Chương 9: Vẩy mực

Hắn ta chặn Kỳ Vận trên đường trở về, cố ý nói: "Lần trước ta nói tẩu tẩu một câu, sao thế, tẩu tẩu không mách cho đại ca sao? Tại sao không có ai dạy dỗ ta nhỉ."

Kỳ Vận siết chặt bàn tay trong tay áo, nói: "Nhị gia thích nói đùa, ta sẽ không cho là thật."

Kiều Tùng Niên mỉm cười, tới gần: "Vậy ư? Ta đây cũng có thể nói với huynh trưởng, lần trước tẩu tẩu nhận nhầm người, chạy tới gọi ta là phu quân?"

Kỳ Vận: "..."

Y nghe được sự uy hϊếp trong lời này, không khỏi giương mắt lên nhìn Kiều Tùng Niên.

Kiều Tùng Niên nhìn chằm chằm vào y, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của y toát ra vài phần tức giận, nhếch môi cười: "Ta có chuyện này, phiền tẩu tẩu giúp ta. Chuyện thành, ta sẽ giữ bí mật."

Theo trực giác Kỳ Vận cảm thấy không phải chuyện tốt, nhưng bị hắn ta tóm được nhược điểm "Nhận lầm phu quân", sợ vị tổ tông không sợ trời không sợ đất này rêu rao khắp nơi, chỉ có thể cắn răng mở miệng: "Chuyện gì?"

Kiều Tùng Niên nói: "Giúp ta rửa nghiên mực."

Kỳ Vận thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là rửa nghiên mực mà thôi, không tốn nhiều công sức, trong viện của Kiều Tùng Niên ngay cả một thư đồng cũng không có, thầm nhủ phải tự mình rửa nghiên mực cũng đúng.

Y mang theo hạ nhân, đi theo Kiều Tùng Niên đi vào Nguyệt Tê Uyển, đi tới trong thư phòng, trên bàn đúng là có một nghiên mực đầy mực.

Kiều Tùng Niên đi tới: "Chính là cái này, tẩu tẩu mang vào trong viện rửa ha."

Kỳ Vận cũng bước qua, đang muốn lấy nghiên mực trên bàn, bất ngờ không kịp đề phòng, Kiều Tùng Niên ở trước mặt y lỡ tay, nghiên mực đột nhiên lật nhào, bên trong tràn đầy mực hắt thẳng vào mặt.

Kỳ Vận sợ tới mức thét chói tai một tiếng, liên tục lui về phía sau, tránh nghiên mực bay tới, nhưng lại không tránh được nước mực tràn đầy kia, ào ào bắn tung tóe khắp người y.

Bịch một tiếng, nghiên mực rơi trên mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Mà Kỳ Vận cũng bị giội toàn thân đen thui, nước mực đậm đen đập vào giữa ngực và bụng của y, văng khắp nơi, ngay cả gương mặt và trên ngực cũng bắn ra mấy vết mực. Những vết mực này còn theo vạt áo và cơ thể chảy xuống, nhanh chóng nhuộm nội sam, làn váy.

Đám hạ nhân phía sau đều sợ choáng váng, vội vàng luống cuống tay chân đi lên lau mặt cho chủ tử.

Kỳ Vận vừa tức vừa vội, dùng mảnh tay áo còn nguyên vẹn lau lau khuôn mặt, tức giận đến mức chỉ vào Kiều Tùng Niên: "Đệ! Sao đệ cố ý làm đổ nghiên mực văng vào người ta!"

Kiều Tùng Niên cười hì hì: "Ây da, chỉ là vô tình bất cẩn thôi, tẩu tẩu mau trở về tắm rửa, mực của ta để khô có thể tắm không sạch đấy."

Kỳ Vận choáng váng, vội vàng đến mức không buồn nói chuyện với hắn ta, vội vã chạy về viện mình, cả người đen thùi lùi làm Chu bà bà hoảng sợ.

Kỳ Vận lúc này không quan tâm đến dáng vẻ gì, vội vàng kêu to: "Lấy nước để ta tắm rửa!"

