Chương 1: Ôm túi khóc

Tề quốc đưa hoàng tử hòa thân đến, nữ hoàng cho Phượng Ly rời đi để bản thân xử lý, vua Tề quốc treo đầu dê bán thịt chó, khiến nữ hoàng vô cùng tức giận, cảm thấy ủy khuất cho muội muội mình, bất chấp muốn khai chiến, tâm Phượng Ly mệt mỏi, khuyên ngăn mãi mới khiến người bỏ ý niệm trong đầu đi.

Trong ngự thư phòng, nữ hoàng nổi giận đùng đùng, Phượng Ly vẫn đang tận tình khuyên nhủ đối phương: “Được rồi, hoàng tỷ, tỷ đừng tức giận nữa, nghe nói tam hoàng tử được đưa tới cũng là mỹ nhân, không kém đại hoàng tử kia, cũng không tính là bạc đãi muội, hơn nữa, nếu thật sự muốn chiến, cũng là muội dẫn binh xuất chinh, vất vả lắm mới nhàn rỗi được hai ngày, tỷ hãy để cho muội nghỉ ngơi thật tốt đi”.

Phượng Ly dí dỏm nháy mắt mấy cái với nữ hoàng.

Nữ hoàng nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, bất đắc dĩ cam chịu nói: “Được rồi, nếu muội không thích thì trả hắn trở về, hoàng tỷ sẽ chọn cho muội hai người xinh đẹp biết nghe lời, ngàn vạn lần đừng ủy khuất chính mình.”

Phượng Ly cười cười: “Yên tâm, hoàng tỷ, muội cũng không phải tiểu hài tử, chịu không nổi ủy khuất, muội đường đường chính là chiến thần mà, hơn nữa, nếu thật sự không thích, chẳng phải còn có Xuân Vũ Lâu của Kỳ quốc chúng ta sao, đám tiểu quan kia nổi tiếng rất biết cách hầu hạ người khác.”

Nàng lớn lên đẹp mắt, bộ dạng mỹ nhân còn quyến rũ ba phần hơn so với nam nhân, khiến người ta khó lòng phân biệt được, bởi vì khuôn mặt này mà trên chiến trường không ít lần bị phe đối diện khinh địch, có điều cuối cùng đều khiến bọn họ ăn quả đắng.

Nữ hoàng nhất thời nhìn đến hoa mắt, thẳng đến khi Phượng Ly quơ quơ tay trước mắt mình, lúc này mới hoàn hồn, che miệng lúng túng ho khan hai tiếng, lẩm bẩm nói: “Lão hồ ly ở Tề Quốc kia, trẫm sớm muộn gì cũng gϊếŧ bà ta, dám đưa một hoàng tử không được sủng ái tới lừa gạt trẫm, thật cho trẫm già rồi hồ đồ, hai mắt đều mờ giống bà ta sao?!”

Phượng Ly thảnh thơi uống một ngụm trà nói: “Không được sủng ái cũng tốt, không cần phải lo chuyện ăn táo rào sung, tiết lộ cơ mật của Kỳ quốc chúng ta.”

Nữ hoàng như có như không gật đầu: “Cái này cũng đúng, vẫn là hoàng muội suy nghĩ chu toàn.”

Mặc dù làm một tỷ tỷ không đáng tin cậy, nhưng vẫn là một đế vương đủ tư cách.

“Nhưng tỷ vẫn cảm thấy ủy khuất muội, đây dù sao cũng là thϊếp thất đầu tiên trong phủ của muội.” Nữ hoàng mặt mày ủ rũ, suy nghĩ một chút nói: “Nếu không hoàng tỷ vẫn cứ tặng thêm hai mỹ nhân trong cung cho muội đi, các ma ma đã dạy dỗ tốt, nghe lời, rất biết cách hầu hạ người khác.”

