Chương 7: Tức giận

Kỳ Vận thấy sắc mặt thay đổi của hắn, vội vàng nhận lấy bát canh của mình, uống một ngụm.

Mặn quá. Mặn kinh khủng luôn.

Kiều Hạc Niên nhìn vẻ mặt hoảng hốt của y, nói: "Ngươi tự nấu canh à, lúc đổ ra khỏi nồi không nếm thử ư?"

Kỳ Vận nào biết khi đổ ra khỏi nồi phải nếm thử mùi vị? Đây là lần đầu tiên y nấu ăn kể từ khi sinh ra.

Y thì thầm: "Ta, ta chưa nếm thử."

Kiều Hạc Niên: "Ngươi cho bao nhiêu muối?"

Kỳ Vận ngập ngừng: "Chỉ một lọ nhỏ."

"Một lọ nhỏ?" Kiều Hạc Niên không dám tin lặp lại một lần.

Kỳ Vận không dám lên tiếng, cúi đầu xuống.

Kiều Hạc Niên nhìn dáng vẻ sợ hãi rụt rè này của y, cơn giận bùng lên: "Ngươi là heo à? Bản thân mình không biết nấu canh, cũng không biết mở miệng hỏi đầu bếp?"

Kỳ Vận bị mắng đến nỗi không dám mở miệng, đành cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau, sờ băng gạc trên tay.

Tay vẫn còn đau.

Kiều Hạc Niên sai bảo nha hoàn: "Bưng canh xuống, đổ!"

Kỳ Vận sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta nấu cả buổi chiều, đổ đi thật đáng tiếc, để ta tự uống."

Kiều Hạc Niên mặt lạnh tanh: "Đổ!"

Nha hoàn chỉ có thể lên tiếng trả lời, bưng canh xuống.

Nấu canh cả buổi chiều, lại bị hắn đổ như vậy, Kỳ Vận cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, mũi cũng bắt đầu cay cay, bàn tay bị dầu làm bỏng kia hơi đau nhói.

Kiều Hạc Niên tiếp tục ăn cơm, nhìn thấy Kỳ Vận cúi đầu không lên tiếng, cũng không động đũa, bèn nói: "Sao, còn dỗi nữa à?"

Kỳ Vận không dám nổi giận trước mặt hắn, vội vàng lắc đầu.

Kiều Hạc Niên: "Vậy thì ăn cơm."

Kỳ Vận chỉ có thể cầm lấy đũa lên ăn, cũng may y bị bỏng là bàn tay trái, vẫn có thể tiếp tục giấu ở trong tay áo.

Y không dám để Kiều Hạc Niên phát hiện, mình vì xào trứng gà còn bị bỏng tay, cuối cùng trứng gà cũng không xào được. Nếu để Kiều Hạc Niên biết được, sẽ mắng mình vụng về.

Nhưng mà, vừa nghĩ đến mình bận rộn cả buổi chiều nấu canh, lại bị phu quân đổ đi, trong lòng y vừa tủi vừa buồn, ăn được mấy miếng cơm, nước mắt đã tí tách rơi xuống.

Rầm.

Kiều Hạc Niên lạnh mặt đập đũa lên bàn.

Kỳ Vận lại càng hoảng sợ, vội vàng hít hít mũi, không dám khóc nữa.

Kiều Hạc Niên đứng thẳng dậy: "Không ăn nữa."

Kỳ Vận vội vàng đứng dậy kéo hắn: "Phu quân, phu quân, chàng mới ăn có chút, ít nhất cũng ăn xong..."

Kiều Hạc Niên lạnh lùng nói: "Nhìn bộ dạng này của ngươi, sao ta nuốt nổi?"

Kỳ Vận chỉ có thể cố gắng nén nước mắt, ăn nói khép nép cầu xin hắn: "Ta không khóc nữa, chàng ăn cơm xong đi."

Kiều Hạc Niên sao có thể thương lượng điều kiện với y được chứ? Hắn giật ống tay áo y đang cầm ra, sải bước đi ra ngoài.

Kỳ Vận chết lặng tại chỗ, chờ hắn đi ra cửa viện, mới kịp phản ứng.