Chu bà bà lập tức mắng những người hầu đang hóng chuyện một trận: "Đều ngẩn ra đó làm gì! Múc nước tới đây!"

Nha hoàn vội vàng ôm chậu nước chạy vào phòng bếp.

Chỉ chốc lát sau mang tới một chậu nước ấm, rửa mặt cho Kỳ Vận, những bà tử khác thì nhanh chóng đi rót nước nóng cho bồn tắm.

Kỳ Vận tắm rửa thay y phục, dùng sức xoa xoa vết mực nhuộm đen trên mặt, nhưng rửa đến nỗi mặt và ngực đều đỏ bừng hết lên, nhưng mực vẫn để lại vài vết đen như cũ, giống như vết ban phơi nắng để lại.

Kỳ Vận từ nhỏ ngoại hình xinh đẹp, đương nhiên càng thích cái đẹp hơn người khác một chút, thấy vết đen này làm sao cũng không chà hết, bất chợt khóc lên.

"Mặt của ta, mặt của ta... hu hu hu..." Y đau lòng khóc to: "Mặt của ta bị hắn ta hủy rồi...hu hu hu..."

Chu bà bà đã nghe hạ nhân kể lại chân tướng sự tình, bèn ở bên ngoài nói: "Thiếu phu nhân, chắc là Nhị gia lừa người đấy, nào có mực rửa không sạch? Mấy ngày nữa, mấy vết này sẽ nhạt đi thôi."

Kỳ Vận khóc thút thít, nhưng cũng không phải do tìn lời của Chu bà bà, mà là không dám để người bên ngoài nghe thấy mình khóc, chỉ vùi mặt trong khuỷu tay rơi lệ.

Y ngồi trong thùng tắm rất lâu, ngay cả nước nóng cũng kêu hạ nhân đổ thêm vài lần, cả người ngâm đến đỏ bừng, chút vết đen trên ngực cuối cùng cũng được y chà đến mức gần như không nhìn thấy.

Nhưng vết đen trên mặt thì Kỳ Vận không dám mạnh tay, chỉ có thể để nó giữ lại như vậy, chờ nó từ từ phai nhạt.

Kỳ Vận ở trong phòng đau lòng cả buổi chiều, cầm gương đồng ngắm nghía liên tục, đến buổi tối, vừa dùng cơm xong, lại có hạ nhân tới báo tin, nói Đại thiếu gia về nhà, đang đi về phía Thúy Vi Uyển.

Kỳ Vận nghe thấy thế, lập tức vui mừng nhướn mày.

Nhưng lập tức, y lại hoảng loạn.

Trên mặt y vừa mới để lại mấy vết đen nhàn nhạt, dáng vẻ xấu xí này nếu để phu quân nhìn thấy thì làm sao bây giờ?

Trong cái khó ló cái khôn, y tìm khăn che mặt, lúc này mới đứng dậy ra cửa nghênh đón.

Chỉ chốc lát sau, Kiều Hạc Niên bước vào Thúy Vi Uyển.

Hôm nay có vẻ như tâm trạng hắn không tệ, nhìn thấy Kỳ Vận chờ trước cửa phòng, trên mặt che khăn lụa, cũng không nói câu trái phép tắc gì, chỉ thản nhiên nói một câu: "Tại sao che nửa khuôn mặt?"

Kỳ Vận chỉ có thể lên tiếng nói bừa: "Đây là cách ăn mặc ở huyện Vân, trước kia ở huyện Vân xuất hiện một vị mỹ nhân, nhưng sau khi y lập gia đình không muốn lộ mặt cho người ngoài nhìn, chỉ cho phu quân nhìn, cho nên mỗi ngày đeo khăn che mặt."

Lời này bịa ra, thậm chí chính y cũng không tin, nói xong còn muốn cắn đầu lưỡi của mình luôn.

Nhưng Kiều Hạc Niên luôn luôn thông minh, nghe xong lại không vạch trần, gật gật đầu, đi vào trong phòng.