Chương 11

11.

Ta từ chối ý tốt muốn giúp ta chép sách của Tiêu Lẫm.

Lần này Tiêu Lẫm tới, vô tình tiết lộ rằng Tiêu Diễn có giấu một hộp gỗ nhỏ trên người.

Tiêu Lẫm nhìn cây trâm ngọc trên đầu ta, hỏi có phải Tiêu Diễn tặng cho ta không.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Tiêu Lẫm còn nói cây trâm Tiêu Diễn đưa cho ta này chính là chìa khóa mở ra hộp gỗ đó.

Ta run rẩy, đợi Tiêu Lẫm rời đi liền thay hết đám người trong viện.

Mà chuyện hộp gỗ này, càng nghĩ càng khiến ta tò mò nôn nóng muốn tìm hiểu đến cùng.

Ta mất sạch ý định chép sách, chỉ ngồi bên bàn ngắm nghía thanh trâm ngọc.

Cây trâm này là quà vập kê Tiêu Diễn bồi thường cho ta.

Ngày đó, không biết Tiêu Diễn lên cơn gì mà câu trước câu sau đều nói muốn soi tìm lỗi của ta.

Trước mặt phụ thân cùng tiểu cữu ta, với đông đảo con cháu hầu phủ, hoàng tử long tôn lúc ấy, chúng ta đánh nhau một trận ra trò. Tiêu Diễn vò kéo búi tóc gọn gàng của ta thành cái tổ quạ.

Sau chuyện này, mấy tháng liền ta không thèm đếm xỉa tới hắn. Hắn liền bồi thường cây trâm ngọc này cho ta, còn đỏ mặt cung kính cúi đầu thật sâu để xin lỗi vì chuyện đã kéo tóc ta.

Sau khi thành thân, hắn nhất quyết bắt ta cài cây trâm này trên đầu, còn hung hãn nói: “Nếu mất cây trầm này, có khi ta sẽ chet trên sa trường!”

Ta lập tức đánh vào đầu hắn một cái, sao hắn lại có thể nói mấy câu gở miệng như thế?

Không hiểu sao nhưng ta cứ vướng bận mãi câu “chet trận sa trường” của hắn.

Mỗi khi hắn xuất chinh đánh trận, ta ngủ cũng phải cài cây trâm đó mới thấy yên ổn.



Ta lục lọi khắp phòng ngủ.

Nghĩ thầm nếu không tìm thấy hộp gỗ nọ thì phải đợi Văn Thuận công công từ quê lên, hỏi xem ông ấy có từng thấy qua nó chưa.

Văn Thuận là thái giám bên cạnh mẫu phi của Tiêu Diễn. Sau khi mẫu phi hắn mất, ông ta liền đi theo hầu hạ Tiêu Diễn.

Đứa cháu dưới quê của Văn Thuận cưới vợ, ta thấy hắn nhớ nhà liền cho phép hắn về quê nghỉ ngơi mấy ngày.

Tính thời gian thì ông ấy cũng sắp trở lại rồi.

Đầu thì nghĩ vậy nhưng chân tay ta vẫn đang tìm kiếm.

Hộp gỗ chẳng thấy đâu, nhưng lại thấy một phong thư lúc Tiêu Diễn đi chinh chiến ở phía nam gửi về cho phụ hoàng hắn.

Tiêu Diễn viết ta và hắn chỉ đùa giỡn chứ không có tình yêu nam nữ, nếu hắn có gì bất trắc thì cầu Hoàng thượng để ta tự do cưới gả.

Trong đó còn có thư hòa li có chữ ký của hai chúng ta.

Nếu không nghiêm túc so sánh, thì sẽ không nhìn ra được dòng tên “Ngu Lệnh Chi” ký bằng chữ trâm hoa nhỏ là do Tiêu Diễn viết.

Chẳng lẽ hắn bắt chước chữ viết của ta là để giả mạo tên ta trên thư hòa li?

“Lẫm ca ca của ngươi hôm nay đến tìm ngươi à?”

Tiếng Tiêu Diễn nén giận vang lên từ phía sau lưng.

“Nghe nói các ngươi vừa nói vừa cười trong viện. Hắn nói cái gì mà ngươi cười vui vẻ như thế?”

“Ai cần ngươi quan tâm?”

Nghĩ đến thư hắn gửi Hoàng thượng, ta vô cớ thấy bực.

Tuy mỗi khi ta tức giận liền viết thư hòa li, nhưng ta cũng không nghĩ sẽ giả mạo chữ ký của hắn.



“Trước kia trèo tường nghe lén ta, bây giờ không nhớ chuyện cũ lại cho nô bộc trộm giám sát ta. Tiêu Diễn, ngươi đúng là ch.ó không đổi được tính ăn ph.ân”

Tiêu Diễn hơi khựng lại, bên môi nhếch lên ý cười: “Sất, ngươi đuối lý lại còn cứng miệng! Ta thấy ngươi nói đúng, ch.ó… không thay đổi được tính ăn ph.ân.”

Hăn bước nhanh tới chỗ ta.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đẩy ta xuống bàn.

Ta vô thức kiễng mũi chân định đá lên, Tiêu Diễn nhanh tay hơn liền chống ở hai bên sườn ta, đầu gối đè chặt hai chân ta.

“Ngươi muốn làm gì?”

Ta thầm mắng hắn vô liêm sỉ.

“Đỏ mặt? Hai ta dù sao cũng là phu thê. Hai cũng như một. Ngươi vẫn còn ngượng đỏ mặt?”

Tiêu Diễn trêu ghẹo nói, hai mắt như ẩn chứa tia càn rỡ.

“Phu thê đồng lòng, phu thê hai người như một cái gì?”

Ta nổi giận xắn tay áo lên: “Mở mắt ch.ó của ngươi ra mà xem, ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta. Chúng ta không phải là hai người như một.”

“Thủ cung sa!” Tiêu Diễn cười híp mắt, “Tốt!”

Ta:???

Hắn không cho ta cãi lại, cúi đầu xuống. Khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, môi mỏng ấm áp lướt nhẹ trên môi ta.

Tiêu Diễn ấn đầu ta bắt đầu gặm môi.

Cho tận đến khi ta không thở nổi nữa, hắn mới buông ta ra, lại ôm vào lòng rồi vỗ nhẹ lưng ta.

Sau đó, hắn cười nhẹ: “Sau này không được nói ta là ch.ó không đổi được tính ăn ph.ân nữa. Ngươi xem, đang êm đẹp ngươi lại nói ngươi là ph.ân?”