Kỳ Vận lập tức miêu tả cho hắn: "Bữa tiệc ngày đó rất xa hoa, ta chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy!"
Y đếm từng ngón tay: "Ta ngồi cùng bàn với cha, trên bàn có vi cá, tổ yến, tùng nhung, ta đều không biết, người khác nói mới biết, họ nói những thứ này rất đắt, ta đã ăn rất nhiều".
Y giống như lục lọi từ đáy hòm, tỉ mỉ đếm từng món ngon mình đã ăn ngày hôm đó, dáng vẻ nghèo kiết xác, sắc mặt đang tốt đẹp của Kiều Hạc Niên dần dần biến mất.
Kỳ Vận nói một lúc lâu, miệng cũng nói đến khô, cuối cùng nói: "May mà bây giờ ta gả cho chàng, sau này không cần phải đợi đến khi đi ăn tiệc, cũng có thể ăn được những món ngon này."
Trong lòng Kiều Hạc Niên đột nhiên sinh ra nỗi buồn bực.
Là loại bực bội bị kẹo da trâu vừa bẩn vừa thối dính chặt.
Hắn xoay người, đưa lưng về phía Kỳ Vận nằm.
Kỳ Vận ngẩn người, nghiêng đầu nhìn hắn: "Phu quân?"
Kiều Hạc Niên không nói gì, chỉ để lại cho y một bóng lưng yên lặng.
Sau đó Kỳ Vận mới nhận ra, phu quân có vẻ mất hứng.
Y không biết mình nói sai điều gì, đầu óc mơ màng nhớ lại một lát, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Phu quân, chàng làm sao vậy?"
"Ngủ." Kiều Hạc Niên lạnh lùng nói.
Kỳ Vận muốn hỏi hắn: Không viên phòng sao?
Nhưng mà y không dám hỏi, chỉ có thể mang theo một bụng khó hiểu, mở mắt đến nửa đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu bà bà ở ngoài phòng gọi các chủ tử dậy, nói Trịnh phu tử đã chờ.
Kiều Hạc Niên dậy sớm theo thói quen, vào lúc Chu bà bà gọi lần đầu tiên, hắn đã ngồi dậy, tự mình xuống giường mặc y phục.
Kỳ Vận trước sau như một muốn ngủ nướng, nhưng hôm nay thật vất vả mới có thể biểu hiện trước mặt phu quân, y vội vàng giữ vững tinh thần, xuống giường theo, hầu hạ Kiều Hạc Niên mặc y phục.
Khi y đứng trước người Kiều Hạc Niên, cẩn thận vuốt cổ áo, Kiều Hạc Niên chỉ cụp mắt nhìn y.
Lúc không mở miệng nói chuyện, Kỳ Vận được cho là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Nhưng chỉ cần vừa mở miệng, cái khí chất nghèo túng ấy lại toát ra ngoài.
Kiều Hạc Niên nói: "Ngươi có muốn thứ gì không?"
Kỳ Vận sửng sốt.
Y gả vào đã được một tháng, phu quân còn chưa từng tặng quà cho mình.
Kiều Hạc Niên nói: "Tiền tiêu hàng tháng của ngươi chỉ có năm mươi lượng bạc, ở thành Nghi Châu không đủ tiêu, ngươi muốn mua gì, thì đến cửa hàng nhà họ Kiều báo tên của ta, ghi sổ sách của ta."
Kỳ Vận ngây thơ gật đầu.
Kiều Hạc Niên lại bổ sung: "Tiêu nhiều tiền, mở mang kiến thức, đừng chỉ dùng để ăn."
Kỳ Vận thắc mắc nói: "Tiêu tiền thế nào để mở mang kiến thức?"
Kiều Hạc Niên: "Ngươi đi học với Trịnh phu tử đi."
Hắn phủi phủi vạt áo, chuẩn bị ra ngoài, Kỳ Vận vội vàng theo sau, nói: "Hôm qua ta trở về sau khi thỉnh an mẫu thân ở nhà chính, gặp phải Tùng Niên."
Kiều Hạc Niên dừng lại, vẻ mặt có chút khó lường.
Kỳ Vận nhỏ giọng tố cáo: "Đệ ấy, đệ ấy nói thẳng trước mặt ta ngu ngốc. Đệ ấy không kính trọng ta chút nào."
Kiều Hạc Niên chớp mắt: "Cho nên, ngươi đến trước mặt ta, tố cáo đệ đệ ta?"
