhìn vẻ mặt đắc ý của Vương thị, trong lòng Liễu thị liền cảm thấy không vui, muốn Vương thị đi khỏi tầm mắt của mình càng sớm càng tốt.
Vương thị cảm thấy hài lòng gật đầu: "Vậy thì ta đi chiêu đãi khách đây, bà nhất định phải uống thêm vài chén rượu, ăn các món ăn trong bữa tiệc chút, tay nghề của đầu bếp kia cực kì tốt."
Liễu thị cười, không nói gì.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phu Quân Nam Phẫn Nữ Trang
- Chương 17