Chương 16

Lúc này, Đoạn Lăng giơ ngón tay lên chỉ về hướng Trần gia, lúc đầu Chiêu Doanh cũng không hiểu ý của Đoạn Lăng, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng mới phản ứng lại.

Nàng ngập ngừng hỏi: "A tỷ, a tỷ đang muốn nói Vương thẩm nhất định muốn kết thân với người đọc sách là vì tranh giành với Liễu thẩm, nổi giận?"

Đoạn Lăng gật đầu.

Vương thị và Liễu thị từ trước đến nay có chút không đối phó, Liễu thị cảm thấy Vương thị thô lỗ, Vương thị cảm thấy Liễu thị giả tạo, tuy hai người chưa bao giờ cãi nhau ở bên ngoài, nhưng cũng không thiếu những lời châm chọc nhau. Liễu thị tự nhận là người đọc sách, coi thường Vương thị, Vương thị liền tìm mọi cách để tìm được tức phụ là người đọc sách, lấy điều này để bịt miệng Liễu thị.

Chiêu Doanh nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy quả thực có thể như lời a tỷ nói, lập tức sáng mắt lên ngưỡng mộ nhìn Đoạn Lăng: "A tỷ, tỷ thật lợi hại."

Được nàng khen, luôn khiến hắn vui vẻ.

Đoạn Lăng mím môi, ngăn không cho mình lộ ra vẻ tự mãn, cúi đầu tiếp tục chọn dược liệu. Bên kia Chiêu Doanh vẫn còn tiếp tục nói:

"A tỷ nhìn ra điều sâu hơn, muội trước nay chưa từng nghĩ đến điều đó, a tỷ thật sự rất thông minh, không hổ là a tỷ."

Đoạn Lăng được Chiêu Doanh khen đến đỏ mặt, hắn giơ tay lên gõ vào đầu Chiêu Doanh, để Chiêu Doanh không nói nữa.

Chiêu Doanh cười "haha", xê dịch băng ghế nhỏ, ngồi gần Đoạn Lăng hơn, rồi sau đó cúi người, chọn các loại dược liệu cùng với Đoạn Lăng.

Mặt trời trên bầu trời đang là lúc lên cao nhất, ở ngoài sân, ve sầu đang hét đến khản cả cổ, nhưng dường như không thể làm phiền hai người bên giếng chút nào.



Ngày qua cửa của Ngô thị ngày càng đến gần, dù là Trương gia hay Ngô gia, đều đang phải nhanh chóng chuẩn bị.

Theo quy củ ở nông thôn và tình hình thực tế của Trương gia, sau khi hai nhà bàn bạc, quyết định sẽ bày ra mười chín bàn hỷ tiệc ở trong thôn.

Trước ngày thành thân vài ngày, cha nương của Trương Hữu đến Trương gia, hai lão nhân gia đã qua trước, để xem có thể giúp được cái gì.

Trương Hữu đứng hàng thứ ba trong gia tộc, tuy cha nương khỏe mạnh, nhưng lão nhân gia cảm thấy nếu các con trai đều đã thành gia, nên tách ra thì tốt hơn, vì thế đã mời các trưởng lão trong gia tộc và lí trưởng đến làm chứng và chia nhà ra. Ngày thường, hai phu thê già sống ở thôn bên cạnh, chỉ cách một canh giờ ngồi xe là đến thôn Giang Tấn, cũng không xa, thường ngày đến thăm cháu trai cháu gái.

Tuy Trương lão gia đã bạc trắng cả đầu, nhưng tinh thần phấn chấn, thích hút thuốc lá, trên tay thường cầm một tẩu thuốc bằng đồng. Trương lão thái thái có khuôn mặt tròn trịa, dáng người mũm mĩm, bà ấy rất thích Chiêu Doanh, mỗi lần nhìn thấy Chiêu Doanh đều cười ha hả rồi lấy kẹo trong túi ra đưa cho Chiêu Doanh. Chiêu Doanh lần nào cũng đều sẽ nhận lòng tốt của Trương lão thái thái, rồi sau đó lại lấy kẹo mà Đoạn Lăng đã mua cho nàng ra từ trong túi tiền đeo bên hông, chia cho Trương lão thái thái. Một già một trẻ có những trò chơi nhỏ của riêng họ.

Có sự giúp đỡ của lão nhân gia, mọi chuyện của Trương gia đều được chuẩn bị rất thuận lợi, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng vô cùng náo nhiệt của Trương gia, Chiêu Doanh ở cách vách cũng không thấy ồn ào, ngược lại cảm thấy niềm vui của Trương gia lây cho nàng, làm cho tâm trạng của nàng cũng cảm thấy thoải mái lên.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày thành thân.

Sáng sớm, Trương gia đã đẩy cửa sân, lấy pháo ra đốt, gọi là “khởi đầu thuận lợi”, cầu mong tiếp theo hôn lễ sẽ có thể suôn sẻ.

Chiêu Doanh bị tiếng pháo vang dội làm cho tỉnh dậy, trợn hai mắt, nàng liền lay Đoạn Lăng đang ngủ bên cạnh mình dậy.

"A tỷ, a tỷ! Chúng ta dậy thôi!" Đám tiểu hài tử thích xem náo nhiệt, tất nhiên Chiêu Doanh cũng không ngoại lệ.

Đoạn Lăng vốn bị tiếng pháo đánh thức còn tưởng có thể ngủ thêm một lát, kết quả Chiêu Doanh lại bắt đầu quấy rầy hắn, hắn nhắm mắt lại nhíu mày, đột nhiên kéo chăn lên che cả đầu lại.

Nhưng Chiêu Doanh lại không thuận theo không buông tha: "A tỷ, a tỷ, a tỷ!"

Trong lòng Đoạn Lăng bất lực mà thở dài, hắn đột nhiên xoay người đứng dậy, lấy chăn quấn Chiêu Doanh lại, hung hắn mà xoa đầu Chiêu Doanh vài cái, sau đó trực tiếp đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ.

Chiêu Doanh giãy giụa một hồi ở trên giường mới kéo chăn bông trên đầu xuống, nàng leo xuống giường liền nhìn vào gương, thấy mình trong gương đầu bù tóc rối, nhất là tóc mái trên trán, như sắp cao đến tận trời rồi.

“A tỷ!” Chiêu Doanh dở khóc dở cười giơ tay lên đè tóc mình xuống.

Đoạn Lăng đang múc nước bên giếng ở trong sân, lại nghe thấy tiếng Chiêu Doanh gọi mình, khóe môi hắn nhếch cao lên.

Vì hôm nay đi dự hỷ tiệc, nên hai tỷ muội mặc váy.

Thân trên Chiêu Doanh mặc một bộ màu hồng bắp tay cổ tròn, bên dưới là một chiếc váy màu xanh đá phiến chiết chi văn, Đoạn Lăng búi kiểu song nha cho nàng, trông rất hoạt bát đáng yêu. Còn Đoạn Lăng mặc một chiếc áo ngoài màu trăng trắng, cổ áo thẳng, tay áo bó, váy Hồ Nam màu xanh ngọc tám phúc, màu sắc trang nhã đơn giản này rất hợp với khí chất lạnh lùng của hắn, hắn im lặng đứng ở một bên, cũng có thể thu hút ánh mắt của người khác.