Trương Viễn, con trai lớn của Trương gia, năm nay mười sáu tuổi, học nghề mộc, ngày thường cùng sư phụ làm việc trong trấn, sau năm ngày có thể trở về nghỉ ngơi một ngày. Trương Viễn tính tình điềm đạm, không thích nói nhiều nhưng rất tốt bụng, hiếu thảo với cha nương, rất yêu thương muội muội và đệ đệ, mỗi lần từ trấn trở về đều mang theo đồ chơi đồ ăn cho Trương Hà bọn họ. Trương Hà rất thích người đại ca Trương Viễn này.
Chiêu Doanh chợt nhận ra, nói: "Lần trước ta nhìn thấy thẩm ấy ngồi dưới gốc cây nói chuyện với Vương thẩm. Hóa ra là nói về chuyện hôn sự của Trương đại ca."
Trương Hà mím môi: "Nương ta quá vội vàng rồi."
Đúng vậy, quả thật có chút vội vàng, các nhà nông dân thường mười bảy, mười tám tuổi mới kết thân, cũng có nam tử kết hôn năm mười lăm tuổi, nhưng đó là trong nhà cũng có hoàn cảnh đặc biệt, nhưng Trương gia cũng không hề có hoàn cảnh đặc biệt gì.
“Ta hỏi đại ca ta, huynh ấy nói không muốn thành thân sớm như vậy, nhưng nương ta không đồng ý, tất nhiên đại ca ta không thể làm trái với nương ta." Trương Hà cầm dưa hấu không vui nói.
Chiêu Doanh nhìn kỹ biểu hiện của Trương Hà, liền hiểu được Trương Hà đang nghĩ gì, nàng giơ tay vỗ vai Trương Hà nói: "Yên tâm, cho dù Trương đại ca thành thân rồi, huynh ấy vẫn sẽ thương yêu các ngươi như trước."
Trương Hà thở dài, dáng vẻ tiểu đại nhân trông rất đáng yêu.
"Ta biết, đại ca ta và út đệ một ngày nào đó sẽ phải thành thân, ta và tỷ ta một ngày nào đó sẽ phải gả đi, tuy nói chúng ta vẫn là người một nhà, nhưng sẽ không bao giờ có thể giống như bây giờ." Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, kể cả người thân ruột thịt, sẽ luôn có ngày chia xa.
Lời nói của Trương Hà khiến Chiêu Doanh im lặng trong giây lát, mặt trời dần dần mọc lên, hai người đứng dưới ánh nắng không quá dữ dội, im lặng nhìn nhau, một lúc sau, Trương Hà mới nói: "Xin lỗi, ta toàn nói chuyện phiền lòng của ta cho ngươi, khiến ngươi cũng không vui theo."
Chiêu Doanh lắc đầu: "Không sao, chúng ta là đồng bọn tốt, A Hà, sau này ngươi vẫn có thể nói với ta, ta không chắc có thể giúp đỡ được, nhưng nói ra vẫn sẽ thoải mái hơn một chút. "
"Ừm." Trương Hà lên tiếng, trên mặt cuối cùng vẫn lộ chút tươi cười.
Hai người chào tạm biệt, sau đó ôm quả dưa hấu trên tay đi về nhà, Chiêu Doanh bước vào sân, nhìn thấy Đoạn Lăng đang giặt y phục bên giếng, bên cạnh đã chuẩn bị sẵn một chiếc giỏ tre và dây thừng.
“A tỷ.”
Chiêu Doanh bước tới, đặt dưa hấu vào giỏ tre rồi dùng dây buộc giỏ tre lại, cuối cùng từ từ đặt giỏ tre xuống giếng, để dưa hấu khi vớt ra ăn sẽ mát mát lạnh lạnh, cực kỳ giải nhiệt.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Chiêu Doanh lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ đến, ngồi bên cạnh Đoạn Lăng, giúp Đoạn Lăng cùng giặt y phục. Nàng vừa giặt y phục, vừa bất giác nhớ tới những gì Trương Hà vừa nói với mình, Chiêu Doanh ngẩng đầu nhìn Đoạn Lăng.
Đoạn Lăng nhận ra Chiêu Doanh sớm đã thất thần, hắn dừng động tác lại, dịu dàng và bình tĩnh nhìn Chiêu Doanh, chờ Chiêu Doanh nói.
Chiêu Doanh bĩu môi, suy nghĩ miên man rồi nói: “A tỷ, tỷ chuẩn bị khi nào thì thành thân?” A tỷ nhà mình cũng đã mười sáu tuổi rồi, lúc này mọi người thường đã bắt đầu đi xem mắt rồi.
Đoạn Lăng sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu tại sao Chiêu Doanh lại đột nhiên nói ra câu này. Chiêu Doanh kể cho Đoạn Lăng nghe về Trương gia đại ca nhà bên cạnh.
"A Hà không muốn Trương đại ca thành thân, tỷ ấy muốn người một nhà vĩnh viễn luôn vui vẻ mà sống cùng nhau, nhưng một ngày nào đó A Hà cũng sẽ phải xuất giá, một nhà dù thân thiết đến đâu cũng không thể ở bên nhau mãi mãi. "
Chiêu Doanh xoa xoa quần áo trong tay, mơ hồ nói: “Thật ra A Hà hiểu được đạo lý bên trong đó, chỉ là tỷ ấy có chút sợ, sợ cuộc sống thay đổi, không rõ ràng, không thể chắc chắn sẽ luôn khiến người ta cảm thấy bất an. "
Đoạn Lăng vốn đang chăm chú nghe Chiêu Doanh nói, nghe vậy liền giơ tay chỉ vào Chiêu Doanh.
Chiêu Doanh nói: "A tỷ muốn hỏi muội nghĩ như thế nào?"
Đoạn Lăng gật đầu.
“Muội cũng cảm thấy bất an, nhưng muội sẽ không chạy trốn đâu.” Chiêu Doanh bỏ y phục vào chậu ngâm nước, cúi đầu xuống, Đoạn Lăng không nhìn thấy vẻ mặt của nàng. “Đúng là người một nhà không thể ở bên nhau mãi mãi, nhưng a tỷ, tỷ có thể thành thân muộn một chút, vậy thì những ngày chúng ta bên nhau sẽ càng lâu hơn rồi. "
“A tỷ, tỷ đồng ý với muội có được không?” Chiêu Doanh ngẩng đầu cười với Đoạn Lăng, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời cong lên, hai má có chút béo trông rất đáng yêu.
Đoạn Lăng cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đâm trúng, bất giác nhếch khóe miệng, Chiêu Doanh chờ đợi câu trả lời, Đoạn Lăng chậm rãi gật đầu.
Nụ cười trên mặt Chiêu Doanh càng sâu hơn, nàng cúi đầu, nghiêm túc giặt y phục.