“Đừng đừng đừng.” Phượng Ly vội vàng xua tay: “Bị một đám nam nhân cứ khóc sướt mướt vây quanh , muội không chịu nổi, cũng chẳng muốn giống như hoàng tỷ đây, hậu cung mỗi ngày còn náo nhiệt hơn so với chiến trường, chuyện triều chính cũng đủ để muội đau đầu.”

Nữ hoàng trừng mắt nhìn nàng một cái: “Bớt trêu ghẹo tỷ, lá gan muội lớn rồi?”

Phượng Ly cong khóe miệng cười, đứng lên sửa sang lại một chút, nói: “Hoàng tỷ, muội không nói chuyện với tỷ nữa, tam hoàng tử Tề quốc sáng nay đã đến nơi, chuyện thành thân phức tạp, quy củ các nơi lại không giống nhau, muội phải trở về xem các ma ma trong phủ dạy dỗ như thế nào?”

Nữ hoàng ngạc nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái: “Không nghĩ tới muội còn rất để ý đến?”

Phượng Ly cười khẽ nói: “Hắn gả vào Ly vương phủ của muội, thì chính là người của muội, chỉ cần hắn ngoan ngoãn nghe lời, muội cũng sẽ không thể bạc đãi hắn.”

“Vậy muội đi đi, tỷ còn phải sửa lại tấu chương.” Nữ hoàng tùy tiện phất tay.

“Thần muội xin cáo lui.”

Phượng Ly vừa mới trở lại phủ, liền có người đến báo, nói vương phi không chịu thay y phục.

“Xảy ra chuyện gì?” Phượng Ly nhíu mày, vừa hỏi, vừa bước nhanh về phòng.

Tiểu nha đầu chạy bên cạnh nàng giải thích: “Dựa theo quy củ, vương phi vào phủ cần thay y phục mới, để các ma ma hầu hạ tắm rửa, nhưng nói gì thì tân vương phi cũng không để cho nô tỳ đυ.ng vào.”

Phượng Ly đi tới, thấy các ma ma đều đứng chờ ở ngoài cửa, nhìn xung quanh không dám đi vào, sợ vương phi sẽ làm bản thân bị thương.

“Chi nha…”

Phượng Ly giơ tay lên ra hiệu để mọi người chờ ở bên ngoài, mình thì đẩy cửa vào.

Gian phòng hơi tối, ánh sáng xuyên qua khe cửa sổ, có thể nhìn được những mảnh vỡ trên mặt đất, nàng đi vào bên trong, vén những tấm màn trướng xếp chồng lên nhau, liền thấy một bóng người đơn bạc co rút ở góc giường.

Người nọ mắt ngọc mày ngài, một thân bạch y trắng như tuyết, ba ngàn sợi tóc đen mềm mại buông thả đằng sau lưng, đúng thật là một mỹ nhân.

Chỉ là bây giờ trong tay đối phương đang nắm chặt một mảnh sứ vỡ, y phục trên người thì không chỉnh tề.

Đây chính là tam hoàng tử Uất Nghiêu mà Tề quốc đưa tới.

Phượng Ly nhíu mày ngồi lên giường, còn chưa mở miệng nói chuyện, Uất Nghiêu đã nắm chặt ống tay áo của nàng, ủy khuất nhìn qua, hốc mắt đỏ hồng, chậm rãi tràn ngập hơi nước.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao không thay y phục?” Phượng Ly sợ dọa đến người, nên nhẹ giọng hỏi.

Nàng đỡ tay của Uất Nghiêu, đối phương mượn lực nhào về phía nàng, chân hắn không dùng sức được, cả người đều ngã vào trong lòng Phượng Ly, nàng phải vội vàng ôm lấy.

Uất Nghiêu tựa vào trong lòng Phượng Ly, ôm chặt cổ nàng, nước mắt lạnh lẽo rơi xuống, âm thanh rất nhẹ, lại mang theo tiếng khóc nặng nề, nghẹn ngào kêu lên một tiếng: “Thê chủ…”

Mặc dù còn chưa xuất giá gả qua cửa, nhưng một câu xưng hô đã khiến lòng nàng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.