Phu quân cứ thể bỏ đi rồi.

Đổ canh của y, chỉ ăn có mấy miếng đã bỏ đi.

Kỳ Vận rốt cuộc nhận ra, gả vào nhà họ Kiều, mình sẽ không còn là tiểu thiếu gia được nuông chiều như ở nhà nữa.

Ở nhà phụ mẫu sẽ cưng chiều y, thấy y khóc sẽ dỗ dành y, không nỡ để cho y chịu một chút uất ức nào.

Nhưng ở chỗ này, Kiều Hạc Niên sẽ không dung túng cho mình, thấy y khóc, chàng ấy sẽ chỉ cảm thấy phiền.

Bởi vì ở trong mắt hắn, Kỳ Vận hầu hạ hắn là đạo lý hiển nhiên, thì sao có thể uất ức?

Kỳ Vận ngẩn người, nhớ lại lời nói thấm thía của mẫu thân trước khi xuất giá.

"Đến nhà nhà họ Kiều, mọi thứ sẽ không giống như ở nhà."

Y không ngờ tới, một câu nói bâng quơ khi đó, dĩ nhiên lại cay đắng đến thế.

Y đứng đó ngơ ngác hồi lâu, mãi cho đến khi nhìn thấy hạ nhân châu đầu ghé tai ở bên ngoài, xì xào bàn tán, mới nhận ra mình tự bày chuyện xấu ra ngoài, ngay cả hạ nhân trong viện đều đang chê cười.

Chu bà bà hét lớn một tiếng trong viện: "Ai còn lải nhai vo ve như ruồi nữa, ta vả nát miệng người đó!"

Trong viện lập tức yên tĩnh.

Nhưng khuôn mặt Kỳ Vận lại đỏ bừng.

Y thật vô dụng, gả vào một tháng, ngay cả hạ nhân trong viện cũng không nghe lời mình, bọn họ đều nghe lời Chu bà bà răm rắp, nhưng lại dám chỉ trỏ chủ tử thực sự của mình.

Y không ngẩng đầu lên được, vội vàng lau nước mắt, lại ngồi trở lại bên cạnh bàn, tự mình ăn lung tung vài món, rồi để cho hạ nhân dọn đồ ăn đi.

Chu bà bà ở ngoài cửa nhìn thấy, gọi hai đại nha hoàn tới: "Thúy Hồng, Thúy Lan, thiếu phu nhân mệt rồi, hầu hạ Thiếu phu nhân rửa mặt chải đầu."

Thúy Hồng cùng Thúy Lan vội vàng vâng dạ, đỡ Kỳ Vận đi rửa mặt chải đầu.

Bàn tay của Kỳ Vận không tiện, ngay cả khăn cũng phải để nha hoàn vắt, y ngồi xuống trước chậu rửa mặt, nhìn bàn tay đang quấn băng của mình, nước mắt lập tức chảy ra.

"Sao thiếu phu nhân khóc?" Thúy Lan vừa lấy khăn lau mặt cho y xong, vội vàng lại vắt một lần nữa, lau nước mắt cho y.

Kỳ Vận há miệng muốn kể khổ, nhưng lại ngậm lại.

Thúy Lan chỉ là nha hoàn, lại còn là nha hoàn của nhà họ Kiều, y có thể nói gì với nàng ta được chứ?

Trong viện này, ngoại trừ A Phúc mình mang từ nhà mẹ đẻ đến, tất cả hạ nhân đều là người của Kiều Hạc Niên, bọn họ chỉ biết đứng về phía Kiều Hạc Niên, xem chuyện cười của mình mà thôi.

Y càng buồn hơn, len lén rơi nước mắt, bọn họ sẽ chỉ cười sau lưng mình khoái trá hơn.

Kỳ Vận cắn môi, kìm nén nước mắt.

"Ta không sao, rửa mặt lần nữa đi." y cắn răng nói.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo ngủ, nằm lên giường của mình, chờ bọn nha hoàn thổi tắt nến rồi lui ra, cuối cùng y cũng thở hắt một hơi, kéo chăn che đầu, bắt đầu khóc hu hu.