Kỳ Vận nhếch môi: "Ta chỉ muốn để chàng nói với đệ ấy, bảo đệ ấy tốn kính ta một chút."
Kiều Hạc Niên lạnh nhạt nói: "Chỉ cần ta cho ngươi thể diện, tất cả mọi người sẽ cho ngươi thể diện. Ngươi hà tất làm chuyện thừa, tới trước mặt ta nói đệ đệ ruột ta không đúng."
Kỳ Vận ngẩn người, trong lòng cảm giác nặng nề.
Y nói sai trước mặt phu quân rồi.
Kiều Hạc Niên không để ý đến hắn nữa, bước nhanh ra ngoài.
Kỳ Vận mất hồn mất vía đi học, lại bị Trịnh phu tử dạy dỗ một trận.
Cũng may sau giờ học Chu bà bà đến nói cho y biết, sáng nay trước khi Kiều Hạc Niên rời đi đã nói, hôm nay có thể trở lại Thúy Vi Uyển ngủ lại, còn gọi người đưa tới mấy rương châu báu trang sức.
Kỳ Vận vội vàng lấy lại tinh thần, chuẩn bị buổi tối tự mình làm mấy món cho phu quân.
Nhưng mà, trong nhà y tuy rằng túng quẫn, nhưng dẫu sao cũng được thừa hưởng gia sản từ tổ tiên, phụ mẫu lại rất yêu thương cưng chiều người con trai út là y, cho tới bây giờ chưa từng để cho y xuống phòng bếp. Mặc dù y không thể so với các công tử tiểu thư có tri thức cao, hiểu biết nhiều ở thành Nghi Châu, nhưng ở nhà đúng là thiếu gia mười ngón không chạm vào nước.
Y khó xử chọn lựa hồi lâu, mới ở trong thực đơn tìm ra hai món canh sườn và trứng gà xào hành đơn giản nhất.
Y mất cả buổi chiều, đun cả nồi nước chỉ còn lại một cái bát nhỏ, mới nấy được canh sườn đậm đà thơm ngon này, đặt ở trên l*иg hấp hâm nóng, đợi đến buổi tối, rồi mới xào trứng gà.
Đáng tiếc, canh sườn dễ làm, trứng xào vẫn cần một chút khéo léo. Kỳ Vận đun dầu quá nóng, lại không biết trứng phải đập từ mép nồi vào, y đổ thẳng bát đựng quả trứng sống mà người đầu bếp đã đập vào trong nồi.
Tạch Tạch.
Dầu nóng bắn lên thật cao, Kỳ Vận không kịp thu tay lại đã bị bắn tung tóe.
"A!" Y đau đến mức kêu lên một tiếng, cái bát trong tay trượt một cái, rơi xuống đất vỡ nát.
Đầu bếp nữ đang đứng bên cạnh vội vàng đi tới: "Thiếu phu nhân, mau xả nước lạnh!"
Bà kéo Kỳ Vận chạy đến trước vại nước, cầm lấy gáo nước múc lên mu bàn tay Kỳ Vận.
Những hạ nhân khác cũng nhanh chóng lấy chậu nước, cho Kỳ Vận đặt tay vào trong chậu ngâm.
Đáng tiếc, Kỳ Vận da mịn thịt mềm, trên mu bàn tay vẫn nổi lên một cái bóng nước, vừa chạm là đau, không chạm vào lại có cảm giác nóng rát không ngớt.
"Đau quá." Kỳ Vận đau đến nỗi rơi nước mắt, lại nghĩ tới trứng gà trong nồi, vội vàng hỏi: "Có phải trứng gà bị cháy rồi không?"
"Nô tỳ tắt lửa rồi, thiếu phu nhân không cần lo lắng." một bà cụ nói.
Dập lửa, trứng gà xào cũng không còn nữa rồi, Kỳ Vận chán nản nhưng cũng không dám thử lần thứ hai.
Nha hoàn lấy thuốc dán, bôi lên mu bàn tay của y, lại quấn hai vòng băng gạc.
Đợi đến khi Kiều Hạc Niên trở về, Kỳ Vận bưng lên cũng chỉ có một bát canh sườn, những món ăn khác vẫn do đầu bếp làm.
"Phu quân, đây là canh sườn ta tự mình nấu, chàng thử xem." y ngồi xuống bên cạnh Kiều Hạc Niên ân cần nói.
Kiều Hạc Niên nhận lấy một bát canh sườn nhỏ từ nha hoàn, vừa uống một ngụm, lông mày lập tức nhíu lại.